Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Moinmyhe @douknowbin

đơn của douknowbin

taekook

oneshot

review by lemoh 

xin xưng cậu-mình trong bài review này

Moinmyhe mở đầu đã mang đến về chút gì đó nổi bật, ấn tượng, khiến gợi cho người đọc cái vẻ "nhẹ nhàng" quen thuộc. Ấy vậy, chỉ cần cảm giác ấy thoáng qua một chút, là người đọc có thể phần nào liên tưởng đến câu chuyện tình buồn, cùng từ ngữ và phong cách văn khiến người khác ngưỡng mộ. Hay có thể nói là "trào lưu" phong cách văn khá nổi bật ở các tác giả trẻ nghiệp dư hiện giờ, chúng khiến cho truyện trở nên nhàm chán, gượng gạo.  Vì vậy đối với mình mà nói, Moinmyhe khi nghe đến tên, cũng như khi đọc được dòng đầu, thì nó chưa tạo cho mình sức lối cuốn nào cả.

Truyện có giọng văn nhẹ nhàng, mình nghĩ rằng điều ấy được gợi lên một phần từ lối viết lowercase, một lối viết góp phần tạo ra sự mượt mà trong khâu cảm xúc, nó giống như việc khiến luồng cảm xúc được trơn tru hơn vậy. Đó là điều mình khá thích việc cậu chọn lựa lowercase làm công cụ của mình, và điều thứ hai mà mình cũng thích, là cách cậu đánh nghiêng dòng chữ, căn đoạn để phù hợp với nội dung cũng như tuyến thời gian. Hẳn cậu đã cực kì quan tâm và chỉn chu nó theo cách tốt nhất.

Cậu có vẻ ngoài, cậu đánh cho chúng những loại tốt nhất, nhưng cậu lại yếu hẳn ở việc chăm chút cho nội dung của mình, từ việc cậu dùng từ ngữ, điều phối chúng hợp lí, hay xây dựng một khung xương cho nội dung, chúng đều bị lu mờ, thiếu sót nhiều thứ trong việc hoàn thành tác phẩm. Để làm rõ hơn, thì mình sẽ chỉ ra như sau.

Thứ nhất mình chú ý ở Moinmyhe là các dòng khá cụt ý và cảm xúc, dạng như chúng chỉ các gạch đầu dòng các ý của một khung xương, và chúng khiến mình thắc mắc không biết tác giả có vướng vào khó khăn trong việc thể hiện các ý hay không? Hay liệu rằng tác giả có quá hấp tấp để xong bản thảo của mình để đăng lên cho kịp tiến độ hay không nữa? Vì khi mở đầu đã mắc phải lỗi như vậy, rất dễ dàng truyện tạo cho người đọc ấn tượng xấu, hơn nữa, cũng khiến người đọc khó mà hình dung được truyện đang nói về cái gì, nói về ai, cảm xúc truyện là gì. Nếu hỏi về nguyên nhân, thì mình nghĩ rằng chúng bị phụ thuộc quá nhiều bởi định hình ban đầu của cậu, chúng có vẻ ngoài khá được chỉn chu, và điều mong mỏi ở tác giả là phong cách văn bắt kịp "xu hướng", thành ra khi viết bắt đầu viết truyện, chúng có phần gượng. Hay như nguyên nhân thứ hai cũng có thể rơi vào tình trạng cậu bị phân tâm giữa quá trình tìm thứ gì mới mẻ, độc đáo cho truyện của mình, khiến các ý của cậu bị rời rạc, giữa các đoạn và các câu như bị ngắt quãng.

Thêm nữa, mình sẽ nói đến cách dùng từ của cậu, đây là điểm thứ hai mình chú ý. Cậu sử dụng khá nhiều từ đơn giản, phổ biến, nhưng cách cậu điều phối chúng lại khiến trở nên tầm thường so với những gì mà cậu đã "định hình" cho truyện của mình, giống như chúng bị hụt mất đằng sau, trong khi đáng lẽ chúng là điểm then chốt cần có cho việc xây dựng tác phẩm. Cả việc cậu đảo vế những nguyên nhân, những câu dẫn, hay việc như chọn lọc từ ngữ cho câu đều rất lộn xộn, thậm chí là không thích hợp và không cần thiết đối với từng tình tiết mà cậu đặt ra. Đây có thể nói là lỗi lớn nhất khiến nội dung, nhân vật, cảm xúc truyện trở nên khô khan hơn bao giờ hết. 

