Chương 6: Mối lương duyên vĩnh hằng ( Hồi I )
"Quỷ vương."
Nói xong liền ngoảnh mặt chạy mất. Quỷ vương?
"Hửm? Cô bé đó nói gì vậy nhỉ Hạ huynh?"
Hạ Thanh đôi mày liễu thoáng nhíu song phần biến sắc này cũng không ai thấy. Tự hỏi đứa bé kia là người hay quỷ. Nếu đã biết được thân phận của hắn chắc chắn đứa bé kia không phải người thường.
"Không có gì."
Vẫn là câu đáp ngắn gọn của hắn, Sư Thanh Huyền không để tâm vấn đề đứa bé kia đã nói.
"Cảm ơn ngươi và vị công tử đây. Ta có việc phải đi trước hẹn lần sau."
"A Niên ta phải đi làm nhiệm vụ cách Hoàng Thành nơi đây khá xa khi nào về ta đãi ngươi một chầu."
Tâm trạng y hôm nay rất tốt, vui vẻ mà chào tạm biệt A Niên rồi lên đường cùng Hạ Thanh. Trước khi đi còn không quên mua một ít lương thực đem theo.
Rời khỏi Hoàng Thành đã là gần chiều, hắn cùng y bước đi trên con đường vắng vẻ không người qua lại, dần dần về sau những căn nhà thưa thớt đi. Sắc trời đã về đêm, không khí cũng dần trở lạnh. Ban nãy Sư Thanh Huyền không cẩn thận mà ngã vào con sông nhỏ, cả thân người đều ướt từ trên xuống . Sư Thanh Huyền cố gắng tự sưởi ấm bản thân, hai tay y chà xát nhau để tạo hơi ấm. Càng đi càng lạnh, cảm giác chân tay mình đã tê cứng, thân thể như muốn đông cứng lại không ngừng run rẩy. Hạ Thanh thấy Sư Thanh Huyền như vậy không nói câu nào liền cởi ngoại bào của mình cho y.
"Kiếm nơi nào dừng chân."
Sư Thanh Huyền liền gật đầu. Y chỉ cầm ngoại bào hắn đưa mà không mặc vào, đi tiếp tìm nơi dừng chân. Đi được một nửa canh giờ cuối cùng cũng tìm thấy được một ngôi nhà có ánh đèn bên trong, mắt y không khỏi sáng lên như thấy được cọng rơm cứu mạng. Nhanh chân bước đến, Sư Thanh Huyền đứng trước ngôi nhà gõ nhẹ lên cánh cửa. Một lát sau cửa được mở ra, bên trong xuất hiện một cô bé với khuôn mặt ngây thơ trông thật khả ái. Tiếp sau đó là một giọng nói.
"Liên Liên lại đây."
Tiếng nói phát ra từ một người đàn ông bên trong, đứng kế bên là một cô nương có vẻ như là nương tử của hắn. Một cặp phu thê cùng hài nhi của mình.
Sư Thanh Huyền lúc này chợt lên tiếng hỏi.
"Cho hỏi có thể cho chúng ta ở tạm nơi này một vài đêm được không? Nếu không phiền ta có đem theo một vài lượng bạc."
Cô nương kia bước ra cửa ngó đầu nhìn y. Sư Thanh Huyền bất ngờ với vẻ ngoài của nàng, còn rất trẻ thế mà đã xuất giá có hài nhi a. Liếc mắt qua người y cùng hắn xong nở nụ cười dịu dàng đáp.
"Không phiền, hai công tử có thể ở tạm nơi này."
Nói đoạn nàng mở cửa ý chỉ mời vào. Sư Thanh Huyền và hắn không khách sáo mà bước vào. Gật nhẹ đầu chào người đàn ông kia, người kia cũng gật đầu đáp lại lời chào. Đứa bé kia lại gần Sư Thanh Huyền đưa đôi tay ra đang cầm thứ gì đó.
"Hửm cô nương muốn cho ta gì à?"
Sư Thanh Huyền ngồi xuống nhìn vào tay của cô bé từ từ hé mở. Lúc hai bàn tay được mở ra đồng tử của y chợt co rút. Cảnh tượng trước mắt làm Sư Thanh Huyền lùi về sau như thấy được điều gì đó đáng sợ, một lần nữa nhìn lại chỉ thấy trong đôi tay cô bé là một viên kẹo.
