Chap 44.2: Đại hỷ ~ Em là người bảo thủ (End)
Hàn Nhi hôm nay vì phải tiếp khách rất nhiều nên bụng càng lúc càng biểu tình, cũng có cảm giác như bao tử đang dần bốc hơi đi vậy, khiến cả cơ thể không còn chút năng lượng nào để mà tiế tục nhiệm vụ tiếp khách cao cả của mình nữa.
Đã vậy hoàn cảnh hiện tại còn rất tàn khốc, hóa ra cái tên “Kỳ gia” cũng phải phải để gọi cho vui miệng mà đây thật sự là một đại gia đình với rất nhiều người, tính cách cũng rất giống nhau, cả đến tinh thần mến khách cũng thật nồng nhiệt.
Được một phút nghỉ ngơi hiếm hoi khi cả hai gia đình toàn bộ đều ngồi bàn chuyện cùng nhau, Hàn Nhi thở dài thườn thượt đứng tựa vào một chiếc bàn gần đó, ánh mắt mệt mỏi nhìn toàn cảnh buổi lễ đính hôn ngày hôm nay.
Mọi thứ đã thật sự diễn ra rồi, hôm nay là lễ đính hôn và Hàn Nhi cũng không có bỏ chạy nữa vì đã thật sự tìm được người mà nó yêu thương. Thật ra thì cũng có chút ấm ức, vốn kế hoạch ban đầu thì sẽ kết hôn vào lúc mà Hàn Nhi đã có công việc ổn định và khi đó cũng khoảng 30 tuổi. Vậy mà bây giờ mọi việc lại diễn ra theo một hướng khác, kết hôn trước tuổi 30, đau lòng hơn là đính hôn ngay chỉ khi vừa mới tốt nghiệp cấp 3 được vài tháng…
Suy nghĩ chuyện quá khứ vỗn dĩ khơi dậy sự bất mãn trong long Hàn Nhi ra, nó bất giác nhìn chiếc nhẫn được đeo vừa vặn vào ngón áp út của mình, tâm trạng cũng vừa vặn theo đó dịu lại.
Chiếc nhẫn đơn giản, được thiết kế với nhiều góc cạnh chạm khắc sắc sảo, dù không hề có đính bất cứ một hạt đá quý nào nhưng thứ này thật sự là một vật vô giá.
Ngẩn ngơ ngắm nhẫn, cũng quên mất cái bao từ đang dần bốc hơi kia, khuôn miệng Hàn Nhi càng lúc không kìm chế mà mỉm cười ngọt ngào, cũng rất thỏa mãn. Cười đến quên mọi thứ xung quanh, đến cả người đang từ từ bước đến trước mặt mình cũng không biết.
Bàn tay nhỏ xòe ra trước mặt để có thể nhìn ngắm được mọi góc cạnh của chiếc nhẫn, nghiễm nhiên đã hiện ra những khoảng trống giữa 5 ngón tay, nhưng chốc chốc đã được lắp đầy bởi những ngón tay thon dài khác khác và cả một tiếng Cốp khi hai chiếc nhẫn va vào nhau:
“Em thật sự không nên cười nữa”
Thu hồi nụ cười, Hàn Nhi nghiêm mặt nhìn hắn “Tại sao?”
Dương Phong mỉm cười, nắm chặt lấy tay Hàn Nhi “Chỗ đông người không nên cười như thế” rồi sau đó bật cười trào phúng “người khác sẽ bỏ chạy hết đấy”
Nhẫn nó đang đeo được làm bằng gì nhỉ, bạch kim, đồng mạ bạc hay là ngọc trai dát mỏng. Dù là gì cũng được, Hàn Nhi lúc này thật muốn náo nhẫn ra rồi ném vào người hắn, tốt nhất là bị lủng một lỗ thật to trên đầu mới có thể hả giận được. Vì cái gì mà nó phải cười như thế, không phải là vì chiếc nhẫn của hắn mua sao???
Nhưng hiện thực lại không có màn tháo nhẫn ra và ném mà chỉ là ánh mắt lườm lườm thoắt ẩn thoắt hiện xung quanh Dương Phong mà thôi.
