3: Khi nào làm lành? (H)
Tứ Quý sơn trang trải qua một đợt trùng tu hiện tại đã không còn vẻ tiêu điều ảm đạm như trước đây nữa, lại có thêm một đám hậu nhân của thuộc hạ cũ ở Thiên Song trước đó bị Ôn Khách Hành tiền trảm hậu tấu nhận vào, giờ đều là Tứ Quý sơn trang đệ tử, đám thiếu niên ở chung một chỗ nói nói cười cười đùa nghịch lộ ra sinh khí bừng bừng.
Tứ Quý sơn trang hậu viện, vào ngày thường, trong chúng đệ tử, trừ Trương Thành Lĩnh, đều rất hiếm khi đặt chân đến nơi này. Luyện công, ăn uống, nghỉ ngơi, nấu nướng, chơi đùa, chúng đệ tử các loại sinh hoạt đều là ở tiền viện.
Lúc này đã là nửa đêm, chúng đệ tử gian phòng nến đều tắt, cả một ngày tập luyện vất vả nên mọi người đều đã chìm sâu vào mộng đẹp.
"Ân... A Nhứ... A Nhứ...", thanh âm lại nhu lại nhuyễn, giống như đang gọi tên ái nhân, tình ý dạt dào.
Trong một căn phòng ở hậu viện, dưới ánh nến mập mờ, hai thân ảnh xích loã như hoà vào nhau, bất ngờ cả hai lại đều là nam nhân. Nếu chúng đệ tử có mặt tại đương tràng, tất nhiên sẽ nhận ra, hai nam nhân này, chẳng phải là sư phụ kiêm Chu trang chủ đại nhân cùng với Ôn sư thúc của bọn họ đó sao?
Chu Tử Thư không nói lời nào, một tay nắm lấy phân thân Ôn Khách Hành đùa nghịch, một tay vẽ loạn vòng vòng trên thân thể hắn. Y cúi người xuống, ngậm lấy đôi môi đang mở ra khép lại dồn dập của người nọ. Ôn Khách Hành vô cùng thuận theo, môi anh đào hé mở nghênh đón lưỡi của Chu Tử Thư tiến vào công thành đoạt đất. Dây dưa đến tận khi cả hai đều có chút hô hấp không đủ mới tách ra.
Thủ lĩnh đại nhân nhìn chằm chằm mỹ nhân yêu nghiệt dưới thân, hai gò má Ôn Khách Hành vốn vẫn tái nhợt dưới sự động tình trở nên ửng hồng. Cái miệng yêu kiều xinh đẹp tham lam hít lấy từng đợt không khí, cặp mắt hoa đào cũng long lanh như có nước, mê ly nhìn lên. Bộ dạng quỷ chủ vốn tuấn mỹ vô song phong hoa tuyệt đại, bây giờ lại nhiễm thêm một điểm mị hoặc câu hồn đoạt phách. Đổi lại bất cứ người nào nhìn thấy đều sẽ một trận rung động không thôi, chớ nói chi là thủ lĩnh đại nhân vốn vẫn mang tâm tư bất chính đối với Lão Ôn nhà mình.
Chu Tử Thư bỗng nổi lên cảm giác chiếm hữu đến điên cuồng, người này là của y, hắn phong tình vạn chủng cũng chỉ có thể để y một người chiêm ngưỡng. Y muốn hắn từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều mang dấu ấn của y. Ôn Khách Hành chỉ thuộc về riêng một mình Chu Tử Thư.
Thế là, Chu Tử Thư lại cúi người, từ miệng xuống cổ, từ cổ xuống ngực, rồi lại xuống bụng, thậm chí đến cả đùi trong của Ôn Khách Hành, y đều ngậm ngậm cắn cắn một lần, để lại một dấu hôn hồng hồng ái muội.
"Ôn mỹ nhân, ngoan, gọi tướng công!", một tay Chu Tử Thư vẫn nắm lấy tiểu huynh đệ của Ôn Khách Hành, có thể cảm nhận được sau một hồi kích thích đã cương cứng, đáng tiếc bị Chu Tử Thư dùng ngón trỏ che lại đỉnh đầu không thể bắn ra.
Ôn Khách Hành chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu, tiến thoái đều không xong. Nơi nhạy cảm bị đùa giỡn, nghẹn trướng muốn được phát tiết, nhưng cố tình lại bị đè lại. Đã vậy tay còn lại của Chu Tử Thư còn luồn ra sau xoa nắn mông hắn, từng ngón tay thon dài đùa nghịch, muốn tiến vào khám phá địa phương thần bí kia rồi lại lấp lửng giữa chừng không chạm đến. Dường như cảm thấy chưa đủ kích thích, y còn ngậm lấy nhũ hoa của hắn gặm nhấm, hàm răng khẽ ma sát tới lui.
