Sống nội tâm có thật sự tốt?
Trong mắt mọi người, Rivina là một cô gái vô tư nhưng có thật sự như vậy? Cô sống nội tâm, luôn che giấu và chịu đựng những nỗi đau một mình. Lần ấy, Kenji – hotboy của trường va mạnh vào người cô làm cả hai ngã khụy. Cô đứng lên, nhặt quyển sách giáo khóa rồi bỏ đi. thấy thế Kenji mỉa mai:
- Này, cha mẹ không dạy cô 2 tiếng xin lỗi hả?
Nghe đến từ cha mẹ, Rivina khó chịu nói bằng cách nhẹ nhành nhất có thể:
- Cậu thì biết gì về tôi chứ, lo mà tận hưởng cuộc sống sa hoa của cậu khi còn có thể đi!
Sau việc đấy, chẳng những không ghét Rivina mà Kenji còn có ấn tượng đặc biệt với cô nữa – một người không quan tâm đến tiền bạc hay địa vị, không đánh giá người khác qua ngoại hình. Cậu quan tâm và hỏi thăm về hoàn cảnh rồi biết được mẹ cô đã bỏ đi khi công ty cha phá sản, không lâu sau, cha cô cũng qua đời. Sống tự lập từ nhỏ, Rivina đã luôn ý thức được chính mình, luôn biết cách cân bằng mọi việc. Nhưng cô luôn luôn khép kính, không chia sẻ nỗi buồn với bất kì ai. Tự mình chụ đựng, tự mình vượt qua, sống cách li với thế giới bên ngoài... Chắc Rivina cô đơn lắm!
Rivina thì khác. Tuy không phải người thù dai nhưng cô có ấn tượng không tốt về anh chàng này.
Một buổi chiều, khi kenji đi thăm mộ bà, cậu bắt gặp Rivina cầm một đóa hoa trắng, đứng ở một ngôi mộ gần đó. Phải là mộ của cha cô. Bỗng, trời tối dần rồi đổ mưa to, sấm nổi ầm ầm xé toạt cả vòm trời. Cô vẫn đứng đó, đội mưa với ánh mắt tiếc nuối. "Cô ấy không muốn rời đi?" Kenji tự hỏi. Anh lại gần đưa cho cô một cây dù nhỏ:
- Như thế sẽ bị cảm đấy! Chúng ta nên tìm chỗ trú mưa!
- ... – nhìn anh một hồi lâu, cô nhận lấy cây dù – cảm ơn!
Cả hai đi chung một dù rồi vào trú mưa trong một ngôi nhà bỏ hoang gần đó. Cả hai đều im lặng, không nói một câu nào. Mưa càng lớn, ngôi nhà nhỏ vốn không có điện, không gian tối và chật hẹp, lâu lâu lại có cơn gió luồng qua khiến cả hai lạnh rung:
- Mưa thế này chắc lâu tạnh lắm! – Rivina lên tiếng
- ... – Kenji nhìn cô, tỏ vẻ ngỡ ngàng – cô không giận tôi ư?
- Một chút
- Xin lỗi vì đã nói những lời không phải.
- ...
Sự yên lặng một lần nữa trở về trong cái không gian tĩnh mịch, u ám đến đáng sợ này. Không một lời nào được phát ra. Rivina lặng lẽ nhìn ra ngoài với nỗi buồn hiện rõ trên khuôn mặt xinh đẹp này. Đôi mắt nhìn xa xăm như đang nhớ lại những kí ức. Rồi thứ chất lỏng có vị mặn tuôn ra từ đôi mắt kia. Nhìn dòng lệ lăn dài trên má Rivina mà Kenji cứ thấy xót xa. Tim cậu bỗng nhói đau, như bị siết chặt... nhưng tại sao? Cậu chỉ vừa mới tiếp xúc với cô vài lần...
- Ngoài chuyện gia đình, cô còn nỗi buồn khác phải không? – cậu dịu dàng đến gần rồi choàng chiếc áo khoác của mình lên vai cô.
Rivina vẫn im lặng cho tới khi anh ôm cô vào lòng: "cứ khó lớn lên, tôi không nhìn đâu". Tựa đầu vào lòng ngực ấm áp của anh, cô như nhận được cảm giác bình yên. Cô đã khóc, khóc rất lớn tiếng như một con thú đang gào thét, như muốn quên đi tất cả những nỗi đau
- Nếu có thể, tôi sẽ lắng nghe cô!