Một lúc sau tiếng cười giảm dần rồi sau đó tắt hẳn. Chỉ còn nụ cười không tiếng gượng gạo trên môi, trong lòng hắn không ngừng ai oán 'người con gái không biết đùa giỡn là gì' này…
Là cái gì chứ, là nụ cười xinh đẹp không vướng bận ấy mà hắn lại có thể để cho người khác xem sao? Nằm mơ đi
Nụ cười ấy về sau sẽ mãi dành cho hắn, nghĩ đến đây cũng đủ khiến Dương Phong như một kẻ loạn bỏ mặc người đang đứng cùng mình nói chuyện mà xông pha đến phía Hàn Nhi rồi
Nếu là người không thích đùa thì thôi, sẽ không đùa nữa. Hắn đổi chủ đề “Đã ăn gì chưa, có đói không?” Giọng hắn nhẹ nhàng mà quan tâm và quan trọng là nói trúng tim đen Hàn Nhi nãy giờ, khiến nó bỗng dưng cảm thấy rất ấm áp…
Vớ vẩn.. không ấm áp gì hết…Nó chậm rãi trả lời “Nãy có uống một ly nước ép rồi” Thật sự không có uống gì hết “Nhưng không sao… bụng không cảm thây đói” Không dám, bụng đói muốn teo top lại rồi..
Dạo này Hàn Nhi thật khâm phục tài nói dối của mình, nói đến độ không có chớp mắt. Nhưng tất cả cũng là vì sợ ai đó lại hứng thú muốn tỏ ra mình là “ một người lương thiện, thích quan tâm” trước mặt mọi người mà thôi
Và dĩ nhiên là ai đó không tin, liền hậm hực kéo đó đi về khu đồ ăn.
Và đương nhiên, Hàn Nhi phải chống trả lại, gượng ép hai chân dính chặt một chỗ, không muốn di chuyển
“Xin chúc mừng..”
Một giọng nói có chút gượng gạo nhưng nam tính vang lên bên cạnh hai người. Dương Phong cùng nó liền ngưng hoạt động, quay về phía vừa phát ra tiếng nói.
Cả cơ thể hắn thả lỏng, cũng buông tay Hàn Nhi ra đứng nhìn chăm chăm người trước mặt, ánh mắt thoắt ẩn thoắt hiện sự dè chừng khi trong đầu hắn bỗng quay về lúc Hàn Nhi bị bắt cóc, lửa giận cũng bắt đầu nhen nhóm...
“Cậu đến đây chỉ để chúc mừng thôi sao?” Dương Phong nói ra, giọng lạnh tanh, rõ ràng vẫn còn hiềm khích khó chấp nhận
Jin đứng nhìn hắn một lúc rồi anh mới mỉm cười nhẹ nhàng “Lát nữa chúng tôi sẽ đi nước ngoài, bây giờ đến để chúc mừng và chào tạm biệt cậu”
Những việc làm của hắn mà nói trên đời này không chừng có mỗi mình người bạn tên Jin này có thể hiểu được mà thôi. Anh biết hắn đã không thích chấp nhặt chuyện cũ, nét mặt lạnh tanh cùng lời nói kia cũng chỉ là một cái gì đó gọi là để quan sát mà thôi
Hắn mỉm cười đồng thuận, rất vui vẻ với quyết định lần này của Jin “Du Y không đến sao?”
“Đã đến và về rồi, cô ấy còn chuẩn bị vài thứ để lên máy bay”
Rất tốt, kết cục như thế này không phải là quá tệ. Dương Phong không nói gì liền nhìn sang Hàn Nhi một cái, nó hiểu chuyện cũng gật đầu nhẹ nhàng rồi mỉm cười xả giao. Sau đó, hắn đi đến bên bàn, cầm lấy một ly cocktail đưa cho Jin, anh vui vẻ nhận lấy rồi uống cạn….