"Kẹo cho ca ca hì hì."
Y đưa tay nhận lấy viên kẹo, cô bé nhìn Sư Thanh Huyền nở nụ cười cũng quay đi chạy về phía mẫu thân mình. Nàng lúc này mới giới thiệu tên mình là Ái Nguyệt, phu quân nàng là A Kiệt. Vì nơi đây ít người sinh sống nên không thường có khách, Ái Nguyệt sắp xếp cho bọn họ một gian phòng dành cho khách ở, y từ túi lấy ra vài lượng bạc nhưng nàng một mực từ chối không nhận, có thể ở bao lâu tuỳ thích. Sư Thanh Huyền cảm tạ cùng Hạ Thanh vào phòng.
Bước vào gian phòng nhìn thoáng qua chỉ đơn giản nhưng đầy đủ tiện nghi nhìn đến chiếc giường vẫn chỉ có một, Sư Thanh Huyền một lần nữa thở dài liếc mắt qua nhìn hắn. Hạ Thanh như đang suy nghĩ điều gì, y không khỏi buồn cười lấy tay chọc chọc vào má hắn kéo Hạ Thanh từ dòng suy nghĩ về thực tại.
Hắn chỉ đơn giản đưa mắt nhìn y nói.
"Ấu trĩ."
"Huynh cứ như mấy lão già, cứ như vậy không ai thích huynh mất thôi chậc chậc."
Hạ Thanh không đáp lời tiến lại đầu giường ngồi xuống, y cũng lại gần ngồi kế bên hắn. Vừa ngồi xuống người kia đã hỏi.
"Ban nãy ngươi thấy gì?"
Sư Thanh Huyền như nhớ ra điều gì đó mà nụ cười trên môi cũng tắt.
"Ta...thấy một con mắt đang chảy máu."
"Nơi đây cách trấn Đình Uyển kia bao dặm?"
"Ta nghĩ còn muời dặm nữa sẽ đến." (5km)
"Ừm, ngươi đi thay y phục."
Sư Thanh Huyền mới nhớ ra ban nãy y phục đã ướt đến mức nào, bây giờ hắn nhắc lại thân thể y bất giác mà run lên vì lạnh.
"Ta đi hỏi mượn y phục huynh đợi ta."
Nói xong y đứng dậy bước ra khỏi phòng. Hạ Thanh vẫn ngồi trên giường chờ y trở lại, khoảng tầm một nén hương sau cánh cửa mở ra. Sư Thanh Huyền bộ dạng một thân y phục đen bước vào, chỉ đơn đơn giản giản mặc ngoại bào đen ban nãy hắn đưa cho y. Hạ Huyền thấy dáng vẻ này miệng lưỡi khô khốc vài phần, ánh mắt biến thâm nhìn thẳng người kia
"Ngươi tại sao chỉ mặc một kiện ngoại bào?"
"À..ban nãy ta có hỏi mượn y phục A Kiệt nhưng hắn chỉ có hai bộ, một bộ đang mặc bộ còn lại bẩn..."
Hạ Thanh đứng dậy bước về phía y ngày càng gần, mắt thấy hai người chỉ cách nhau ba bước, Sư Thanh Huyền nhắm mắt như chờ đợi một điều gì đó xảy ra, đợi một lát không thấy điều gì y từ từ mở mắt liền thấy Hạ Thanh tay cầm bộ bạch y đưa cho mình nói.
"Ngươi mặc vào rồi nghỉ ngơi, ta đi một lát liền về."
Sư Thanh Huyền không hỏi hắn đi đâu vì y biết Hạ Thanh luôn suy mới làm. Nghe lời hắn, y thay xong y phục chậm rãi lên giường nằm nghỉ ngơi. Hạ Thanh lúc này mới an tâm mà rời đi. Vì mệt mỏi nên y đã thiếp đi lúc nào.
Không biết qua bao lâu Hạ Thanh đã quay về, nhìn người trước mắt ngủ yên trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả. Đưa tay lên chạm nhẹ vào mặt y, tay từ từ lướt qua đôi mắt rồi đến cánh mũi y cuối cùng là chạm đến đôi môi của Sư Thanh Huyền, hắn cẩn thận cuối đầu hôn nhẹ lên môi y. Thật mềm nhưng cũng thật ngọt.
