2: Phù sinh nhất mộng
Ôn Khách Hành đã có một giấc mộng thật lâu thật dài, là giấc mộng về cuộc đời hắn.
Năm đó hắn còn rất nhỏ rất nhỏ, một nhà ba người vẫn chưa bị trục xuất khỏi Thần Y cốc. Mặc dù có đôi khi cũng sẽ bị mắng bị phạt, nhưng phụ thân mẫu thân, còn có lão cốc chủ vẫn đối với hắn rất tốt, có lẽ đó là thời gian hạnh phúc nhất trong những năm tháng thơ ấu của Ôn Khách Hành. Có trưởng bối che chở, tiểu Ôn Khách Hành, khi đó vẫn còn là Chân Diễn, như những hài tử khác, thiên chân hồn nhiên, an ổn vô lo.
Đáng tiếc, biến cố xảy ra, Chân gia phu phụ bị lão cốc chủ trục xuất, chính đạo xua đuổi, Quỷ cốc truy sát, thiên hạ rộng lớn lại không có một nơi cho bọn hắn dung thân. Nhưng may mắn là Tần Hoài Chương xuất hiện. Cuộc sống trốn chạy tạm thời có một cái kết.
Cũng là những ngày này, hắn gặp được Chu Tử Thư, như một cái đuôi nhỏ bám theo sau Chu Tử Thư đi khắp nơi. Về sau, trong những năm hắc ám ở Quỷ cốc, chính là khoảng thời gian vui vẻ ngắn ngủi này, trở thành một tia sáng le lói dẫn dắt hắn bước qua thây khô tiếp tục sống sót ở cái nơi người hại người quỷ ăn quỷ đó.
Tần Hoài Chương dịch dung cho Chân gia phu phụ, nhận hắn làm đồ đệ, lại bởi vì có việc phải xử lý mà không thể đưa bọn hắn về Tứ Quý sơn trang an thân. Hắn từng oán trách qua vị trưởng bối hữu duyên bái sư nhưng lại vô phận sư đồ này, nếu Tần Hoài Chương sắp xếp ổn thoả cho phụ thân mẫu thân rồi mới rời đi, thì có lẽ bi kịch sau đó cũng đã không xảy ra. Bất quá, sau khi trải qua nhiều chuyện, nhận thức nhiều người, hắn lại thông suốt, nhân gian này làm gì có chuyện vạn sự như ý cơ chứ...
Hắn cũng đã không còn nhớ rõ chính xác là ngày nào tháng nào, vào Quỷ cốc được bao lâu thì nhặt được Cố Tương nữa. Ấn tượng mơ hồ còn sót lại chỉ có dáng vẻ một nữ oa oa còn nằm trong bọc vải mở to đôi mắt vô tội nhìn hắn. Thế là, dù cho khi đó hắn chẳng qua là một đứa trẻ yếu ớt không thể tự lo cho mình, hắn vẫn quyết định giữ lại nữ oa oa này, tự mình mang theo bên người nuôi nấng chăm sóc.
Thời gian trôi qua, Chân Diễn thiên chân vô ưu năm nào đã không còn tung tích nữa, để lại một Ôn Khách Hành tàn nhẫn cuồng dã, đạp qua không biết bao nhiêu hài cốt thi thể để leo lên chủ vị. Quỷ cốc chúng quỷ đều sợ hãi e ngại hắn, bề ngoài phục tùng gọi hắn một tiếng cốc chủ, sau lưng thì câu câu Ôn Phong Tử đối với địa vị của hắn thèm thuồng nhăm nhe.
Cũng chỉ có Cố Tương, tiểu nha đầu từ nhỏ đã đi theo hắn, được hắn bảo bọc, mặc dù danh xưng Vô Tâm Tử Sát nhưng lại không nằm trong chúng quỷ, mặc dù sống ở Quỷ cốc mười mấy năm nhưng lại không có tâm cơ thâm trầm chỉ biết nhất nhất làm theo lệnh chủ nhân là Ôn Khách Hành hắn. Cho nên khi hắn rời khỏi Quỷ cốc mới quyết định trả nàng về với nhân gian, tìm một người tốt xứng đáng để gửi gắm ngốc nha đầu này.