Hôm nay có rất nhiều chuyện vui. Thứ nhất là chuyện ba Hàn Nhi – ông Trung đã chịu nhận con gái. Thứ hai là chuyện Dương Phong cùng bạn chí cốt của hắn lại làm huề với nhau, thân thiết như xưa. Chuyện thứ ba chính là cuối cùng hắn cùng Hàn Nhi có thể dùng chung một phòng với thân phận là vị hôn phu của nhau…
Gần 12h đêm, buổi tiệc tan tầm và ngoài sân cũng đã dọn dẹp sạch sẽ, nhưng bây giờ chỉ có mỗi mình Hàn Nhi ở nhà vì hắn đã cùng BLACK đi ra sân bay tiễn người tên Jin nào đó.
Ngán ngẩm ngồi trên bô sô fa với cái bụng biểu tình liên hồi. Cuối cùng Hàn Nhi uể oải quyết định đi sang căn nhà cũ lấy mấy gói mì bên đó về đây ăn.
Ly mì được đổ nước sôi cùng một gói gia vị đơn giản thôi cũng khiến con người ta ngây ngất trên trời cao. Nó ngồi chờ canh từng giây xem đúng 3 phút sẽ mở hộp ra và lắp đầy bụng mình.
Thời gian trước, bị Dương Phong quản lí rất chặt chẽ, không hề cho Hàn Nhi đụng đến cái gì gọi là thức ăn nhanh và nghiễm nhiên mì gói cũng không ngoại lệ. Bây giờ, vẫn là đang tranh thủ thời cơ lúc hắn không có nhà mà thưởng thức món ăn “dinh dưỡng” này.
Nhưng là...
Trời đánh tránh bữa ăn – Hàn Nhi có phải quá xui xẻo hay không? Tại sao chỉ vừa cầm ly mì lên thì hắn đã bước vào nhà vậy.
Mặc kệ đi, nó vẫn là ăn để sống sót mới tốt
Dương Phong đi vào, vẫn còn mặc bộ vest lịch lãm của buổi đính hôn, chiếc cà vạt được nới lỏng ra, nút của áo vest cũng được tháo ra cho thoải mái, hắn để chìa khóa lên bàn rồi thả người xuống ghế sô pha nhìn Hàn Nhi đang cố sống chết ngấu nghiến ly mì gói
“Ăn từ từ thôi”
Hắn nhắc nhở.
Hàn Nhi vẫn ăn tiếp.
“Có mệt không?”
Hàn Nhi ngậm mì trong miệng, trả lời qua loa “Ừm..ừm”
“Vậy ăn xong thì đi nghỉ đi”
“Ừm ừm..”
“Ăn hết gói mì này có no không?”
Câu hỏi rất vào trúng vấn đề, Hàn Nhi vội vàng để hộp mì xuống bàn, cố nuốt hết số mì còn lại trong miệng , nhanh nhẩu kể lể:
“Một gói làm sao mà đủ” Lúc trước nó toàn ăn hai gói “Đã vậy dạo gần đây còn không được ăn, nghĩ thế nào cũng không thể ăn một gói mà no được đâu” Nói xong lại còn cầm lấy ly mì ôm vào sát người, tránh để ai đó vì tức giận mà cướp đi mất .
Đùa sao? Dương Phong hắn cũng không có nhỏ nhen như thế. Gượng mặt có vài đường cơ mang theo ý cười dãn ra, hắn đứng dậy đi về phìa tủ lạnh muốn tìm kiếm chút thực phẩm nào đó
“Nếu ăn một gói không no thì đợi chút, anh nấu cho mà ăn”
Giọng hắn nói không có nhỏ, rất vừa vai, vừa văn đến nỗi khiến Hàn Nhi đang gắp mì bỏ vô miệng lại sặc một cái, mì rơi tứ tung trên bàn. Nước sa tế cay nồng lên tận mũi, nước mắt trực trờ muốn trào ra ngoài.
“Chuyện gì thế?” Nó ngờ vực hỏi. Không phải sẽ tức giận, cầm hộp mì quăng vào thùng rác sao? Tại sao bây giờ lại tỏ ra bình thản không có chuyện gì, đã vậy còn nấu ăn khuya nữa.
“Chẳng phải em nói một gói mì ăn không no sao? Cũng không có chuyện anh sẽ cho ăn thêm ly thứ hai, nên phải nấu cho em ăn thôi” Dương Phong nói hiển nhiên, không hề lộ ra kế hoạch của mình.
