Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 59

" Hôm nay vui không?" Young Min ghé đầu ra từ cửa xe hỏi. Trong khi Minki bước được ba bước mới quay đầu lại. Vừa đúng rìa của cột đèn. Tầm nhìn phía trước là bóng tối nhưng sau lưng lại là ánh sáng.

" Anh chưa muốn về hả?"

" Anh muốn nhìn em lên phòng rồi mới đi. "

Minki bật cười qua loa. Đáng nhẽ anh ta nên ra khỏi xe rồi nói câu đó mới đúng.

" Về đi. " Minki nghiêng đầu làm dấu muốn kết thuốc buổi đi chơi hôm nay. Vừa bước chân lên lầu cậu phải gật đầu thành thật. " Ừ thì cũng vui đấy. "

" Chào. Bạn hiền. " Vòng tay phóng khoáng dang rộng. Gương mặt đàn ông từ góc tối đi qua những khoảng sáng trở nên rõ ràng. Minki bật cười, tính ra ít nhất thì người bạn này chưa từng tổn thương cậu.

Tiếng bật nắp bia nghe thật kêu. Bọt bia trào ra ngoài lon, Minki sảng khoái tu một hớp. Bàn chân cậu đánh nhịp ngẫu nhiên trong không khí. Dù là dưới những tòa nhà cao tầng hay một nơi không có sóng biển ồn ào. Thì gặp Dong Han vẫn luôn là cảm giác trở về quê nhà.

" Dễ thương thật. " Minki nhìn bức ảnh đứa trẻ đầy tháng kháu khỉnh. Đứa con thứ hai của Dong Han đấy.

" Cậu cứ định sống như thế này sao?" Dong Han giơ lon bia lên. Minki cười cho qua chuyện rồi cụng ly lại.

" Mẹ cậu nhớ cậu lắm. " Một cơn gió thổi qua khiến câu nói như ướp lạnh hơi muối biển.

" Cảm ơn đã để mắt dùm tớ. " Đôi mắt Minki nhìn xa xăm. Giống như hạnh phúc biết bao khi ít ra không có cậu ở nơi đó thì mẹ sẽ sống bình yên hơn. Không phải nghĩ ngợi, không phải lo lắng, cũng không phải ngày ngày dằn vặt cho một kẻ như cậu nữa.

" Có lẽ ... " Minki nói thêm vào. " Tớ vẫn chưa dám đối mặt. "

" Thằng đó. " Lon bia trên không trung trở thành thứ thừa thãi. Dong Han nhảy khỏi bậc bê tông. " Tại sao hắn ở đây?" Minki đã giữ được tay Dong Han trước khi cơn nóng giận tới mất kiểm soát.

" Tớ sẽ giải thích. "

" Đến giờ này còn giải thích cái gì nữa. " Dong Han gạt tay Minki ra. " Cậu lại định bênh thằng đó chứ gì. Cái lí lẽ của cậu lúc nào cũng thật khó nghe. Cậu không nhận ra sao. Chính suy nghĩ này, chính thái độ này đang giết chết cậu từng ngày mòn mỏi đấy! "

Dong Han mặc kệ tiếng thét can ngăn của Minki mà chạy một mạch đến chỗ đậu xe. Jonghyun vừa bước ra đã bị xách cổ áo chất vấn tới tấp.

" Tại sao mày còn ở đây nữa?"

Jonghyun không hiểu, cậu chỉ cố gắng gạt tay Dong Han ra.

" Mày biết không? Trong tất cả những điều khiến tao hối hận. Điều lớn nhất chính là để mày làm khổ Minki. "

" Cậu nói cái gì? Bỏ ra rồi nói chuyện đàng hoàng. "

" Nói chuyện. Được. Để tao nói một lần cho mày hiểu. " Dong Han kéo Jonghyun lại phía Minki đang chạy tới. Nhắm chừng còn năm bước chân, cậu dùng lực đẩy người ngã xuống. Jonghyun sấp chân dúi mình, mặt đập thẳng xuống nền bê tông cứng. Lúc này, chính Dong Han cũng cảm thấy kì lạ rằng tại sao Jonghyun lại yếu như thế.

" Mày nhìn Minki đi. Mày ngẩng đầu lên mà nhìn rõ. " Dong Han nắm tóc Jonghyun kéo lên. Minki nhìn cảnh đó bất thần dừng bước chân lại.

