Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

HanPyo

Kim Yohan bất lực. Bất lực vì mình không thể bảo vệ được em ấy. Kim Yohan cảm thấy mình thật không phải là một người yêu tốt vì không thể giúp em ấy giảm bớt gánh nặng. Kim Yohan cảm thấy tim mình đau đến không thở được khi nghe thấy tiếng em ấy ấm ức khóc trong nhà vệ sinh một mình khi mọi người trong phòng đều đi ra ngoài hết.

Cửa nhà vệ sinh bật mở và xuất hiện trước mặt anh là khuôn mặt đỏ ửng cùng đôi mắt sưng húp của Son Dongpyo. Em giật mình. Em tránh ánh mắt của anh, nói với giọng run run.

- Anh ở đây từ khi nào vậy ?

Anh không trả lời, mắt vẫn cứ chăm chăm nhìn thân ảnh bé nhỏ đang cuối đầu.

- Em hỏi anh ở đây từ khi nào ?

Em nói lại lần nữa với chất giọng có phần tức giận nhưng anh vẫn không trả lời. Nhưng em tại sao lại tức giận cơ chứ ?

- Anh làm sao vậy Kim Yohan ? Em thảm hại đến mức khiến anh không muốn mở miệng ra trả lời à ? Hay anh đang thương hại em ? Anh thấy em thảm hại lắm đúng không ? Thấy em vô dụng lắm đúng không ? Thấy em đáng thương lắm đúng không ?

Son Dongpyo nói lớn, nước mắt lại rơi. Kim Yohan trở nên luống cuống ôm em vào lòng. Em lại khóc thêm một trận. Sau đó em bình tĩnh lại đẩy anh ra và lạnh lùng thốt một câu.

- Chúng ta chia tay đi.

Anh không kịp phản ứng thì em đã chạy đi mất rồi. Cứ thế cả ngày anh cứ thơ thơ thẩn thẩn. Eunsang đập tay lên vai anh.

- Anh Yohan lại nhà ăn ăn tối đi. Đói bụng chết đi được.

Không để anh lên tiếng đồng ý Eunsang, Junho, YunSeong cứ thế kéo anh đi đằng sau là Wooseok và Seungwoo lắc đầu cười mỉm. Đến nhà ăn anh vô tình thấy em đang ngồi ăn cùng team Pretty Girl. Em cũng thấy anh và không một chút chần chừ em đứng dậy lướt qua anh mặc kệ tiếng gọi của team em cùng anh Seungwoo và Eunsang.

Anh thở dài đi lại lấy phần cơm rồi ngồi vào bàn cùng mọi người. Không khí trên bàn ăn đột nhiên trở nên yên lặng đến kì dị. Cả team U GOT IT nhìn nhau. Còn team Pretty Girl cũng nhận thấy sự khác thường nên rủ nhau đi tìm Dongpyo để hỏi chuyện. Cả bọn kéo nhau về ktx nhưng chả thấy em đâu. HyungJun suy nghĩ một hồi sau đó chạy đi đâu đó những người còn lại chạy theo và dường như cũng lờ mờ biết được chính xác chỗ Pyo đang ở. Là phòng tập. Đúng vậy, phòng tập luôn là nơi dễ tìm em nhất. Em luôn chăm chỉ như vậy. Tập luyện không ngừng nhưng chả ai biết ngoài những người ở bên cạnh em. Em cố gắng như thế nhưng thứ em nhận lại không xứng đáng với công sức của em. Những người bên cạnh luôn vì em mà đau lòng. Đau lòng vì thấy em có quá nhiều gánh nặng, đau lòng vì thấy em dù khổ sở nhưng vẫn mỉm cười. Em thật khác hồi đầu lắm. Em bây giờ không còn là cậu nhóc vô tư, khóe miệng lúc nào cũng cong cong, không còn là cậu nhóc nói nhiều như trước. Em trở nên trầm lặng, khóc nhiều hơn, ít cười hơn và ốm hơn rất nhiều. Đây chính là cái giá của sự nổi tiếng. HyungJun, Jinwoo, Minhee, Jungmo, WonJin đứng ngoài phòng tập nhìn em, ai cũng chần chừ không biết có nên vào không.

"Ầm"

Tiếng động lớn vang lên, thân ảnh em ngã xuống. Mới một phút trước tất cả đều chần chừ nhưng bây giờ cả bọn lao vào đỡ em dậy.

- Ya Son Dongpyo.

Song HyungJun vừa lo lắng vừa tức giận gọi tên em. Em vẫn cuối đầu mặc cho mọi người làm gì thì làm. Tất cả kéo em lại dựa vào tường. WonJin lo lắng hỏi.

- Em không sao chứ ?