“Không… không cần đâu” Vẫn là vội vàng từ chối.
Hàn Nhi đang có dự cảm không tốt về chuyện này. Tại sao trong đầu lại xuất ra cái ý nghĩ đây không chừng là bữa ăn cuối cùng của nó…
“Ăn một gói không no thì phải ăn thêm, không no thì tối nay sao có thể làm tốt nhiệm vụ được?”
“Nhiệm vụ cái gì?” Nó ngờ ngợ nhận ra vấn đề hiện tai, cả ánh mắt kì lạ của Dương Phong “ Chỉ mới là đính hôn, cậu đang tính cái gì trong đầu vậy?” Vả lại đính hôn thì vẫn phải ngủ khác phòng nhau chớ, không có vụ gì gì đó đâu…
Hàn Nhi vì câu nói của hắn làm cho mất bình tĩnh, quên cả chuyện ăn uống. Nhìn thấy ly mì nằm trên bàn, Dương Phong vội vàng cầm ly nước lạnh quay trở về ghế sofa, vừa uống vừa buông lời :
“Nhìn thì có vẻ em đã ăn xong rồi nhỉ” Một ngụm nước lại một ngụm nước “Lên phòng thôi nào…” Hắn tự tiện quyết định
Trừng mắt lên nhìn mắt một hồi, nó mới phục hồi lại nguyên bản, tự tin chống chế: “ Chỉ là đính hôn thôi, vậy đâu phải ở chung một phòng?” Đúng vậy, chừng nào kết hôn đi rồi tính tiếp. Hàn Nhi không phải ngoan cố mà vốn dị là một người đi theo chủ nghĩa bảo thủ nên sẽ không có chuyện "ăn cơm trước kẻng" đâu
“Em không nhận thấy chúng ta luôn đi trước các cặp đôi khác sao?”
“Không” Câu hỏi quá nhiều ẩn ý, Hàn Nhi không muốn hiểu
“Người ta quen nhau, sau đó sẽ là đính hôn, khi dó những việc như ở nhà nhau cũng không phải là ngoại lê nữa, còn chúng ta, trước khi đính hôn đã ở chung vậy sau khi đính hôn không phải nên đi trước họ một bước sao?” Dương Phong nói như đương nhiên
Nói xong một mạch lại nhìn thấy Hàn Nhi ngồi trên ghế thừ mặt ra như vừa tiếp thu một kinh khủng khiến hắn không khỏi phì cười. Cũng không nhanh không chậm đi tới bên cạnh… bồng xốc nó lên, cứ thế hướng cầu thang đi thẳng
“Xem ra nói không thì em nhất quyết không hiểu. Hay là vậy đi, không cần lý thuyết, chúng ta cứ thực hành, như thế sẽ tiếp thu rất nhanh”
Khoan đã, Hàn Nhi bây giờ mới nhận ra mình đang nằm im mà vẫn cảm nhận được sự chuyển động, còn có cả việc đang lơ lửng nữa
“Thả tôi xuống…”
“Mời nói lại..” Hắn nhẹ nhàng bước lên từng bậc cầu thang, đi chầm chậm cứ như muốn nhử con mồi
“Thả xuống mau đi”
“Cho em thêm một cơ hội nữa”
Hàn Nhi bắt đầu giãy giụa, cho xin đi, nó bình thường có thể dễ dàng nhảy xuống nhưng bây giờ tay chân cứ như mềm nhũn ra...
“Thả…e…em xuống”
Dương Phong mỉm cười “Tốt lắm”, nhẹ nhàng buông tay ra, thả nó xuống… giường.
Cảm giác mềm mại từ lưng truyền đến não, Hàn Nhi bật ngồi dậy giật mình nhìn xung quanh.
Đừng đùa, đến phòng hắn hồi nào vậy???