Ban đầu nhập thế, hắn vốn ôm tâm tư cùng đám cẩu tự xưng chính phái đồng quy vu tận. Về sau, gặp được Chu Tử Thư, thật ra khi đó hắn cũng không thể khẳng định y có phải là Tử Thư ca năm xưa từng mang hắn đi khắp nơi chơi đùa hay không. Mãi đến khi thấy y thi triển Lưu Vân Cửu Cung bộ, nghe y tự xưng họ Chu. Ôn Khách Hành mới dám chắc chắn, rồi mới kiên định mặt dày mày dạn nơi nơi bám theo y dẫu cho A Nhứ đuổi cũng không đi.
Dần dần, không biết từ khi nào bắt đầu, Ôn Khách Hành nhận ra hắn đã đem Chu Tử Thư đặt ở vị trí trọng yếu nhất trong lòng mất rồi. Thậm chí cừu hận khắc cốt ghi tâm khiến hắn kiên trì bao nhiêu năm cũng không còn trọng yếu bằng A Nhứ.
Một đường đi cùng Chu Tử Thư, có hoan lạc có bi thương, có đau khổ có vui sướng, hoá ra đây là cảm giác làm người sao?
Chẳng trách có nhiều kẻ lưu luyến hồng trần vạn trượng đến vậy, dù là chúng quỷ cũng luôn mơ mộng một ngày thoát khỏi Quỷ cốc, quay lại nhân gian.
A Nhứ tốt đẹp đến vậy, lại đối với hắn tốt đến vậy. Hắn lại dơ bẩn như vậy, bò ra từ đống hài cốt chồng chất, từ địa ngục âm ty vùng vẫy quay về chỉ để gây hoạ giang hồ.
"Lão Ôn..."
"Lão Ôn..."
"Ôn Khách Hành!"
Cuối cùng, Ôn Khách Hành thay đổi chủ ý, hắn cảm thấy không phải tất cả mọi người đều đáng chết. Oan có đầu nợ có chủ, Triệu Kính mới là kẻ gây ra mọi chuyện, vậy thì để mọi chuyện kết thúc bằng việc Triệu Kính thân bại danh liệt đi!
Đại thù đã báo, Ôn Khách Hành cũng chỉ còn hai vướng bận trong lòng, là A Nhứ và A Tương.
Vốn hắn cho là, giao phó A Tương cho ngốc tiểu tử Tào Uý Ninh, chờ hai người họ thành thân liền có thể yên tâm được rồi. Lại không ngờ đến, ngày đại hỷ của A Tương lại trở thành đại tang. Tiểu nha đầu hắn một tay nuôi lớn, hắn coi nàng như muội muội như nữ nhi, chưa từng nỡ để nàng chân chính đối diện với thế gian nhân tâm ấm lạnh, lúc này lại nằm trong vòng tay hắn, huyết lệ mơ hồ tê tâm liệt phế gào lên trong hấp hối.
Hận!
Ôn Khách Hành hận a!
Lẽ ra hắn nên sớm diệt sát lão cẩu Mạc Hoài Dương này mới phải. Hoặc ít nhất không nên nhất thời mềm lòng mở cửa Quỷ cốc.
Thế gian này số người chân thành quan tâm Ôn Khách Hành vốn đã ít đến đáng thương, hiện giờ lại mất đi một người nữa rồi.
Vì sao? Vì sao lão thiên lại đối với hắn tàn nhẫn như vậy?
Để hắn tiếp tục sống, còn người hắn muốn bảo hộ muốn trân trọng lại cứ lần lượt rời hắn mà đi.
"Ca, giết chết hắn, ca nhất định phải thay ta giết chết hắn!"
