Chương 180: Đồ Nhân Diệt Thần Đấu Phật P7
..............Đại viện của Đổng Nghiên.........
"Lão tổ......có một tên quản sự xin được gặp ngài........" Một tên hộ vệ tiến tới cung kính bẩm báo Đổng Nghiên lúc này đang cùng cháu gái thưởng thức bát chè hạt sen tại hoa viên.
"Quản sự? Cho hắn vào đây." Đổng Nghiên cau mày thả chén chè nói, thông thường kẻ dưới sẽ không tìm đến bà trừ những chuyện quan trọng.
Một lát sau, Đổng Viên được hộ vệ dẫn vào, gã khom lưng đi không dám nhìn lung tung một cách thành thật.......sống trong Đổng gia từ nhỏ, có một vài quy tắc mà hắn đã thuộc lòng cùng ghi nhớ.
"Rầm! Đổng gia quản sự bảy mươi tám Đổng Viên ra mắt lão tổ, ra mắt Đổng Như tiểu thư!" Đến trước mặt Đổng Nghiên, Đổng Viên hai chân ngay tức thì quỳ xuống nói, Đổng gia tiếng nói lớn nhất chính là vị lão bà trước mặt hắn đây.........và cũng thật trùng hợp, đang ngồi với Đổng Nghiên là cháu gái ruột của bà – Đổng Như, nàng là đứa cháu mà Đổng Nghiên cưng chiều nhất trong gia tộc.
"Ngươi tìm ta có chuyện gì?" Uống một hớp trà cho thanh giọng, Đổng Nghiên từ tốn nói.
"Lão tổ là thế này, Đổng Phát tập đoàn chúng ta từ lâu đã bàn giao mọi giấy tờ cho vị kia nhưng suốt sáu tháng qua ngài ấy không đến và cũng không phái người đến lãnh đạo cho nên chỗ đó đã loạn thành một đống........hôm nay tiểu nhân còn nhận được tin Hứa gia tên kia thiếu gia tự mình dẫn người đến đập phá cùng cướp bóc toàn bộ trang thiết bị của tập đoàn với cái cớ đòi nợ......" Đổng Viên tóm tắt ngắn gọn câu chuyện.
"Xoảng! Hứa gia là muốn chết?" Khuôn mặt Đổng Nghiên đang nhàn nhã bỗng nhiên nghe xong đã đổi thành giận dữ khôn cùng, ly trà trong tay bà cũng đã nát vụn dưới đất khiến đám người bên cạnh lạnh run.
"Ngươi không có nói với hắn là Đổng gia ta vẫn còn bảo hộ Đổng Phát sao?" Đổng Nghiên hai mắt trừng lớn với Đổng Viên.
"Lão tổ minh dám, nô tài đã cảnh cáo Hứa Vương Sang tên kia nhưng hắn còn nói mình có quen biết với Đổng Như tiểu thư và thế lực sau lưng Hứa gia cũng không yếu hơn Đổng gia cho nên ........" Đổng Viên dập đầu nói nhanh.
"Như nhi......là thật?" Đổng Nghiên quay sang cháu gái hỏi.
"Bà bà........tên kia hoa ngôn xảo biện, Như nhi từ khi nào quen biết hắn..........Hứa Vương Sang.......à, tên thiếu gia của Hứa gia có chào hỏi qua ta vài lần.........bà bà......." Đổng Như ủy khuất nói.
"Được......được.......Hứa Vương Chấn tên kia có một thằng con tốt......các ngươi đến......" Đổng Nghiên nộ hỏa bốc cao đang định ra lệnh thì đột nhiên bên hông rung lên, là một tin nhắn gửi đến điện thoại riêng của bà.
Dù tức giận nhưng Đổng Nghiên vẫn bình tâm lấy điện thoại ra, chiếc điện thoại này là để bà liên lạc với mạng lưới tình báo của Đổng gia trải dài khắp đất nước này, phải nói là tuyệt đối bí mật....Đổng gia chỉ có một chiếc điện thoại này và cũng chỉ có một người có thể nắm giữ nó.
Nhìn vào màn hình điện thoại, Đổng Nghiên khuôn mặt biến ảo liên tục làm đám người Đổng gia tò mò không thôi, tin tức gì mà có thể khiến một lão bà cường hãn như lão tổ có thể biểu hiện như vậy đây.