“Em ngồi đây, anh đi tắm trước” Hắn nói rồi bắt đầu theo trình tự, cởi áo khoác ngoài ra, sau đó đến cà vạt, từ từ thong dong như đang đợi phản ứng của Hàn Nhi “Đừng nghĩ đến chuyện ra khỏi phòng đấy, tiện thể, đồ của em được dọn vào trong tủ đó rồi” Dương Phng vừa cởi nút áo, vừa thản nhiên hướng mắt nhìn về chiếc tủ âm tường đằng kia
Cảnh xuân lại hiện ra trước mặt, Hàn Nhi nóng bừng bừng cầm lấy cái gối, vội vàng hét lớn “Đi vào trong đó mà cởi đồ” tiện tay ném luôn chiếc gối vào người hắn...
---
"Em ngủ chưa?"
"Rồi"
"Ngủ rồi sao còn trả lời?"
Hàn Nhi im lặng, trong lúc bối rối mà không hiểu mình đang nói gì.
Lúc nãy vừa bước ra khỏi nhà tắm thì đã thấy Dương Phong nằm im lặng trong chăn mà không nói gì khiến nó vừa lo vừa mừng.
Khi còn trong nhà tắm vốn dĩ đã chuẩn bị tinh thần rất kỹ càng, cứ nghĩ đến ra ngoài giáp mặt với hắn phải dùng đến mánh khóe gì để sống sót qua đêm nay, thế mà lúc ra lại thành như vậy.
Được thôi, đỡ tốn sức, Hàn Nhi cũng lên giường, nằm cách hắn hơn hai gang tay và chuẩn bị đi vào giấc ngủ ngon
5 phút sau khoảng cách từ từ thu hẹp lại, đến bây giờ 2 gang tay cũng chỉ còn lại chỉ cỡ hai mảnh vải ghép vào nhau.
"Này, xoay qua đây đi"
Dương Phong đưa tay lên vai nó, muốn kéo Hàn Nhi quay sang phía mình.
Ngủ thì ngủ đi. Tại sao lại như thế này... Nó thầm oán trách, cũng thuận theo lực tay của hắn mà quay sang phía sau.
Hàn Nhi hôm nay chủ định mặc một chiếc áo hoodie "kín cổng cao tường" cùng với chiếc quần thun lửng thể thao, trông rất "cá tính" với cái nón phía sau áo luôn được phủ lên đầu
Vừa quay sang lại nhìn thấy mặt Dương Phong kề sát mặt mình liền theo bản năng tự nhiên lùi về phía sau thì cũng nhanh như chớp bị hắn kéo vô người mình.
Mặt Hàn Nhi đập mạnh vào xương đòn nam tính có chút nhô cao lên ở chỗ hắn khiến cả người đều choáng váng nhắm mắt lại.
Một lúc sau tinh thần bình ổn mới chậm rãi mở mắt ra, xung quanh bây giờ im lặng khiến nó có thể nghe được nhịp thở của Dương Phong rồi cả mùi hương dễ chịu lúc trước nữa.
"Lo lắng sao?"
Hỏi thừa à? Tất nhiên lo lắng rồi...
Hàn Nhi im lặng, một lúc sau mới trả lời "Không...."
Cùng lúc với lời nói, Dương Phong rướn người hôn nhẹ lên trán nó rồi lại ôm chặt "Được rồi, chúng ta ngủ thôi" rồi lại nở một nụ cười mà Hàn Nhi không hề nhìn thấy.
Xem nào, xem nào, hắn đang nhớ lại lời sư phụ đã nói..
"Con bé bình thường rất nhạy cảm vấn đề giữa nam và nữ" Đến cả ông là ba Hàn Nhi mà nó cũng chỉ có ôm thân mật một lần lúc gặp nhau mà thôi "Thế nên, trước tiên hãy tạo chút lòng tin, làm cho nó nhận ra mình thật sự có thể tin tưởng vào người này rồi sau đó sẽ rất tự nguyện nghe lời"
Tạo lòng tin.. Thành công!!!
Hàn Nhi có chút giật mình, không ngờ Dương Phong lại nói thế, dù có chút sững sờ nhưng sau đó lấy lại niềm vui vẻ không tỏ ra ngoài "Ừm.." nhẹ một cái rồi chuẩn bị nhắm mắt lại, tránh để người nào đó đổi ý.
"Sao thế? Em bất mãn à?"