Hảo A Tương, ca đáp ứng, thay ngươi giết hắn, vì ngươi, vì Tào đại ca của ngươi đòi lại một cái công đạo.
Ôn Khách Hành chỉ có thể dùng sát lục để phát tiết phẫn nộ, bi ai, bất lực trong lòng mình. Đáng buồn là, dù có giết bao nhiêu người, cũng không thể cải biến được điều gì. Tiểu nha đầu của hắn đi rồi, nàng đi tìm tên ngốc Tào đại ca của nàng.
Giết chết Mạc Hoài Dương, Ôn Khách Hành cũng đã là nỏ mạnh hết đà. Lê lết thân thể hư nhược đến dưới gốc cây khiến hắn hao phí không ít khí lực. Sở dĩ, nhìn thấy Hạt Vương dẫn đầu một đám thuộc hạ đang tiến qua đây, Ôn Khách Hành muốn tỏ ra cường thế một chút cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm. Chính đạo và Quỷ cốc đều chém giết nhau đến mức lưỡng bại câu thương đám người Độc Hạt này mới ung dung vào tràng, không cần nghĩ cũng biết là muốn làm ngư ông đắc lợi. Chẳng lẽ muốn hắn đường đường một đời Quỷ chủ hạ tràng phải kết thúc trong tay Hạt Vương sao?
A Tương! Muội muội! Trên đường xuống hoàng tuyền đi chậm thôi, ca hẳn là rất nhanh sẽ đuổi kịp ngươi!
A Nhứ, Khách Hành đi trước một bước. May mắn quân tâm tự ngã tâm, thời gian qua có quân tương bồi, kiếp này không uổng!
"Người của Tứ Quý sơn trang ta, ai cho ngươi cái gan động vào!"
A Nhứ, ngươi hà tất vì ta động võ hại thân? A Tương đi rồi, ngươi cũng không còn bao nhiêu thời gian, ta một người cô độc ở trên đời này có ý nghĩa gì cơ chứ? Chẳng bằng hiện tại thống thống khoái khoái kết thúc?
Hạt Vương cuối cùng vẫn là mang theo thủ hạ đi rồi. Ôn Khách Hành phí sức ngẩng đầu. Hắn nhìn thấy A Nhứ của hắn đứng trong ánh sáng chói mắt, cúi đầu dịu dàng nhìn hắn. Thời khắc này, ánh sáng từng giúp hắn kiên trì chống đỡ hai mươi năm ở Quỷ cốc u ám, cùng với A Nhứ đứng dưới ánh nắng ấm áp dường như dung hợp thành một thể. Ôn Khách Hành như một tiểu hài tử, nhìn thấy món đồ yêu thích liền nghĩ đưa tay ra bắt lấy.
Không biết hôn mê bao lâu, lần kế tiếp Ôn Khách Hành mở mắt chính là nhìn thấy Diệp Bạch Y, lão nói Chu Tử Thư được cứu rồi, nhưng đại giới chính là một mạng đổi một mạng.
Biết được Chu Tử Thư muốn đi Võ khố, Ôn Khách Hành liền liều mạng đuổi theo, còn may là cuối cùng vẫn đuổi kịp y. Hắn một đường tâm trạng nhẫn nại, trước mặt Chu Tử Thư còn phải giả vờ như thường vô ngại, lo lắng y sẽ nhận ra điều gì. Bất quá, may mắn, cuối cùng vẫn là che giấu được y.
A Nhứ... Có một câu... Ta vẫn luôn không tìm được cơ hội nói cho ngươi... Khách Hành tâm duyệt ngươi...
_______
Viết truyện quá khó khăn rồi! Ta vốn định viết chương này là H, nhưng mà thực sự viết không ra nha, chương sau lại thử cố gắng vậy.
Có một số tình tiết trong phim ở đây ta không đề cập đến, bởi vì ta không nhớ rõ nữa. Tuổi cao trí nhớ không tốt, đại gia thông cảm a~
29/04/2021
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com