"Hứa gia xong.........Đổng gia gặp rắc rối.........các ngươi lần này làm chuyện tốt......" Đột nhiên Đổng Nghiên nộ hống quát lên làm Đổng Viên cùng chúng hộ vệ bay ngược ra sau, mũi miệng không ngừng trào ra tinh huyết trông thê thảm vô cùng.......Đổng Như thì khá hơn khi chị ngã lăn ra đất, nàng sợ hãi nhìn qua bà bà, chưa bao giờ nàng thấy bà bà giận dữ đến vậy.........nếu nàng biết tin nhắn là gì và hiểu rõ mọi chuyện thì chắc hắn sẽ minh bạch thôi vì tin nhắn đến....... "Ma Tôn đã đến Bắc Kinh".
.......................
........Trước tòa nhà tập đoàn Đổng Phát......
"Brummmmmmm................Brummmmmmmmmmmm" Một đoàn xe sang trọng từ từ rà đến, đi đầu là hai chiếc Lan Cruiser hầm hố nhận nhiệm vụ dẹp đường, phía sau là ba chiếc MayBach đen thui rồi mới đến một chiếc Limusine mạ vàng và cuối cùng là hai chiếc MayBach khác cản hậu, đội hình phải nói là khoa trương cực kỳ nhưng cái khí tức lành lạnh phát ra từ những chiếc xe kia đủ để người ta nhận biết ngồi bên trong không phải là dạng lương thiện gì.......đương nhiên rồi, ngồi trên Lan Cruiser cùng MayBach là 32 tên Hộ Pháp của Thập Lục Tháp kia mà, kẻ nào cũng nhìn chằm chằm xung quanh sẵn sàng ra tay trấn áp người nào có ý đồ gây rối.
Ngồi trong chiếc limusine còn ai khác ngoài Ma Tôn cùng năm cô gái mỹ lệ của hắn, hắn không định khoa trương đến như này nhưng mà lão già Bất Tử Lão Nhân lại bắt buộc phải làm thế để tránh cho một Đoàn gia thứ hai xuất hiện, người trong giang hồ chỉ nghe tiếng chứ biết mặt Ma Tôn không nhiều, đội ngũ hoành tránh thế này đủ để mấy tên thế gia công tử nhận thức được đang đối diện với ai, dù sao thế giới này cũng không thiếu kẻ đui mù coi trời bằng vung nhị thể tổ.
"Đại nhân......đã đến nơi....." Tên tài xế cẩn thận bẩm báo, lái chiếc xe này khiến hắn chịu áp lực không nhỏ........đáng kể nhất là từ năm cô gái xinh như tiên nữ lại còn đang ăn mặc thiếu vải đằng sau khiến hắn phải cố gắng áp chế tâm tình không nhìn lên kính chiếu hậu bởi nếu hắn nhìn lên thì tính mạng của hắn sẽ kết thúc ngay tức khắc, đến bây giờ hắn mới hận thằng nào phát minh ra cái kính kia.
"Ồ!" Long ngái ngủ nhồm người dậy trong lúc đang hưởng thụ sự đấm bóp của mười cánh tay ngọc ngà, đưa mắt nhìn ra cửa sổ......hắn nhìn thấy tràng dài xe tải cùng một đám người hừng hực khí thế vận chuyển đồ từ bên trong chấc lên xe.......mà kỳ lạ là trông bọn này không phải dạng vận chuyển thuê mà như cướp bóc hơn vì đồ đạc của người ta mà chúng không tiếc tay ném như vức rác, ở đằng xa còn là một vài tên bảo vệ khuôn mặt xưng to như vừa bị đánh.....tất cả làm cho Long trợn mắt.
"Này.......chúng ta có phải đến nhầm chỗ không? Bản tọa đến Đồng Phát chứ không phải đến xem bọn xã hội đen đi đòi nợ cướp bóc......" Long trừng mắt với tên tài xế làm hắn giật thót tim.
"Đại......đại nhân......chính là chỗ này, ngài nhìn xem......hai chữ Đổng Phát to rõ trên cao....." Tên tài xế cố gắng quan sát thật kỹ một lần nói.
"Hử?" Long mở cửa ngẩng đầu nhìn lên tòa nhà, đúng là hai chữ 'Đổng Phát'.........thế cái quái gì xảy ra trước mắt hắn thế này, Đổng gia là biết hắn sắp đến nên cho người đến lột đồ sao?