Em không trả lời, mặt vẫn không ngước lên. Minhee ôm người bạn đồng niên nhưng nhỏ bé nhất trong số những người bằng tuổi và nhỏ tuổi vào lòng. Hình như cậu ấy lại gầy thêm rồi.

- Có chuyện gì vậy? Nói cho bọn tớ biết được không ?

- Không có gì đâu.

Pyo lạnh nhạt đẩy Minhee ra, lững thững bước đi.

- Không có gì ? Thật sao ?

HyungJun nắm chặt tay lại. Người này luôn như thế luôn giữ mọi thứ ở trong lòng không nói với ai. Vừa đáng ghét vừa đáng thương. Son Dongpyo đứng khựng lại sau câu hỏi của cậu bạn đồng niên đáng yêu. Em cười khẩy

- Ừ. Chả có gì cả.

- Cậu định như thế tới bao giờ ?

- Như thế nào cơ ?

- Cậu định chịu mọi thứ một mình tới bao giờ ? Cậu định kìm nén tâm sự trong lòng mình tới bao giờ ? Cậu biết mà Pyo. Cậu biết là cậu không bao giờ cô đơn mà. Cậu có tớ, cậu có Eunsang, Junho, Seungwoo hyung và nhiều người khác nữa. Và đặc biệt cậu có Kim Yohan bên cạnh. Vậy tại sao cậu không thử một lần khóc thật to, gào thật lớn, nói hết những thứ cậu kìm nén trong lòng cho mọi người biết ? Chả ai trách cậu phiền đâu.

- .............

- Cậu chia tay với anh Yohan rồi phải không ?

Em không trả lời. Ừ em chia tay Yohan rồi. Chia tay người em vẫn còn thương rất rất nhiều. Lý do sao ? Vì em với anh ấy quá cách biệt. Anh ấy thì vẫn luôn tỏa sáng còn em thì vẫn mãi loay hoay cố gắng từng ngày để được công nhận. Em muốn được mọi người công nhận rằng em có tài, rằng em không chỉ biết làm mỗi aegyo. Nhưng hình như công sức của em bỏ ra lại chả nhận được kết quả em mong muốn nhỉ ? Họ vẫn buông lời cay đắng với em dù em đã làm tốt đến mức đó. Em chợt nhận ra à họ vốn dĩ đã ghét mình thì dù mình có làm tốt cỡ nào họ cũng chả để tâm đến đâu. Em dù có cố gắng kìm chế cảm xúc của mình nhưng chả bao giờ qua mặt nổi Yohan. Anh luôn là người xuất hiện vào những lúc em cần nhất. Anh luôn ôm em vào lòng rất dịu dàng, đôi khi anh hát cho em nghe. Anh hát hay lắm, mọi người bảo anh hợp với rap nhưng em vẫn luôn thích nghe anh hát hơn. Giọng anh ấm áp lúc nào cũng là liều thuốc làm dịu bớt tổn thương trong em. Nhưng những lúc đấy em vừa hưởng thụ vừa cảm thấy có lỗi với anh. Anh cũng như em. Ừ thì anh tỏa sáng nhưng đâu đó vẫn có những người không công nhận anh. Anh cũng phải chịu những lời cay đắng như em nhưng tại sao chỉ mỗi em được cưng chiều, yêu thương ? Anh ấy chưa bao giờ khóc trước mặt em, chưa bao giờ nói cho em biết anh ấy đang gặp khó khăn. Anh ấy luôn mạnh mẽ đứng chắn trước mặt em. Em ghét những điểm đó của Yohan. Em không làm được gì cho anh ấy vậy em có tư cách gì ở bên anh ấy đây ?

- Lý do cậu chia tay là gì ?

Câu hỏi của HyungJun làm em thoát khỏi mớ suy nghĩ.

- Cậu không cần biết đâu.

- Cậu chia tay anh ấy vì cậu nghĩ cậu không xứng với anh ấy ? Vì cậu nghĩ...

HyungJun định nói ra những chữ cuối cùng nhưng sau đó lại không thể nói. Không thể nói vì không muốn nó thật sự sẽ xảy ra.

- Cậu không hiểu đâu HyungJun 

- Không hiểu cái gì cơ ?

- Tớ thật sự rất may mắn cậu biết không ?

Dongpyo nói ra một câu khó hiểu với đôi mắt long lanh nước.