Nó có chút chột dạ, nhưng lại chuyển sang giọng lạnh như băng "Không có" - Lời đã nói ra, không thể nuốt lời. Hàn Nhi cảm thấy mình an toàn nên mới quay trở lại nét điềm tĩnh ban đầu
"Mà, hay là chúng ta làm gì đó đi..." Dương Phong hứng chí đưa ra đề nghị, khuôn mặt cười tươi vô tội
Kết quả sau câu nói đó, Hàn Nhi đứng dậy đi đến chiếc tủ lôi ra thêm một đống chăn mền.. lót giường cho thêm độ êm ái rồi ...tống khứ Dương Phong cùng chiếc chăn mỏng xuống sàn cùng với lời đe dọa "Còn nói nữa sẽ hủy hôn lễ..."
---
Thấm thoát, 3 năm trôi qua. Dương Phong từ lúc hùng hổ mở miệng xin từ chức ở Kỳ Nhiệm bây giờ đang ở vị trí giám đốc trọn vẹn được 3 ngày. Cực khổ trong 3 năm đi quan sát từ công trình này đến công trình nọ với vai trò kiến trúc sư khiến hắn trông chững chạc hơn, tính khí cũng nắng mưa hơn hồi đó.
Đặt tách cà phê xuống chiếc bàn thủy tinh, hai chân bắt chéo xem xét bản thiết kế mới cho ngôi trường cũ của mình, Dương Phong đặt xuống bàn, tức giận nhìn hai người ngồi trước mặt mình:
"Còn không thôi đi à?"
Trước mắt hắn giở trò tình nhân, lại còn chỗ đông người thế này thật khiến người ta muốn bùng nổ mà.
Khang Luân cùng Quân Như dửng dưng cười hì hì, xoay bản thiết kế theo đúng chiều của mình rồi cho ra nhận xét:
"Này, tay nghề của anh được nâng cao rồi đó anh rể"
Khóe môi hắn giựt giựt, xém chút uống cà phê mà trào ra bên ngoài "Tôi tạm chấp nhận coi đó là lời khen"
"Anh rể, hôm nay là sinh nhật của anh, đã vượt qua thử thách đó chưa vậy?" Quân Như trông tươi trẻ yêu đời, luôn miệng 'anh rể' hỏi
Mặt Dương Phong biến sắc, nuốt lấy ngụm khí lạnh đứng bật dậy, quăng xuống bàn sấp giấy tờ "Lần sau đến văn phòng bàn tiếp. Tôi về trước" Không đợi hai người kia trả lời, hắn đã đi ra khỏi quán, chiếc Audi 8 thoáng chốc đã vụt đi mất.
Đeo tai nghe vào, hắn nghiêm túc mở giọng:
"Mọi chuyện thế nào rồi?"
Đầu dây bên kia cũng nhanh chóng trả lời
"Đã tìm ra vị trí rồi ạ?"
"Là chỗ nào...???"
---
Chiếc bánh kem nhỏ được người phuc vụ đem ra đặt trên chiếc bàn được phủ một lớn vài màu xám sang trọng. Chiếc bánh nhỏ màu đen rất nổi bật trên nền dĩa sứ trắng, bên trên còn có một chiếc nơ màu trắng cực kỳ dễ thương
Dương Phong cầm lấy chiếc thìa nhỏ lên, từ từ chậm rãi.. ăn trước chiếc nơ.
Trong một cửa hàng lưu niệm gần đó, Hàn Nhi chăm chú, ánh mắt không lúc nào rời khỏi những món quả nhỏ nhắn xinh đẹp kia. Hôm nay là sinh nhật Dương Phong, như thường lệ nó về nước và làm nhiệm vụ của mình...
Cánh cửa được mở ra nhẹ nhàng, nghĩ là một người khách nên nó không quan tâm đến chỉ có đứng trước quầy hàng nhìn mãi mấy mẫu đồng hồ dành cho nam, xem kỹ càng từng cái. Gía cả ở đây rất tốt nên năm nào cũng là nơi nó chọn để mua quà sinh nhật cho Dương Phong
Ring...ring lên vài tiếng, Hàn Nhi lấy điện thoại ra từ chiếc túi xách của mình, đặt lên tai:
"Thật sao? Bỏ đi rồi ư?... Được rồi, tôi biết rồi... xin cảm ơn"
Cúp điện thoại, nó thở dài một cái, ngước nhìn lên trần nhà chán nản. Rốt cuộc lần thứ 3 cũng từ bỏ sao?