Ta đáng lẽ không nên đối với ngươi loại cảm xúc này. Hạ Thanh đã nhận ra cảm xúc bấy lâu nay của mình dành cho Sư Thanh Huyền. Đã ở bên nhau hơn một trăm năm đến bây giờ mới chấp nhận được. Không còn sự căm ghét, không còn hận thù giờ đây chỉ là một tình cảm yêu thương muốn bảo vệ người này, quan tâm chăm sóc cho y, muốn cùng ngươi sống bên nhau trọn đời.... Nhưng có lẽ ngươi sẽ không bao giờ yêu ta. Cảm xúc yêu thương từ lâu đã bị hắn đóng chặt khoá lại trong lòng một lần lại một lần được người trước mắt mở ra, từng hành động cử chỉ của y làm hắn rung động. Một quỷ vương đáng lẽ không nên có tình cảm lại vì một phàm nhân làm cho rung động. Phải chăng sẽ thật tốt nếu ta không gặp ngươi từ ban đầu.
Trong khung cảnh yên tĩnh lạ thường ở một căn nhà đơn sơ, một vị quỷ vương đang ngồi nhìn ngắm người mình thương ngủ say.
"Minh huynh! Minh huynh! Xin lỗi, xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi! Ngàn sai vạn sai đều là lỗi của chúng ta, là lỗi của ta! Anh ta cũng vì ta nên mới như thế, anh của ta điên rồi, huynh ấy điên rồi huynh thấy không! Ta... ta... huynh... huynh..."
......
"Ngươi gọi nhầm người rồi" (trích trong Thiên quan tứ phúc Quyển 3 chương 124)
Sư Thanh Huyền bừng tỉnh khỏi giấc mộng, nước mắt không ngừng rơi, tại sao lại mơ thấy giấc mơ đó, nơi trái tim thật đau. Y vội đưa tay áo lên lau đi nước mắt đang chảy.
Đau quá, ta đau quá có ai không.. ta đau quá, Minh Huynh cứu ta. Minh huynh Minh Hu..... Không phải, hắn không phải Minh huynh. Hạ công tử..ta thật lòng muốn hỏi huynh một câu. Từ trước đến nay dáng vẻ "Minh Nghi" kia tất cả hành động huynh đối với ta đều là thật hay chỉ đơn giản là đóng kịch..Huynh đã bao giờ rung động vì ta dù chỉ một lần...
Dù biết kẻ đó không phải "Minh Nghi", y không ngừng nghĩ đến đó thân ảnh huyền y kia. Ngơ ngác nhìn thật lâu ngoại bào đen của Hạ Thanh. Không cảm nhận được bên y vẫn còn một người đang nhìn mình.
Hạ Thanh quay lưng rời đi không một tiếng động, hắn bây giờ không đủ tư cách để an ủi Sư Thanh Huyền. Vì hắn y mất đi người thân vì y hắn cũng mất đi tất cả. Ta và ngươi ngay từ đầu không nên gặp nhau. Mệnh tàn duyên lỡ ngươi ngay từ đầu đáng lẽ đã chết. Vận mệnh trêu đùa chúng ta để bây giờ sinh ra kết cục này.
------------
Sư Thanh Huyền sau khi bình ổn lại cảm xúc đứng dậy chỉnh lại y phục của mình, rời khỏi phòng đi đến trước nhà. Hạ Thanh đang đứng đó nhìn về bầu trời sắc đỏ. Y tiến lại gần nở nụ cười.
"Hạ huynh, huynh đang ngắm hoàng hôn à?"
Hắn nhìn lại nụ cười của y tự hỏi "Ngươi vì lí do nào lại cười?"
"Đừng cười nữa."
Sư Thanh Huyền trưng vẻ mặt giận dỗi nhìn Hạ Thanh. Hắn không để tâm đến biểu cảm của y mà tiếp tục ngắm nhìn trời.
Ngươi cười thật đẹp, nhưng ngươi không nên cười với ta.
Đằng sau lúc này truyền đến tiếng gọi của Ái Nguyệt.
"Này hai vị công tử, ăn cơm thôi."
Sư Thanh Huyền quay đầu đáp.
"Ta tới liền."
Y kéo tay hắn cùng bước vào nhà.
"Đi thôi Hạ huynh."
-----
Vẫn mong mn dành 1s để bình chọn😭🤲
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com