" Trước khi gặp mày. Cậu ấy tốt đẹp biết bao. Có gia đình hòa thuận, có bạn bè xung quanh, có mọi người yêu mến. Một đứa trẻ vô tư chẳng biết đến nước mắt hay những lời sỉ vả là gì. Nhưng giờ mày nhìn xem. Cậu ấy còn gì không?"

" Không còn gì, chẳng còn gì sao? " Jonghyun nhẩm câu chữ trong miệng vì không tin. Cậu đã làm gì thế này. Hình ảnh về những ngày tháng đó lại hiện lên. Rõ mồm một, hằn sâu giống như nỗi hối hận cả đời không sao nguôi ngoai hết. Phải. Cậu yêu Minki đấy! Yêu lần đầu và cũng chắc chẳng còn có thể yêu ai sâu nặng đến như thế. Thời đó, nhiều hơn cả những cảm xúc yêu đương đơn thuần, trái tim cậu lúc nào cũng phải chiến đấu với nhiều nỗi sợ lấn át cả lý trí. Cậu sợ bạn bè biết tình cảm này, sợ gia đình ngăn cản, sợ cả xã hội nhìn vào Minki với ánh mắt khác biệt. Nên cậu cố gắng bảo vệ Minki bằng cách giấu nó đi. Bảo vệ tình cảm của mình khỏi những người cố tình phá hoại. Có thể Minki trẻ con nên không nghĩ điều sâu sa nhưng cậu làm sao cho phép bản thân cũng trẻ con như thế.

Ngày mọi thứ đổ bể còn tàn nhẫn hơn cả những ngày nằm liệt giường trong bệnh viện. Đúng đấy. Cuộc đời cậu có thể tàn. Cậu có thể làm một tên khốn nạn. Thế nào cũng được. Nhưng Jonghyun không nỡ nhìn Minki phải chịu những điều như thế. Lúc đó non dại mà còn cứng đầu nghĩ đã đủ lớn, sợ hãi nên chỉ biết chọn trốn tránh như là cách tốt nhất. Chính ngay một đứa trẻ mười bảy tuổi ngày ngày còn ngửa tay xin tiền bố mẹ như cậu thì chẳng nghĩ được cách gì tốt hơn. Vậy nên cậu từ bỏ tình cảm này. Cậu dứt lòng nói không muốn quen Minki. Cậu ngu ngốc đẩy Minki ra khỏi vòng tay bằng cách tiêu cực. Lúc đó cậu chỉ nghĩ, ít nhất thì Minki phải ghét cậu. Người ấy từng nói nếu ai làm gì thật xấu xa thì người ấy sẽ không nhìn mặt nữa, sẽ không để cảm xúc của mình bị chi phối bởi người khác. Làm như thế thì Minki sẽ sớm quên đi tình cảm này đúng không? Rồi thì cậu ấy vẫn còn mọi thứ. Chỉ là mất đi một người như cậu chắc sẽ tốt hơn là cậu cứ cố giữ tình cảm này rồi thì đến cơ hội nhìn mặt cũng không còn. Vậy là một bước đi sai lầm, dây gai leo đã quấn lấy chân kéo xuống vũng bùn nhơ nhớp rồi thì chẳng còn biết đến ngày nhìn thấy ánh sáng. Cậu đã chẳng ngờ rằng xã hội lại cay nghiệt đến thế. Chẳng ngờ rằng lòng người độc ác như vậy. Trong khi chính bản thân cậu giờ chỉ là một tên khốn tới mức không còn tư cách mở một lời chào hỏi nữa.

Jonghyun chết lặng trong những hình ảnh quá khứ. Gương mặt Minki hiện lên đáy mắt càng khiến bản thân thương xót mà không thể thốt lên một lời. Dong Han nóng giận xách cổ Jonghyun và thụi cho cậu một đấm. Mỗi một đòn giáng xuống tàn nhẫn, không khoan nhượng. Dong Han vừa nói cho Jonghyun biết vừa như nhắc lại để Minki nhớ.

" Ai là người khiến cậu ấy bị tra tấn và đánh đập bởi người ta nghĩ cậu ấy là yêu quái. Ai là người khiến cậu ấy ngày sang năm mới phải trốn khỏi nhà. Ai là người khiến Minki có bố không thể nhận, có mẹ cũng không dám gọi, không thể quay về quê hương của mình nữa chứ. "

Hơi nóng theo ruột quặn lên, Jonghyun cảm giác dòng chất lỏng từ dưới bụng trào ra khỏi miệng và sặc lên tận mũi. Các khớp xương va vào nhau căng cứng tới mức có thể nghe thấy tiếng lộc cộc giống như nhiều âm thanh cậu đã từng nghe. Minki hét lên những câu không rõ là muốn Dong Han dừng lại hay tiếp tục.