"Giết.........giết cho ta...........các ngươi không thấy chúng đang định cướp bóc tài sản của lão tử sao?"Long hướng bọn Hộ Pháp rống lên khiến cả đám sững người.
"Ực.....đại nhân........đại nhân bớt giận.......để bọn thuộc hạ tìm hiểu rõ thế nào đến lúc đó ra tay cũng không muộn....." Một tên Hộ Pháp trông có vẻ là có tuổi nhất cung kính đến trước mặt Long nói, vị đại gia này hở tí là đòi giết người làm bọn chúng hốt hoảng, giờ đang là giữa thanh thiên bạch nhật, có hàng nghìn hàng vạn con mắt nhìn vào nếu thật là giết người thì Trung Hoa thật sự loạn mất, dù sao cuộc sống của đám người bình thường khác với giang hồ, lúc trước việc Ma Tôn bêu đầu mười tám tên Cường Giả trên cổng chào thành phố đã khiến Thập Lục Tháp phải tốn không ít công sức mới dẹp yên được đấy.
"Hừ! Mười lăm phút, nếu các ngươi còn không cho ta một câu trả lời thỏa đáng thì lão tử đồ....đồ sạch.....nghe rõ chưa? Rầm!" Long tỏ vẻ bực tức chui lại vào trong xe đóng sầm cửa xe lại, trái ngược vẻ ngoài tức giận thì trong lòng hắn lại đang cười thầm, lão tử còn đang không có cái cớ gây chuyện mà các ngươi đã tự dẫn xác đến còn có gì tốt hơn đây........hắn đến Bắc Kinh ngoài chuyện điện ảnh cho mấy nữ nhân chỉ là phụ, mục đích chính là để gây chuyện, gây chuyện cho bọn chúng biết Ma Tôn là thế nào để rồi khi nhắc đến danh tự này chúng phải sợ......phải run.
Từ chỗ Diệp Siêu tin tức điều tra, Long được biết các thế gia, môn phái đều bi mật tận lực che giấu những tin tức liên quan đến hắn vì chúng không muốn hình ảnh các đại gia, đại phái trong mắt thế nhân bị suy giảm.......thậm chí bắt đầu có những câu chuyện thêu dệt về Ma Tôn như một kẻ cuồng ngạo và ham thích giết người, gã còn là kẻ bỉ ổi vô liêm sĩ dùng thủ đoạn hèn hạ như hạ độc hai mươi vị Cường Giả đang trên đường đến Võ Đang dự tiệc hay là pha độc dược vào nguồn nước của Đoàn gia để sát hại Đoàn gia lão tổ cùng bắt Đoàn gia phải thần phục......hình ảnh Ma Tôn dưới sự tuyên truyền trong bóng tối của chúng đã không khác nào một đầu súc sinh, Long biết chuyện này nhất định Hạ Hầu gia lão già Hạ Hầu Viêm cũng có một tay vì Thập Lục Tháp đều ngó lơ trước những tin đổn nhảm này.
Trở lại với tập đoàn Đổng Phát........đám Hộ Pháp sau khi nhận được mệnh lệnh của Lục trưởng lão ngay tức thì động thân đi tìm hiểu người nào dám động thủ trên đầu thái tuế.
"Nói.........chủ tử của các ngươi là ai?" Bắt lấy một tên trong số những kẻ đang khuân đồ ra xe, một gã Hộ Pháp gầm gừ.
"Thả......thả ta ra..........Hứa gia đang làm việc, các ngươi dám cản?" Thằng bị chụp tới hoảng hốt nói, trong tay người ta hắn không thể phản kháng một chút gì chứng minh thực lực của bọn người này cường hãn vô cùng.
"Hứa gia?" Đám Hộ Pháp nhìn nhau hội ý.......đến khi một tên trong số chúng nhớ ra cai gì thì cả bọn mới xúm lại.
"Ta nhớ........Hứa gia dường như là một gia tộc ở Bắc Kinh nơi đây, không thể tính là quá mạnh nhưng nghe nói đứng sau là Dương gia....." Tên Hộ Pháp này có lần tháp tùng một nhân vật Thập Lục Tháp đến Bắc Kinh làm việc cho nên có chút hiểu biết về các thế lực nơi đây.