Bước ra ngoài cửa hàng, Hàn Nhi không định mua quà gì nữa, liền lấy điện thoại ra xem giờ giấc lên mấy bay của mình.
Vừa xem xong lại bị cánh tay ai đó kéo lại rồi kéo nó đi vào chiếc xe đậu ở lề đường...
Sau một hồi im lặng, một giọng cười bật lên trào phúng có ngạo mạn, có thương xót, cũng có tức giận
"3 năm? Em thật sự biết đùa giỡn đấy nhỉ?"
3 năm không có lấy một cú điện thoại, mọi cách liên lạc đều không có. Nếu có cũng chỉ là vào những ngày sinh nhật, hắn đều nhận được những chiếc bánh kem bằng sô cô la đen với lời nhắn của chủ quán là "Là quà sinh nhật của một người giấu tên dành cho cậu" Giấu tên ư? Thôi khỏi, giấu tên hắn cũng biết được người gửi là ai rồi
Là vị hôn phu thế mà sinh nhật mỗi năm đều không có về nước chúc mừng, cả lời hỏi thăm cũng không có, chỉ có trơ trọi chiếc bánh kem cùng với một món quà nhỏ.
"Trước khi đi, em cũng đã nói rồi" Hàn Nhi kiên định, nhìn lấy hắn đang tức giận "Khi nào anh làm được em mới về, nhưng anh xem, lần này anh đã từ bỏ rồi" Nó cũng có chút bực bội, không kiên nể mà muốn hét vô mặt Dương Phong
Hắn không nói gì, liền cho xe nổ máy, chỉ vài phút sau xem dừng lại ở cửa tiệm bánh lúc nãy. Dương Phong đi xuống xe rồi đi vào quán, một lát sau đi ra cùng một chiếc hộp nhỏ rồi sau đó là cho lái xe hẳn về nhà ở Lăng Tuyền.
Ngồi đối diện nhau ở bộ sô pha quen thuộc, hắn mở chiếc hộp ra, bên trong là chiếc bánh kem còn dang dở lúc nãy "Giờ em muốn thế nào?"
Hàn Nhi chau chau đôi mày, nhìn lấy chiếc bánh kem nhỏ trên bàn có chút khác biệt với nguyên bản trên giấy "Anh đã ăn cái nơ rồi sao?" Theo như mẫu bánh mà nó gửi về nước thì rõ ràng xung quanh chiếc bánh còn có một chiếc nơ màu trắng nữa.
Hắn không nòi gì làm cho nó hỏi thêm lần nữa trong ngờ vực "Hay là bỏ nó rồi"
"Đã ăn rồi" Hắn thô bạo lơn tiếng làm Hàn Nhi xém chút giật mình, tim rơi ra ngoài.
Nó nghe lấy, mỉm cười một cái ngọt ngào rồi ào đến ôm lấy cổ Dương Phong cười không kiểm soát
Bị ôm chầm bất ngờ Dương Phong ngạc nhiên cứ thế như tượng không nhúc nhích "Em làm sao vậy?"
"Rất tốt, như vậy là tốt rồi"
"Này, em giải thích cho rõ coi" Hắn mơ hồ không hiểu nãy giờ Hàn Nhi đang làm gì..
Nhớ lại 3 năm trước, khi nó chuẩn bị đi du học đã có ra một điều kiện rất kinh khủng, là sau 4 năm Hàn Nhi đi du học về mà Dương Phong vẫn chưa khắc phục được việc ăn sô cô la thì nó sẽ tiếp tục ở lại Pháp du học thêm 4 năm nữa. Thế nên, năm nào cũng gửi về nước một mẫu bánh do mình sáng tạo ra về nước, đặt ở một cửa hàng rồi tặng cho Dương Phong. Tận mắt chứng kiến năm nào hắn cũng bỏ cuộc giữa chừng, sau đó sống dở chết dở vài ngày sau mói bình phục thì Hàn Nhi cũngdần dần hoàn toàn từ bỏ kế hoạch của mình.