- Đó cũng là một đêm mưa dầm, Akeru – bạn trai cũ của tôi đã bị tai nạn giao thông... Anh ấy phóng xe nhanh nhất có thể để đến đúng giờ vì hôm đó là sinh nhật của tôi... Hiện phải sống thực vật và được bệnh viện nuôi dưỡng – rồi cô thiếp đi ngay trong vòng tay anh.
Kenji vuốt nhẹ mái tóc dài tím huyền của cô thủ thỉ: "vất vả cho em rồi".
Sáng hôm sau, anh chàng với mái tóc màu nắng (Kenji) đưa Rivina về nhà.
- Cảm ơn ...– noi xong, cô mở cửa, bước vào
Từ ngày đó, mối quan hệ giữa cô và anh một tốt hơn. Họ thường đi học cùng nhau, về nhà cùng nhau. Trước khi thi giữa kì, họ cùng đến thư viện học tập... Nhưng Kenji cảm thấy Rvina vẫn không thể mở lòng với anh, cô còn giấu anh rất nhiều thứ... Rivina đã đi vào tim anh một cách lặng lẽ. Tình yêu chăng? Không biết bắt đầu từ lúc nào mà mỗi lần gặp cô, anh đều cảm thấy rất vui... Nhưng...
- Cho hỏi Rivina suzumi có trong lớp không?
- Suzumi, hotboy Kenji tìm cậu kìa!
- Hả?!
- Chuyện gì thế nhỉ?
- Họ chỉ mới cãi nhau 2 tháng trước ( :v )
Những lời thì thầm từ fan Kenji vang lên. Kenji nắm tay Rivina kéo lên sân thượng:
- Tôi sẽ du học một thời gian.
- Đi đâu?
- Sang Mĩ
- Vậy à... Sau giờ học cậu rảnh chứ?
- Huh?
- Cùng tôi đến một nơi được không?
Như lời hẹn, học xong, cả hai cùng đến bệnh viện Shinkoyama – nơi Akeru đang "sống"
Sau khi vào thăm Akeru, cả hai cùng nhau về nhà:
- khi nào cậu đi?
- Ngày mốt
- ...
- Chỉ 3 tháng thôi!
- Ukm...
- ... Này... Khi trở về... tôi muốn thấy sự thay đổi của Rivina!
- Thay đổi?
- Cho tôi thấy sự trưởng thành của cô được chứ?
- Tại sao?
- Tôi muốn thấy Rivina hòa nhập với thế giới này, đừng co rúm trong cái thế giới đau thương của cô nữa...
- ...
- ... Sống nội tâm có thật sự tốt?... Đến rồi, tôi về nha!
- Tạm biệt... – đợi khi cậu đi mất cô mới vào nhà – Có tốt không sao...?
Ngày mà Kenji đi, Rivina đã không đến tiễn cậu. Cô sợ rằng cô sẽ rung động. Trong 3 tháng dài vô tận đó, không bất cứ cuộc gọi nào, không bất cứ tin nhắn nào, không bất cứ lá thư nào được gửi và được nhận giữa hai người cả. Rivina đã dồn hết thời gian vào việc học. Cô không chừa tí thời gian rảnh nào cho chính mình cả. Một buổi sáng mùa đông, khi thành phố được tuyết bao phủ, người đó đã trở về.
"Bính boong" tiếng chuông cửa nhà Rivina vang lên. Từ cửa sổ tầng hai nhìn xuống, cô rất ngỡ ngàng và cũng rất hạnh phúc khi nhìn thấy "nắng đã trở lại" Chưa kịp thay đồ cô chạy thật nhanh xuống cầu thang nhanh chóng mở cửa, nhảy vào ôm chầm lấy cậu. Kenji vỗ nhẹ vào lưng cô:
- Tôi về rồi đây... Rivina!
- Mừng cậu đã về, Kenji!
Cả hai dến bên bờ sông gần đó ngắm cảnh bình minh. Băng tuyết tan chảy, mặt trời như quả cầu lửa khổng lồ nhú dần lên từ phía chân trời.
- Rivina, anh muốn cưới em!
- ...
- Em sẽ chờ anh chứ?
- ... Vâng!
Bốn mắt nhìn nhau không rời, một nụ hôn ngọt ngào cho cái kết của câu chuyện.
.................................
Sau ngày đó, họ đi thăm Akeru một lần nữa: "em đã tìm được hạnh phúc mới, anh sẽ không trách em chứ, Akeru?"
4 năm sau, đóa hoa cưới được tung lên. Lễ cưới của họ náo nhiệt và đông vui lắm. Rồi họ sống bên nhau mãi mãi
-----------------------------------------------------------------------------------------------
Hay thì vote cho em nó vui nhoa :3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com