"Huy huynh, làm sao bây giờ?" Đám Hộ Pháp quay sang gã Hộ Pháp có tuổi và cũng có nhiều kinh nghiệm giang hồ nhất hỏi ý kiến, gã cũng chính là người khi nãy đứng ra can gián Long.
"Đầu tiên phải xác định hành động này là của Hứa gia hay là ý tứ của Dương gia bên kia, các ngươi cũng biết chúng ta chỉ có mười lăm phút, nếu không cho vị kia một câu trả lời thì có khí đầu của ta cùng các ngươi cũng không còn ở trên cổ đâu........." Tên Hộ Pháp họ Huy gằn giọng làm cả bọn run lên, tính tình vị đại gia kia ai cũng rõ ràng cả.
"Đến! Báo cho người đứng đầu ở đây đến gặp ta, nói với hắn là năm phút sau ta còn không thấy mặt thì hai cái chân hắn cũng không cần phải xài nữa....." Gã Hộ Pháp buông thuộc hạ của Hứa Vương Sang ra quát.
......................
.......hai phút sau........văn phòng tổng giám đốc Đổng Phát......
"Ngươi nói sao? Bọn chúng có bao nhiêu người?" Hứa Vương Sang hương vị sung sướng còn chưa dứt sau khí có thể quát tháo một tên quản sự Đổng gia ngay trước mặt mỹ nhân thì lại nghe đến tin có người kéo đến tìm mình, ban đầu hắn cứ ngỡ là Đổng gia đến nhưng nghe kể lại thì đối phương còn không biết hắn là ai cho nên loại trừ Đổng gia.......là kẻ nào? Là kẻ nào mà có thể giang nanh múa vuốt tại Bắc Kinh này đây........nghĩ thế nhưng Hứa Vương Sang cũng cẩn thận móc điện thoại ra gọi cho cha mình.
"Sang nhi đó hả? Ta nghe nói ngươi lại kéo người đến Đổng Phát, nghe cha......làm gì thì làm nhưng cũng không nên quá mức đắc tội Đổng gia, dù gì Dương gia cũng không thể lúc nào ra mặt cho chúng ta mà chuyện này cũng chỉ là một chuyện cỏn con......" Điện thoại vừa có tín hiệu trả lời là Hứa Vương Sang đã nghe được một tràng giáo huấn từ lão cha hắn Hứa Vương Chấn.
"Cha........con biết mà.......nhưng mà đột nhiên có kẻ đến tìm con trông có vẻ rất hùng hùng hổ hổ không phải bọn đầu gấu bình thường, cha có nhận được tin là thế lực nào không?" Hứa Vương Sang cười khổ nói, lão cha hắn cái gì cũng được ngoại trừ hơi nhát gan.
"Người lạ? Bao nhiêu người?"
"Tầm hơn ba mươi tên.....không vũ trang.....nghe qua có vẻ không phải người Bắc Kinh....."
"Có đặc điểm gì nổi bật trên người chúng không?" Lão già lõi đòi Hứa Vương Chấn nhíu mày nói, sao mà cái cảm giác bất an cứ ngày một lớn lên trong tâm trí lão vậy chứ.
"Để con hỏi lại........." Hứa Vương Sang quay lại hỏi tên thuộc hạ.
"........"
"Cha........hắn nói là bọn chúng đều mặc đồ truyền thống như lúc đám người Dương gia đến chỗ chúng ta.....à........trên trán chúng đều có một hình xăm........."
"Hình xăm? Hình xăm gì?"
"..........hắn nói giống........giống như một tòa tháp thì phải......."
"Rầm!" Đột nhiên tiếng đổ vỡ bên kia đầu dây làm cho Hứa Vương Sang sửng sốt.
"Cha.......ngươi không sao chứ........" Hứa Vương Sang lo lắng hỏi.
"Sang.........Sang nhi.......ngươi mau......mau trốn......." Hứa Vương Chấn cố gắng rặn ra từng chữ một nhưng Hứa Vương Sang có thể cảm giác được sự sợ hãi đến cùng cực trong giọng cha mình.
"Cha.........có chuyện gì...........kẻ đến là ai mà cha lại như thế.......chúng ta còn có Dương gia cơ mà.......cha........" Hứa Vương Sang cố gắng trấn tĩnh Hứa Vương Chấn.