Mình sẽ đi sâu hơn vào nội dung của truyện, như yêu cầu của cậu. Thì như gì mình nói trên, truyện bị hụt ý, thiếu ý còn gây ảnh hưởng đến nội dung truyện nữa. Điều này đã làm tối giản đi những gì đáng lẽ có thể giải thích, thêm sự phong phú cho tình tiết về nhân vật và cả bối cảnh xảy ra. Ví dụ như ngay mở đầu, chưa có bất cứ sự chuẩn bị nào, cậu đã đưa cho người đọc nội dung cùng một câu kết đoạn rằng tôi nghe mặt trời kể là vì jungkook đang mải mê một thứ gì đó nên mới lơ là học tập, rồi tiếp tục mở đoạn hai bằng việc jungkook đã dậy mấy giờ, đã làm gì và như thế nào. Chỉ vậy thôi, đã gợi lên người đọc sự nhàm chán không đáng có.  Moinmyhe được viết dựa trên ngôi tôi, nhưng ngôi tôi này lại là người chứng kiến sự biến đổi của nhân vật jungkook, điều đó có nghĩa sẽ khắc họa cho người đọc sự khách quan, những suy nghĩ và đánh giá nhân vật tôi, nhưng ít nhiều lỗi thiếu sót trên cũng đã ảnh hưởng cả đến điểm này.

Thiếu sót khiến tình tiết trở nên rời rạc, không liền mạch khiến người đọc dễ bị phân vân giữa đâu là nói đến cảm xúc suy nghĩ nhân vật tôi, cũng khó mà thấy được những cảm xúc và suy nghĩ một cách trọn vẹn. Tác giả chưa làm sáng được điều đó, cũng khiến mình phân vân không biết cậu có bắt lấy được đúng những gì mà cậu đã mang đưa vào truyện hay không? Vì nó đang không thể hiện rằng cậu nắm rõ điều ấy. Chẳng hạn như hình tượng nhân vật jungkook trong đây, ngay bắt đầu Moinmyhe, hình ảnh chàng trai buồn bã, lơ là việc học tập, hình ảnh chàng trai khóc gợi cho người đọc chàng trai "yếu đuối", không phải anh chàng "yếu đuối" về tình như cậu viết, mà là nhân vật có phần nhu nhược. Nhất khi cậu kể quá nhiều, mà chưa cho người đọc nguyên nhân cho sự việc xảy ra, trong khi đó với ngôi tôi, và cái nhìn người thứ ba, cậu có thể khai triển nó theo nhiều cách, tránh để người đọc hiểu lầm hình tượng nhân vật mà cậu đang xây dựng. 

Khi Moinmyhe đã đến phần giải thích cho việc nỗi đau mà nhân vật jungkook đang trải quá, và làm sáng tỏ sự việc, thì phần này lại chưa đưa cho người đọc cách giải thích hợp lí. Về nguyên nhân đến với nhau là sự thương hại mà nhân vật taehyung dành cho nhân vật jungkook, nhưng tác giả lại nói rằng 

taehyung chỉ yêu mình jungkook, là giả

vậy thương hại ở đây định nghĩa rõ ràng của tác giả là gì, là cái thương hại khi jungkook thật lòng thích taehyung, hay là cái thương hại nào đó khác. Tiếp đến đó, đối với câu 

jungkook thương mình taehyung, là thật

cũng khiến mình không rõ cái thương ở đây là gì, tại sao đối với thật lòng jungkook, khiến cho nhân vật ngủ cũng không yên lại dùng từ thương, mà không dùng từ yêu ở trên, hay tại sao đối với tình cảm giả của taehyung, lại dùng từ mang nỗi "khó nói" như từ yêu, sao lại không dùng từ thương? Cuối cùng là mình vẫn không biết việc tác giả giấu đi nguyên nhân chính xác, tạo nên sự mập mờ cho người đọc là có nên hay không? Trong khi những từ như yêu, thương, hay đơn giản là thích, vẫn chưa rõ ràng, và liệu nó có đáng để cho nhân vật tôi cho một bạt tai cho kẻ kia chẳng thể tự tại hay không?

Đến đoạn cuối thì tác giả cũng kết lại cho câu chuyện một cái kết mĩ mãn. Tuy vậy, câu chuyện khó mà đọng lại trong lòng người đọc, cũng khó mà đem lại cảm xúc lưu luyến gì. 

9:41

8/2/2020

payment: vote topic solomon, fl reviewer và cmt bài review này nhé


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com