Ôn Khách Hành vốn còn chưa khôi phục hoàn toàn, làm gì có khí lực nhẫn nhịn dày vò như vậy. Cuối cùng đành tước vũ khí đầu hàng: "Tướng... công... ân..."
Thanh âm khàn khàn mang theo dục hoả còn chưa chấm dứt, Ôn Khách Hành liền cảm thấy bàn tay nắm phân thân của hắn buông lỏng. Bạch dịch nóng ấm phun trào bắn đầy lên tay người kia, qua kẽ tay từng giọt dịch thể vương vãi rơi xuống.
"Ân... ách...", Chu Tử Thư bất chợt đưa ngón trỏ vào hậu huyệt Ôn Khách Hành, cảm giác dị vật bất ngờ xuất hiện nơi tư mật chưa từng bị ai khám phá khiến Ôn đại mỹ nhân căng thẳng toàn thân.
Chu Tử Thư hiển nhiên cũng nhận ra cảm xúc dị thường của người nằm dưới, lập tức mở
miệng an ủi: "Lão Ôn ngoan nào, rất nhanh sẽ không sao!", vừa nói còn vừa ôn nhu vuốt ve thân thể hắn.
Bất quá vừa đợi Ôn Khách Hành thả lỏng, y lại đưa thêm một ngón tay vào, sau đó là ngón thứ ba. Mặc dù tốc độ rất chậm để tránh làm bị thương mỹ nhân kiều nhược, nhưng dù sao cảm giác bị xâm nhập này nhất thời nửa khắc vẫn là chưa thể thích ứng.
"Lão Ôn, nghe lời! Thả lỏng, thả lỏng thân thể!"
"A Nhứ... Ân... Đừng động... Ngón tay đừng động... Ách...", A Nhứ quá hư hỏng rồi, là muốn khi dễ hắn đúng không? Ngoài miệng thì muốn hắn nghe lời thả lỏng, ba ngón tay đặt trong cơ thể hắn thì cứ xoay xoay gãi gãi.
Bất ngờ, Chu Tử Thư rút cả ba ngón tay ra. Ôn Khách Hành bỗng thấy bên dưới hư không trống rỗng, khó chịu vặn vẹo thân mình, nhãn thần bị bao phủ bởi một tầng sương mù, nhất thời không biết phải làm sao đành đáng thương hề hề nhìn người ở trên. Bị dáng vẻ này của hắn chọc cho trong lòng ngứa ngáy, Chu trang chủ không nhẫn được nữa, hai tay nâng mông hắn, phân thân to lớn không chào hỏi mở màn trực tiếp đâm sâu vào hậu huyệt vừa được mở rộng.
"Thật không nghĩ đến, nơi này của Lão Ôn lại co dãn tốt đến vậy!", Chu Tử Thư cảm thán một câu, Ôn Khách Hành nghe xong ngây người sau đó thoáng chốc cả gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, đến cả cần cổ trắng nõn cũng bị nhiễm một tầng hồng hồng.
"Ân, Ôn mỹ nhân! Ngươi nếu là nữ tử nhất định sẽ là một vưu vật khuynh quốc khuynh thành yêu cơ hại nước hại dân nha!", Chu trang chủ hiển nhiên là lại nổi hứng trêu chọc Ôn mỹ nhân, "Mỹ nhân, gọi gia một tiếng phu quân, gia liền hảo hảo ôn nhu thương ngươi!".
"...", A Nhứ thật sự học hư rồi, đáng ghét, rốt cuộc là ai dạy y những lời này?
Ôn Khách Hành không có thời gian để oán trách nhiều, Chu Tử Thư đem phân thân rút ra, rồi lại mạnh mẽ đâm tới. Được vài lần, có vẻ y đã tìm được vị trí mẫn cảm bên trong hắn, mỗi lần phân thân đi vào đều nhắm ngay nơi đó tiến thẳng. Khoái cảm xâm chiếm, chút lý trí còn lại của Ôn Khách Hành nhanh sắp sụp đổ: "Ách... A Nhứ..."
"Đã bảo là gọi phu quân cơ mà!", Chu Tử Thư không hài lòng, hai tay nắm lấy hai đầu nhũ hoa của hắn bắt đầu đùa nghịch.
"Ân... Phu quân... A Nhứ phu quân... chậm... chậm một chút... a...", Ôn Khách Hành nỉ non, nhưng đáng tiếc, động tác của Chu Tử Thư cũng không giảm chậm lại chút nào.
Nói đùa! Lão Ôn đáng yêu như vậy, y còn muốn thật tốt khi dễ hắn một phen đâu!
Sau một phen điên cuồng, Chu Tử Thư cuối cùng bắn ra bên trong Ôn Khách Hành, y thở dài một hơi, gục xuống trên người hắn.
Ngay khi Ôn Khách Hành nghĩ đã kết thúc, lại cảm giác được phân thân của Chu Tử Thư vẫn còn chôn sâu trong hậu huyệt của hắn dường như lại rục rịch ngóc đầu lên.