"Sang nhi.......nghe cha.......mau trốn, trốn nhanh đi.......cha đặt toàn bộ kỳ vọng vào ngươi nên không muốn kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh đâu........" Hứa Vương Chấn gấp đến không thể gấp hơn nói nhanh với thằng con mình.
"Ầm!" Đúng lúc này cánh cửa phòng nát vụn trước một lực đạo khổng lồ từ kẻ nào đó bên ngoài.
"Kẻ nào?" Hứa Vương Sang trợn tròn mắt hét lên.
"Pặc!" Cơ mà hắn không thể tiếp tục mở miệng được nữa rồi vì cổ đã bị một bàn tay còn cứng hơn so với kìm sắc bóp nghẹt, đối phương thân thủ quá kinh khủng khiến hắn cùng đám thuộc hạ bên cạnh không kịp phản ứng dù chỉ là một cử động nhỏ nhất..........trên bàn tổng giám đốc, Vạn Hứa Phấn cũng bị cảnh tượng trước mặt làm khiếp sợ.
Kẻ đến là năm tên Hộ Pháp trong đó một tên đang bóp cổ Hứa Vương Sang như một con gà con.
"Các......các.....ngươi......có.....có biết.....ta......là.......là ai không?" Hứa Vương Sang run rẩy cố gắng rặn ra từng chữ một ngọng nghịu từ cuống họng đau rát, trong một phút giây hắn cảm tưởng xương cổ minh như vỡ vụn rồi may sao tên Hộ Pháp kia khống chế lực vừa đủ.
"Rầm!" Không có tiếng đáp lại Hứa Vương Sang mà là một nắm đấm, một tên Hộ Pháp khác lạnh lùng cho hắn một quyền thẳng vào cái miệng của công tử sang trọng lấy đi toàn bộ hàm răng phía trước của hắn.......khuôn mặt Hứa Vương Sang cứ như lõm hắn vào trong, răng cùng máu từ miệng hắn rơi vải đầy đất.
"Sang nhi.........Sang nhi.......con không sao chứ..........trả lời cha........trả lời cha........" Chiếc điện thoại trong tay của Hứa Vương Sang tràn đầy những âm thanh gào thét của Hứa Vương Chấn cha hắn.
"Đã hết năm phút.........bọn mày tưởng tao nói đùa?......." Gã Hộ Pháp họ Huy cười lạnh quét mắt nhìn Hứa Vương Sang cùng đám chân tay của hắn sau đó là một ánh mắt ra hiệu........ba tên khác nhanh chóng hiểu ý động thủ........bốn hinh bóng như tiêu thất trong không gian.
"Vù................vù............"
"Rắc...........rắc.............rắc........bộp...........bộp........"
Chỉ mười giây ngắn ngủi, bốn tên Hộ Pháp đã trở lại vị trí ban đầu........bọn lưu manh này trong mắt chúng chả khác gì những con kiến bò ngo nghoe mà thôi, mươi hai cái xác nóng hổi.........kẻ gãy cổ, người xuyên tim nhanh chóng gục xuống khi gương mặt còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra với mình.
Vạn Hứa Phấn hai mắt trợn trừng, dù là một người cứng rắn nhưng lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng giết người mà còn là ngay trước mặt mình và thậm chí hơn mười người một lúc khiến nàng chịu một cú sốc không nhỏ, trong suy nghĩ của nàng thì mọi chuyện đều có thể giải quyết bằng luật pháp hay là tiền bạc quan hệ chứ không bao giờ dùng bạo lực đến sát mệnh như thế này........người đẹp nhanh chóng ngất lịm đi trước cú sốc lớn.
"Hừ........cũng coi như có cái báo cáo với đại nhân..........đi......" Gã Hộ Pháp họ Huy cười lạnh, hắn liếc qua chỗ Vạn Hứa Phấn vừa ngất một chút rồi ra hiệu xuống dưới.........Hứa Vương Sang lúc này thê thảm đến cùng cực rồi, miệng đầy máu đau đớn đến cả người run lẩy bẩy, dưới quần là một mùi khai nồng nặc vì sợ té đái........hắn liên tục ngoái đầu nhìn chiến điện thoại di động rơi trên mặt đất, thứ còn đang vang lên không ngừng tiếng gào thét của cha hắn.
................