- May mắn khi quen biết được cậu, khi quen biết được mọi người. Và may mắn khi được anh ấy yêu thương. Đúng anh ấy rất tốt, anh ấy dịu dàng, anh ấy luôn xuất hiện khi tớ cần, anh ấy luôn làm mọi thứ để tớ vui, anh ấy luôn là người làm dịu những tổn thương trong lòng tớ. Nhưng còn anh ấy thì sao ? Tại sao chỉ có tớ được quyền khóc trước mặt anh ấy ? Tại sao chỉ có tớ mới được anh ấy dịu dàng ôm vào lòng mỗi khi yếu đuối ? Tại sao anh ấy chỉ dành những điều tốt đẹp cho tớ ? Còn anh ấy thì sao ? Anh ấy không bị mắng chửi khắp trên mạng à ? Anh ấy không đau lòng à ? Anh ấy không tổn thương à ? Tớ không muốn làm gánh nặng thêm cho anh ấy cậu có hiểu không ? Tớ chả làm được gì cho anh ấy cả thì tớ lấy cái tư cách gì để ở bên anh ấy và hưởng thụ những thứ tốt đẹp anh ấy dành cho tớ đây ? Cậu nói đi Song HyungJun tớ có tư cách gì ?

Em nhắm mắt cố gắng khiến bản thân mình bình tĩnh trở lại.

- Nói chi bây giờ xác suất debut của tớ lại thấp như thế. Nếu tớ không thể debut chẳng phải anh ấy sẽ đau lòng lắm sao ? Tớ không muốn. Thà dứt khoát một lần để nếu lỡ như tớ không thể cùng anh ấy đi tiếp thì ít ra cũng không khiến anh ấy cảm thấy có lỗi. Ít ra không khiến anh ấy vì tớ mà đau lòng.

Jeongmo nhìn Pyo và vô tình thấy một thân ảnh đứng ở cửa phòng tập. Là Kim Yohan. Kim Yohan đã nghe thấy hết tất cả rồi. Nghe thấy hết từ đầu đến cuối. Anh vốn dĩ đang lo lắng tìm em vì không thấy em từ lúc ở nhà ăn. Lo lắng không biết em có ăn gì chưa ? Bệnh dạ dày của em vốn đang khá nghiêm trọng rồi. Sau đó anh nghe thấy tiếng như ai ngã xuống sàn ở phòng tập PG anh đến nơi thì nghe thấy hết tất cả. Thì ra em ấy đã khổ sở như thế. Anh nhanh chóng tiến lại gần kéo lấy em ôm vào lòng. Ôm thật chặt. Em sau một lúc bàng hoàng cũng phản ứng, phản kháng một cách mãnh liệt.

- Anh xin lỗi.

Giọng Yohan run rẩy. Chỉ một câu xin lỗi của anh đã khiến em đau lòng đến mức không còn sức để mà phản kháng nữa. Hình như giọng của anh đang run, một giọt nước rơi xuống vai áo em. Anh đang khóc sao ? Những người kia thấy cảnh tượng này đã lui ra ngoài trước. Phòng tập bây giờ chỉ còn anh và em.

- Sao anh lại xin lỗi ? Anh không có lỗi.

- Em đừng như thế nữa. Đừng chia tay được không ? Anh cần em rất cần em.

-.................

- Em biết không anh không muốn khóc trước mặt em vì anh không muốn em thấy anh yếu đuối. Anh có tổn thương chứ nhưng chỉ cần thấy em anh sẽ không còn tổn thương nữa. Anh có đau lòng chứ nhưng nhìn em khóc còn khiến anh đau và khổ sở gấp nhiều lần. Anh muốn mình mạnh mẽ để bảo vệ em. Em xứng đáng với những thứ tốt đẹp trên cuộc đời này. Anh muốn thấy em cười, muốn thấy em hạnh phúc, muốn em có thể an ổn mà bước đi trên con đường này. Anh muốn chúng ta debut cùng nhau. Anh xin lỗi vì đã không nghĩ dến cảm giác của em. Anh xin lỗi vì luôn che giấu cảm xúc trước mặt em.

Pyo òa khóc dữ dội ôm chặt lấy anh. Rõ ràng anh đâu có sai ? Rõ ràng là do em dở chứng trước. Thế tại sao người xin lỗi lại là anh chứ.

- Em xin lỗi. Nhưng em mệt lắm, em áp lực đến phát điên lên đi được. Em rất sợ. Em sợ mình sẽ không debut cùng anh. Em không muốn thấy anh buồn. Em không nên nổi giận với anh như vậy. Em xin lỗi Yohan. Em xin lỗi.

Kim Yohan không biết làm gì ngoài ôm con người nhỏ bé này vào lòng. Điều em sợ cũng chính là điều Yohan sợ. Nhưng anh tin bé con của anh sẽ làm được. Son Dongpyo của anh sẽ debut cùng anh thôi.

- Em sẽ làm được Pyo. Chúng ta sẽ debut cùng nhau. Anh hứa đấy.

------------------------------------

Chap này dài nhất trong số những chap mình đã viết đấy các cậu ạ :)) Nhưng mình thấy nó cứ sao sao ý nhở.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com