"A Nhứ... ngươi chẳng lẽ còn muốn..."
"Ân, không tệ! Mỹ nhân đêm nay hãy phục vụ gia đi!"
Đêm đó, Ôn mỹ nhân bị Chu trang chủ ép buộc đến gần sáng, từ trên giường bị tha đến ghế, từ ghế lại tha đến bàn trà, đi một vòng khắp phòng, đổi qua mấy loại tư thế, mới được trang chủ đại nhân vô cùng miễn cưỡng buông tha. Chu trang chủ đã rất niệm tình rồi, nếu không phỏng chừng cũng không phải chỉ một vòng quanh phòng là có thể xong đâu.
Ai nha, dù sao hắn vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, sức lực làm sao so được với Chu Tử Thư đã rút hết Thất Khiếu Tam Thu đinh, công lực đỉnh phong chứ.
Nói ra thì Chu Tử Thư vẫn chưa thoả mãn, nhưng trở ngại sức khoẻ người kia không đủ, lo lắng lần đầu tiên quá mức sẽ thương tổn hắn nên mới không cam lòng dừng lại. Thôi, không sao, ngày tháng còn dài, từ từ đến nha!
Ôn Khách Hành mệt mỏi ngủ đến tận trưa hôm sau, Chu Tử Thư cũng theo bồi hắn nằm trên giường đến tận trưa. Thật ra, y vốn định tiếp tục chuyện hôm qua, bất quá suy đi nghĩ lại, hiện tại trời sáng, tiểu tử Thành Lĩnh có thể đến bất cứ lúc nào, hơn nữa Ôn Khách Hành có vẻ còn rất mệt mỏi, nên đành từ bỏ suy nghĩ này.
Trương Thành Lĩnh cảm thấy rất kì quái!
Ngày hôm nay thái dương đều đã ở trên đỉnh đầu, vì sao còn chưa thấy sư phụ bước ra khỏi phòng?
Hắn còn đang do dự có nên tiến lên gõ cửa hay không thì đã thấy Chu Tử Thư thần thanh khí sảng mặt mày đắc ý dạt dào bước về phía hắn.
Nga, sư phụ hôm nay tâm trạng có vẻ tốt a!
Còn chưa đợi Trương Thành Lĩnh mở miệng nói chuyện, Chu Tử Thư đã nói trước: "Điểm tâm và thuốc của Lão Ôn đâu? Ta mang vào cho hắn, ngươi cứ đi luyện công tiếp!"
Ồ, hoá ra là làm lành với sư thúc rồi nên vui vẻ như vậy! Chỉ là khi nào làm lành a?
Trương Thành Lĩnh nghĩ nghĩ, từ ba tháng trước sư thúc tỉnh lại, sư phụ trước mặt sư thúc chẳng phải vẫn luôn bày ra vẻ mặt như bị ai thiếu tiền không trả sao?
Hắn còn nhớ sư phụ từng không mặn không nhạt nói với sư thúc thế này: "Ôn Khách Hành, đây là đồng sinh cộng tử mà ngươi nói đó sao?", sau đó liền không hề hé răng thêm nửa chữ nào nữa. Có lần Trương Thành Lĩnh mang thuốc cho Ôn Khách Hành, nhìn thấy sư thúc quấn lấy sư phụ miệng luyên thuyên không ngừng, chiêu số gì cũng xuất ra hết. Còn sư phụ thì cứ bất động thanh sắc mặc kệ hắn không quản cũng không đáp lại câu nào, chính là coi hắn như không khí. Đến tận hôm qua vẫn là tình trạng như vậy nha.
Sư thúc lợi hại! Làm sao có thể trong một đêm dỗ dành sư phụ hết giận được nhỉ? Tò mò a!
Trong lòng suy nghĩ, nhưng ngoài miệng Trương Thành Lĩnh vẫn không quên đáp lại Chu Tử Thư: "Điểm tâm và thuốc đều tại phòng bếp, bây giờ ta lập tức mang đến cho ngài!"
"Không cần đâu! Ta tự đi lấy! Hảo đồ nhi ngươi đi bận việc của ngươi đi!"
Trương Thành Lĩnh: ???
Tâm trạng sư phụ nào phải tốt, rõ ràng là đặc biệt vô cùng phi thường tốt nha!
_________
Ngại ngùng ngại ngùng, lần đầu viết H, quá khó khăn rồi! Vốn ta muốn miêu tả kỹ càng chi tiết hơn nữa, nhưng trình độ có hạn, chỉ có thể như vậy a~
Chương này phải xoá tận mấy lần mới có thể xong, cũng không biết có đủ kích thích không nữa. (*¯︶¯*) Tới nha, cứ ném đá thoải mái, hoan nghênh ném đá!
02/05/2021
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com