..........Đúng mười lăm phút từ sau khi ra lệnh, Long mở cửa bước ra ngoài, cả người hắn khí thế bùng nổ khiến hắc y tung bay phật phờ.....ma khí mạnh mẽ tỏa ra làm cả một vùng xung quanh chịu áp lực nặng nề làm những tên Hộ Pháp đều mặt mày trắng bệch.......chúng biết, đại nhân giận rồi.
"Đại nhân......đây là kẻ cẩm đầu việc cướp bóc này, hắn là Hứa Vương Sang – thiếu gia của Hứa gia Bắc Kinh........theo lời hắn khai thì Đổng Phát vay tiền của ngân hàng Hứa gia đã lâu không trả cho nên lần này kéo đến tìm về một chút lợi tức......." Một tên Hộ Pháp xách theo Hứa Vương Sang đến trước mặt Long báo.
Hứa Vương Sang giờ mới biết chân chính người nào vừa 'chơi mình', vừa đối mặt Long.......toàn bộ lông tóc của hắn thế mà dựng đứng lên vì kinh hãi, áp bức đến khủng bồ đè nén lên người làm từng đốt xương trong người của Hứa Vương Sang như muốn rã ra ngay tức khắc.........hắn không biết đối phương là ai nhưng chắc chắn một điều, lần này hắn và Hứa gia gặp chuyện lớn rồi.......đến cả một vị lão tổ Dương gia mà hắn có dịp may mắn bái kiến thì trông qua còn không phải đối thủ của người này.
"Hứa gia muốn cướp tài sản của ta?.......haha..........Ma Tôn lại bị người ta đánh cướp.........con mẹ nó chứ, Hứa gia ở đâu? Lão tử muốn diệt......diệt......" Long nộ khí xung thiên khiến toàn bộ thất kinh, đám Hộ Pháp nhanh chóng ra hiệu cho tên già nhất mong sao hắn một lần nữa ra mặt ngăn cản tiên điên này, diệt Hứa gia xong chắc chắn các thế gia môn phái sẽ không ngồi yên mà đòi Thập Lục Tháp một cái công đạo.........trước khi đụng đến Ma Tôn nhất định bọn chúng cũng không thể tránh khỏi liên lụy, có khi Thập Lục Tháp còn lấy bọn chúng làm bia đỡ đạn cho Ma Tôn không chừng, trước một vị Trưởng lão có tiềm lực mạnh như Ma Tôn thì mạng bọn chúng có đáng gì đây.
"Đại nhân! Hứa gia nghe nói có chút quan hệ với Dương gia bên kia, chúng ta có nên cẩn thận chút để tránh người ta có cái cớ lạm sát người vô tội......" Gã Hộ Pháp họ Huy hai mắt lóe tinh quang tiến lại gần nói với Long.
"Cái địt gì Dương gia? Lão tử sợ Dương gia? Long hướng tên Hộ Pháp gào lên kèm theo một tia ma khí đập thẳng vào người gã làm gã bay vụt ra sau đụng mạnh vào bức tường Đổng Phát mới rơi xuống.
"Phốc.......phụt.............phụt........" Lồm cồm bò dậy, gã Hộ Pháp cả người xiêng vẹo cố gắng lê từng bước tới chỗ Long rồi mới quỳ xuống.
"Tiểu nhân biết sai!" Gã Hộ Pháp giập đầu không ngừng, hắn thật sự là trách cái miệng mình nhiều chuyện, khi không lại đại diện bọn chó kia đi can gián một thằng điên chính hiệu mà lại còn xài một cái cớ khiến bất cứ ai cũng phải điên tiếc......
"Hừ! Tìm cho rõ vị trí của Hứa gia cho ta.......hắc hắc..........đã lâu không được đồ nhân làm ta có chút nhớ nhung cái cảm giác phấn khích kia........." Ma Tôn thầm thì nói nhỏ nhưng với võ giả như bọn Hộ Pháp thì nghe rõ mồn một, thằng nào thằng nấy cũng ớn lạnh khi 'đồ nhân' với tên này sao lại giống như sở thích vậy.........
"Chắc chắn thuộc hạ sẽ trình lên đại nhân sớm nhất có thể......"Gã Hộ Pháp thở nhẹ một hơi an tâm khi tính mạng của mình vẫn còn giữ được.
...........trên cao, mây đen không biết vì sao ùn ụt kéo đen bao phủ đầy bầu trời Bắc Kinh nhộn nhịp, báo hiệu cho một cơn giống bão sắp kéo đến.
...................
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com