Gương mặt thảm hại trước mặt làm Dong Han kinh bỉ, củ trỏ một lực giáng mạnh xuống lưng khiến Jonghyun gục xuống.

" Mày nghe kĩ đây. Mày nghe cho rõ. Ai là người khiến cậu ấy phải đau khổ tới mức nhảy xuống biển tự vẫn. Ai ? Là ai? Nếu không có tao thì cậu ấy đã chết, đã chết từ lâu rồi. " Cảm giác hận thù lên đến đỉnh điểm. Jonghyun tại sao không đánh lại, tại sao chỉ giống như một thằng hèn mà chịu đòn như thế. Dong Han gật đầu xác nhận, cậu nói đúng mà, nói đúng nên tên đó mới không có cớ phản bác.

Đồng tử giãn ra tới mức cực đại. " Chết. Chết. " Tiềm thức vang lên từ ngữ nghiệt ngã đó. Không được. Cậu có thể chết. Nhưng Minki thì không được. Những ngón tay rớm máu dính dớp bẩn bụi từ mặt đường kẽ cửa quậy. Nỗi đau quặn ruột lẫn cảm giác các thớ thịt từng chỗ bầm dập. Nhưng Jonghyun vốn dĩ không thấy đau. Cậu thậm chí còn đã trải qua những nỗi đau khủng khiếp hơn thế. Jonghyun cố dùng sức lực còn lại bò về phía Minki. Cả cơ thể lẫn tâm trí run lên. Cậu cố thở.

" Tớ xin lỗi. Tớ... tớ chưa bao giờ cố ý... Tớ đã không biết... Xin lỗi. "

Jonghyun bám được ống quần Minki như khẩn thiết cầu xin. Nhưng bất giác hình ảnh đó giống như bóng ma của quá khứ bò về làm Minki kích động. Cậu sợ, sợ hãi tới mức hoảng loạn . Giống như những con quỷ đó chưa bao giờ buông tha cho cậu. Ánh mắt nhuộm màu tăm tối. Minki đá bàn tay đính đầy máu đó ra và hét lên.

" Đừng gọi tên Minki như thế nữa. Minki đó đã chết rồi. Chết thật rồi. " Chân lùi lại hai bước. Jonghyun một lần nữa bị Dong Han kéo đi.

" Phải. Chết rồi. Nên mày buông tha cho cậu ấy với. " Thêm một đấm được giáng xuống. Dong Han giơ chân lên cao trước khi tính đạp một lực thật mạnh vào bắp đùi.

" Dừng lại. " Lúc này Minki mới chợt tỉnh ra.
" Gọi cấp cứu đi. "

Câu nói buông ra, Dong Han dừng tay. Có lẽ nhìn lại thấy đánh trận này đã đủ. Cấp cứu gọi xong, Minki đánh ánh mắt, Dong Han hiểu ý chạy khỏi. Chỉ còn Minki đứng đó với Jonghyun nằm vô lực trên mặt bê tông. Minki bước chân đến gần rồi ngồi thụp xuống. Gương mặt đầy vết xước cùng máu đang chảy. Chính Minki cũng thấy kinh hãi nhưng cậu không khóc. Không hiểu tại sao không thể khóc. Giống như hình ảnh này đã từng nhìn qua. Bất giác Jonghyun bắt lấy tay Minki. Và dù cho cậu có cố gắng vùng vẫy như thế nào Jonghyun cũng không buông. Nhất quyết không buông. Tay Minki dính máu rồi nhưng thần trí cậu lại tỉnh táo. Không giống như Jonghyun đang mê man trong những lời xin lỗi và niềm hối hận ngày một chồng chất. Cấp cứu tới, người ta không giằng nổi tay Jonghyun ra. Đôi bàn tay ấy cố ghì lấy tay Minki, ôm nó vào lồng ngực như thể còn nó là còn hơi thở. Minki bất đắc dĩ phải theo lên xe cấp cứu. Một mũi tiêm được rút khỏi. Jonghyun thiếp đi với những khớp ngón tay dần giãn ra. Cuối cùng thì nó cũng phải buông bỏ để cho cánh cửa bệnh viện được khép lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com