Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24: Lễ Vật

Vài ngày đã trôi qua kể từ đêm A Páo ký kết giao kèo bằng linh hồn của mình. Cuộc sống của cậu ta giờ đây đã đi vào một quỹ đạo mới, một địa ngục có trật tự. Cậu ta không còn ở nhà của cha mẹ mình nữa. Cậu ta là con chó, và cậu ta phải sống trong chuồng. Mỗi sáng, A Tủa sẽ mở cửa lán, quẳng cho cậu ta một ít thức ăn thừa, rồi lại tròng sợi dây thừng vào cổ và dắt cậu ta đi làm việc.

Sự hy sinh của cậu ta đã có kết quả.

Một buổi chiều, khi đang bị bắt phải vác đá dưới suối, cậu ta nhìn thấy Nam từ xa. Nam không còn bị giam giữ nữa. Cậu ta trông gầy hơn, và đôi mắt thì lúc nào cũng có vẻ buồn bã, nhưng những vết bầm trên người đã tan đi. Một người đàn bà trong bản còn đưa cho cậu ta một bắp ngô nướng. Nam được an toàn. Và A Páo, khi nhìn thấy cảnh đó, cảm thấy một sự thanh thản kỳ lạ. Nỗi đau thể xác, sự sỉ nhục mà cậu ta đang phải chịu đựng, tất cả đều có giá trị.

Tối hôm đó, khi Páo đang quỳ gối lau sàn nhà cho A Tủa, lão ta gọi cậu lại.

"Páo."

"Dạ, thưa cậu,"

Páo lập tức dừng việc, bò lại gần và quỳ xuống chân lão ta.

A Tủa nhìn xuống đỉnh đầu của Páo, một nụ cười hài lòng. Con thú hoang đã được thuần hóa một cách hoàn hảo.

"Mày đã chứng minh được lòng trung thành của mày,"

lão ta nói, tay vỗ nhẹ lên đầu Páo như vỗ về một con vật cưng.

"Lòng trung thành với tao, và lòng trung thành với bạn của mày."

Lão ta dừng lại, rồi nói tiếp, giọng nói trở nên trang nghiêm một cách bệnh hoạn.

"Giờ là lúc mày dùng sự trung thành đó để phục vụ cho cả bản. Để củng cố vị thế của tao... và của mày."

Páo ngẩng lên, không hiểu.

"Tối nay,"

A Tủa ra lệnh,

"mày sẽ đến nhà Lão Xá. Lão ta đã chờ rất lâu rồi. Mày biết phải làm gì."

Cả người Páo lạnh toát. Lão Xá. Kẻ bạo dâm. Kẻ có căn nhà treo đầy roi da và dây thừng. Cậu ta bất giác run lên.

"Sao? Sợ à?"

A Tủa nhíu mày.

"Mày quên giao kèo rồi à? Mày quên thằng Nam rồi à?"

Cái tên "Nam" lại một lần nữa trở thành vũ khí. Páo cúi gằm mặt xuống, giọng nói vỡ vụn.

"Dạ... con không sợ. Con... đã hiểu."

"Tốt,"

A Tủa nói.

"Chuẩn bị đi. Một tiếng nữa chúng ta đi."

Một tiếng sau, A Tủa đích thân dẫn Páo đi. Lão ta không trói cậu. Không cần nữa. Páo lẳng lặng đi sau lão ta một bước, như một cái bóng.

Họ đi xuyên qua bản làng đang chìm trong im lặng. Khi đến trước nhà Lão Xá, cánh cửa đã mở sẵn. Lão Xá đang đứng đó, trong ánh đèn dầu le lói, chỉ mặc một chiếc khố, để lộ ra cơ thể gầy gò, nhăn nheo. Đôi mắt ti hí của lão ta sáng rực lên khi thấy Páo.

A Tủa đẩy nhẹ lưng Páo về phía trước, một hành động "bàn giao" trần trụi.

"Hàng của ngài đây,"

A Tủa nói với Lão Xá, giọng nói đầy vẻ buôn bán.

"Vẫn còn mới. Cứ tự nhiên."

Lão Xá cười khẩy, để lộ ra hàm răng đen kịt.

"Tốt. Tốt lắm."

A Tủa quay sang Páo, và ra lệnh lần cuối.

"Hầu hạ cho trưởng lão thật tốt. Đừng làm tao mất mặt."

Nói rồi, lão ta quay lưng, bình thản bước đi trong bóng tối, bỏ lại Páo một mình đối mặt với một con quỷ khác.

Lão Xá không nói gì. Lão ta chỉ vươn bàn tay xương xẩu, nhăn nheo của mình ra, tóm lấy cánh tay cường tráng của Páo.

"Vào đây, con trai,"

lão ta thì thầm, giọng nói khàn khàn, ghê rợn.

Bàn tay lão ta siết chặt, kéo Páo vào bên trong.

Vào trong căn nhà của sự đau đớn.

RẦM.

Cánh cửa đóng sầm lại.