Nhưng năm nay thật chất chỉ muốn làm chiếc bánh bình thường dành cho hắn, chiếc nơ màu trắng lại chính là sô cô la trắng bên Pháp Hàn Nhi đem về, dù là sô cô la trắng nhưng cũng có độ đắng nhất định, duy chỉ có mùi vị là ngọt ngào như kẹo. Vậy mà hắn lại có thể ăn hết như vậy, thật sự là ngoài mong đợi...
"Nói như vậy, anh vượt qua rồi sao?"
"Ừ, đã vượt qua rồi" Hàn Nhi vui mừng gật đầu lia lịa, nắm chặt lấy tay hắn mừng rỡ.
Suy cho cùng 3 năm qua vẫn là sợ bản thân mình không kìm lòng được sẽ nhớ hắn mà quay về nước nên nó quyết định không nên giữ liên lạc làm gì. Chỉ có thể nhìn từ xa rồi sau đó phải đợi thêm một năm nữa mới được nhìn thấy một lần nữa. Như vậy khác nào là cực hình chứ...
"Khoan đã" Dương Phong bất chợt phát hiện ra điều gì, liền xoay bàn tay Hàn Nhi lại xem xét một mạch kỹ càng "Nhẫn của em đâu?"
"À, hồi năm trước lúc rửa dụng cụ làm bánh, nó bị rơi ra..."
Nó chưa nói hết câu, Dương Phong hấp tấp chen vào "Này, là nhẫn đính hôn đó, sao em có thể như vậy?"
Hàn Nhi nhếch môi một cái, bất mãn giải thích tiếp "Nên sợ nó rơi lần nữa nên đã đeo vào cổ rồi" Vừa nói Hàn Nhi lấy từ cổ mình ra một sợi dây chuyền tinh tế, và mặt dây là chiếc nhẫn cùng cặp với chiếc trên tay Dương Phong
Không nói thêm, hắn chỉ mỉm cười rồi lại như đên đính hổn năm trước bế xốc Hàn Nhi lên lầu
"Này, không được, chút nữa em phải lên máy bay rồi"
"Dời lại đi"
"Khoan.. ưm ưm"
Hàng ngàn nụ hôn nóng bỏng cùng lượt rơi xuống người Hàn Nhi, lời kháng cự trong vô vọng dần dần bị hắn nuốt chửng. Trong 3 năm, Hàn Nhi không biết rằng trong 3 năm qua hắn nhớ nó đến cỡ nào đâu
"Ngày mai đi đăng kí kết hôn đi"
"Không được, mai ở trường còn có tiết kiểm tra... Anh tránh ra.." Hàn Nhi trả lời, tay đẩy mạnh Dương Phong ra một bên "Mất một bài kiểm tra phải học lại một năm đấy"
Không trả lời, hắn lại cúi đầu hôn Hàn Nhi...
"Sinh nhật anh, tăng quà đi.." Giọng hắn trầm thấp bên tai khiến nó hoang mang, tay chân loạn xạ...
Rõ ràng bên "anh" có ấm áp có nhẹ nhàng, cũng có lúc hung hăng chiếm giữ, nhưng Hàn Nhi lại là mẫu người đứng đắn, liền giở trò tự vệ duy nhất trong lúc này ra... đá vào chỗ hiểm...
Trong nháy mắt, Dương Phong lùi ra xa chỉ nghe giọng Hàn Nhi hét lớn "Em là người bảo thủ đấy, đợi thêm 1 năm nữa đi..."
Lại phải đợi sao? Dương Phong hắn cũng là người, cũng biết thế nào là đau khổ mà, một năm thì hắn bị dục vọng đè nén mà chết rồi!!
"Vậy....hôn anh" Không từ bỏ, hắn đưa ra điều kiện..
Được thôi, bên nước ngoài nụ hôn cũng được coi là xã giao, xem như hôm nay Hàn Nhi xã giao vậy...
"Phải một năm đấy"
"Nhất định.."
"Nhớ đó..."
"Nói nhiều quá, nằm xuống....em hôn"
HẾT
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com