Cánh cửa nhà Lão Xá đóng sầm lại, nhốt Páo vào một thế giới của bóng tối và mùi da thuộc cũ. Lão ta không vội. Lão ta thắp lên vài ngọn nến, ánh sáng yếu ớt của chúng hắt lên, để lộ ra những dụng cụ tra tấn treo trên vách.

Lão ta nhìn Páo, một cái nhìn đánh giá từ đầu đến chân.

"A Tủa nói mày rất biết nghe lời. Để xem có đúng không."

"Cởi đồ,"

lão ta ra lệnh.

Páo, với tâm thế của một kẻ hiến tế, im lặng làm theo. Cậu ta phơi bày ra cơ thể cường tráng, chằng chịt những dấu vết cũ của sự lạm dụng, và cả những vết sẹo mới từ cuộc đào thoát thất bại.

Lão Xá bước tới. Bàn tay khô khốc, nhăn nheo của lão ta lướt trên những vết sẹo.

"Một tác phẩm nghệ thuật,"

lão ta thì thầm, giọng nói khàn khàn đầy vẻ thán phục bệnh hoạn.

"Nhưng vẫn còn thiếu vài nét vẽ."

Lão ta không tắm cho Páo. Lão ta thích sự hoang dã. Lão ta đi đến bức tường, lấy xuống một sợi dây thừng gai.

"Đưa tay ra."

Páo làm theo. Lão Xá bắt đầu trói. Hắn ta trói một cách chuyên nghiệp, điêu luyện. Hắn ta không trói treo lên như lần trước. Hắn ta bẻ quặt hai tay Páo ra sau lưng, rồi dùng dây nối hai cổ tay vào hai cổ chân, ép cơ thể Páo phải cong lại thành hình cánh cung trong tư thế quỳ, cặp mông bị đẩy lên cao một cách nhục nhã, hoàn toàn phơi bày. Páo không thể cử động, không thể ngã, chỉ có thể giữ thăng bằng trong tư thế mời gọi một cách đau đớn.

"Tốt,"

Lão Xá nói.

"Giờ thì... đến màn khai vị."

Lão ta lấy xuống một cành tre nhỏ, dẻo dai. Lão ta không quất ngay. Lão ta dùng đầu cành tre, lướt nhẹ dọc theo tấm lưng và cặp mông của Páo, một sự trêu chọc đầy tàn nhẫn.

"Da mày mịn thật,"

lão ta nói.

"Đánh chắc sẽ hằn lên đẹp lắm."

VÚT! CHÁT!

"Á...!"

Một vệt roi đỏ rực ngay lập tức hằn lên làn da rám nắng. Cơn đau bỏng rát.

"HAHAHA!"

Lão Xá cười khoái trá.

"Tiếng rên nghe hay lắm! Rên nữa đi!"

CHÁT! CHÁT! CHÁT!

Lão ta bắt đầu màn tra tấn của mình. Hắn ta quất, không quá mạnh, nhưng liên tục, và chính xác đến đáng sợ. Mỗi vết roi đều hằn lên song song với nhau, tạo thành những hoa văn bệnh hoạn trên da thịt Páo.

"ĐAU... ĐAU QUÁ...!"

Páo rên lên, nước mắt trào ra.

"ĐAU THÌ CÀNG PHẢI RÊN TO! TAO THÍCH NGHE TIẾNG RÊN CỦA SỰ ĐAU ĐỚN!"

Khi cặp mông của Páo đã hằn đầy những vệt roi đỏ ửng, sưng tấy, Lão Xá mới ném cành tre đi.

"Khai vị xong rồi. Giờ đến món chính."

Hắn ta cởi đồ, để lộ ra một cơ thể già nua nhưng rắn chắc, và một con cặc gân guốc. Hắn ta không dùng bôi trơn. Hắn ta dùng chính máu đang rỉ ra từ những vết roi.

PHẬP!

"Á Á Á Á Á Á Á Á!"

Páo gào lên một tiếng thất thanh. Cảm giác bị một con cặc thô bạo xé rách cái lỗ đít đang bỏng rát vì bị đánh roi, là một cơn đau không thể nào diễn tả được.

Lão Xá bắt đầu thúc, mỗi cú thúc của lão ta lại nhằm thẳng vào những vết roi, nghiền nát chúng.

"SƯỚNG KHÔNG? HẢ? CÓ SƯỚNG KHÔNG?"

Lão ta gầm gừ.

"KHÔNG... ĐAU... ĐAU CHẾT MẤT...!"

"NÓI DỐI! CƠ THỂ MÀY ĐANG NÓI CHO TAO BIẾT LÀ MÀY RẤT SƯỚNG!"

Và, một cách kinh hoàng, Páo nhận ra lão ta nói đúng. Cơn đau tột cùng, một cách nào đó, lại đang biến thành một thứ khoái lạc tột cùng. Cậu ta bắt đầu rên, những tiếng rên không còn chỉ là đau đớn.

"Á... á... đau quá... trưởng lão... nhưng... nhưng cũng sướng...!"

"ĐẤY! ĐẤY! PHẢI THẾ CHỨ!"

Lão Xá cười man dại.

"Xin ngài... trừng phạt con đi... đánh con... địt con... con là con chó của ngài...!"

Páo bắt đầu lẩm bẩm những lời lẽ phục tùng mà cậu ta đã được dạy, cơ thể quằn quại trong một cơn bão của đau đớn và khoái lạc.

Sau khi đã bắn ra lần đầu tiên, Lão Xá vẫn chưa thỏa mãn. Lão ta rút ra, rồi nhìn A Tủa, người đã đứng ở cửa tự lúc nào, lặng lẽ quan sát.

"Đến lượt mày,"

Lão Xá nói.

A Tủa bước vào. Hai con quỷ già bắt đầu bữa tiệc của chúng. Chúng nó thay nhau, rồi cùng lúc, hủy diệt cơ thể đã tan nát của Páo. Một kẻ địt đít, một kẻ địt miệng.

"Ự... ỌC... GRHHH... BẠCH... BẠCH... CHÁT!"

"KHÔNG... ĐỦ RỒI... XIN... XIN CÁC NGÀI...!"

"RÊN TO LÊN CON CHÓ!"

"HAHAHA! NHÌN NÓ KÌA! SƯỚNG ĐẾN CO GIẬT RỒI!"

Cuối cùng, khi Páo đã hoàn toàn bị vắt kiệt, không còn sức để rên, chỉ còn những tiếng nấc nghẹn ngào, hai lão già mới cùng lúc bắn ra, kết thúc màn tra tấn.

Sau cơn cực khoái cuối cùng, A Tủa và Lão Xá cùng lúc rút ra. Họ đứng đó, thở hổn hển, nhìn xuống "tác phẩm" của mình.

A Páo vẫn bị treo lơ lửng, cơ thể mềm oặt như một con búp bê rách. Da thịt cậu ta là một bức tranh bệnh hoạn của những vết roi đỏ ửng, những vết bầm tím, và những dòng tinh dịch trắng đục đang từ từ chảy xuống. Cậu ta đã bất tỉnh, một sự giải thoát tạm thời khỏi cơn ác mộng.

"Hahaha! Tốt! Tốt lắm!"

Lão Xá cười ha hả, giọng nói khàn đặc đầy thỏa mãn. Lão ta đi tới, vươn bàn tay nhăn nheo của mình ra, hứng lấy một giọt tinh dịch đang nhỏ xuống từ lỗ đít sưng đỏ của Páo, rồi đưa lên miệng nếm thử.

"Vị ngon đấy, Tủa ạ. Hàng của mày chất lượng thật."

A Tủa chỉ cười khẩy, mặc lại quần áo.

"Nó là một con thú tốt. Chỉ cần biết cách dạy dỗ."

Lão Xá cũng bắt đầu mặc lại đồ. Hắn ta đi đến chỗ Páo, người vẫn còn đang bất tỉnh.

"Mày phục vụ tốt lắm, con trai,"

lão ta thì thầm, rồi lấy từ trong túi áo ra một đồng bạc trắng, loại dùng để mua bán những thứ quý giá nhất.

Hắn ta không đưa cho Páo. Hắn ta nhét đồng bạc đó vào khe mông của Páo, một hành động sỉ nhục cuối cùng, biến cậu ta thành một con đĩ đúng nghĩa.

"Cầm lấy. Tiền công của mày đấy."

A Tủa lúc này mới ra hiệu.

"Cởi trói cho nó đi. Đưa nó về chuồng."

Đám tay chân bước vào, cởi trói cho Páo. Cơ thể mềm oặt của cậu ta rơi bịch xuống sàn. Chúng nó định vác cậu ta đi.

"Khoan đã."

Lão Xá gọi giật lại. Hắn ta bước tới, ngồi xổm xuống bên cạnh Tấn. Hắn ta nhìn vào khuôn mặt vô hồn của cậu, rồi lại nhìn A Tủa, một nụ cười gian xảo hiện ra.

"Mày làm tốt lắm, Tủa ạ. A Tủa đã không nói khoác. Mày đúng là một con đĩ thượng hạng."

Lão ta dừng lại, vỗ nhẹ lên má Páo.

"Lão Thắng và Lão Pà,"

hắn ta nói, giọng nói là một lời tiên tri cho một tương lai đen tối.

"Cũng đang nóng lòng muốn 'thử' mày lắm đấy."

Hắn ta đứng dậy, nhìn A Tủa.

"Chuẩn bị đi. Tối mai, sẽ đến lượt nó phải 'trò chuyện' với Lão Thắng."

A Tủa gật đầu.

"Được thôi."

Họ quay lưng bỏ đi, để lại Páo nằm đó, một mình trong căn nhà hôi hám, với đồng bạc của một con đĩ dắt ở sau mông.

Cậu ta đã sống sót qua đêm nay. Nhưng cậu ta biết, đây chỉ là đêm đầu tiên.

Địa ngục của cậu ta, giờ đây đã có một lịch trình cụ thể, và nó sẽ không bao giờ kết thúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com