Chương 8
Lão sư đang giảng bài đến đoạn cao trào, thanh âm càng thêm lớn lên, Đan Lương nhanh chóng dùng ngón tay thọc vào rút ra, hoa huyệt dùng sức co rút lại, cùng với tiếng rên rỉ, hoa huyệt phun ra một cổ nước dâm, bắn thẳng và trong lòng bàn tay cậu.
Sau khi cuộc tự an ủi chấm dứt trong đầu Đan Lương trống rỗng mơ hồ, cậu ghé vào bàn học nghỉ ngơi một hồi mới lấy lại được lí trí, cậu từ trong cặp lấy ra một miếng khăn giấy rồi nhanh chóng lau đi bàn tay dính đầy nước dâm, nhân tiện lau luôn hạ thể đang dính nhớp.
Cậu không dám đem miếng khăn giấy trực tiếp ném đi, liền giấu ở trong túi quần, chờ đến khi tan học tan học liền trộm đem đi ném vào thùng rác.
Còn hên cho cậu là chiều nay không có tiết học, sau khi học xong cậu nhanh chóng chạy về nhà, đem quần cùng quần lót tất cả đều cởi ra.
Quần lót đã hoàn toàn thấm ướt, quần ngoài bởi vì là màu đen, cho nên chỉ là hơi thấm ướt cũng sẽ không nhìn ra được.
Lúc này, cậu nhớ tới cái tên khối gỗ vuông kia trên app Pinkie, liền click mở app ra xem thử, liền nhìn thấy người kia đã trã lời tin nhắn hồi hai tiếng trước, “Tôi thực sự rất sạch sẽ, chưa từng yêu đương hẹn hò, cơ thể cũng rất sạch sẽ, chưa từng cùng người khác làm qua”
“Tôi hiện tại thực rất thích em, em có thể hay không suy xét cho tôi?”
Đan Lương nhìn thấy tin nhắn của khối gỗ vuông có một tia trố mắt, không nghĩ tới trên app Pinkie sẽ còn có người ngây thơ như thế có vẻ có chút không hợp nhau.
Kỳ thật cậu còn rất thích điều kiện của khối gỗ vuông kia, dù gì dương vật cũng tận 25 centimet, cơ thể cũng rất sạch sẽ, hiện tại cậu còn chưa tìm thấy nữa kia, thật ra cậu có chút động tâm.
Nhưng mà lý trí nói cho cậu biết, những lời của người xa lạ nói ra không thể tin tưởng hoàn toàn được, lời nói dối lại không cần tốn phí, có lẽ khối gỗ vuông kia căn bản không giống nhưng những gì cậu nghĩ sẽ ngây thơ như vậy.
Thời điểm Đan Lương đang xem điện thoại, phòng bên ngoài đột nhiên truyền đến âm thanh, cậu dùng tay bắt đại một cái quần rồi mặc vào, sau đó mới đi ra khỏi phòng.
“Anh, anh sau tự nhiên lại trở về rồi? Không phải anh đang đi công tác sao?”
Đan Thành: “Nga, có đi công tác, tạm thời trở về để thu dọn hành lý.”
Đan Lương đi theo anh trai vào phòng, giúp anh cậu thu dọn đồ đạc, “Đại khái là đi ra công tác mấy ngày a? Tạm thời là không trở về sao?”
Cậu thực rất sự ỷ vào anh trai, thường ngày cũng rất ít cùng anh trai tách ra.
Đan Thành nhìn thấy Đan Lương có vẻ mặt buồn bả, liền có chút cảm thấy buồn cười, “Bốn ngày sau liền sẽ trở về, hơn nữa không phải còn có Bành Phương ở đây sau, em không phải thích nhất là cậu ta sao, không phải còn có cậu ta sẽ chiếu cố em sao, anh sẽ nhanh chóng trở về.”
Đan Lương dạ một tiếng, sau đó không nói gì nữa mà im lặng thu dọn đồ đạc.
Sau khi thu dọn xong, anh trai cậu nhanh chóng rời đi, trước khi đi còn cho Đan Lương tiền tiêu vặt, sẽ cho cậu ăn tốt được mấy ngày tới.
Lúc sau khi anh trai rời đi, trong nhà càng thêm an tĩnh, không qua bao lâu anh Bành Phương liền đã trở lại, không khí trong nhà mới náo nhiệt hơn một chút.
Thời điểm Bành Phương trở về có mua chút đồ ăn, nói muốn làm cơm chiều cho cậu ăn.
“Em muốn ăn món gì?”
Đan Lương cười cười, mắt to đi đến gần sát Bành Phương, ngoan ngoãn mà nói: “Món gì em cũng điều ăn được”
Cậu luôn biết bề ngoài của chính mình không tồi, thậm chí có thể nói là xinh đẹp.
Tuy rằng dùng từ xinh đẹp với một nam nhân có điểm không tốt, nhưng Đan Lương cũng tìm không ra được từ ngữ nào để hình dung ra ngoại hình của chính mình. Có thể là bởi vì phía dưới có nhiều hơn một bộ phận là hoa huyệt, nên cậu từ nhỏ đến lớn lên liền thiên về nữ tính, làn da trắng nõn, thậm chí lông còn rất ít, cũng không có chút mạnh mẽ nào, dùng từ xinh đẹp để hình dung cũng không tính là quá khoa trương.
Hô hấp Bành Phương cứng lại, khoảng cách quá gần, thậm chí hắn có thể cảm nhận được hơ thở của Đan Lương.
Hắn lui về sau một bước, ăn nói có một chút lắp bắp: “Anh…… Anh đi nấu cơm.”
Rồi sau đó xoay người rời đi, thậm chí có chút rối rít bỏ chạy.
Đan Lương cắn cánh môi, cười nhìn về phía bóng dáng Bành Phương, cậu cảm thấy anh Bành Phương so với người ở trên app Pinkie có chút ngây thơ hơn, nói về việc muốn tìm nam nhân, vẫn là anh Bành Phương là đối tượng phù hợp khẩu vị của cậu nhất, cho nên sao không thừa dịp thời gian anh trai đi công tác mà đem anh Bành Phương dụ dỗ về trong tay.
Sau một hồi suy nghĩ cậu liền hạ quyết tâm, bước chân đi tới bên cạnh Bành Phương, duỗi tay ra lấy đồ vật trên tay anh Bành Phương, “Để em giúp anh một tay.”
Cậu cố ý lấy tay dán vào mu bàn tay anh Bành Phương, nhẹ nhàng mà ma xát, nhưng lại không tỏ ra vẻ tự nhiên nhứ không phải cố tình, chỉ như vậy một hai giây liền thu hồi tay lại, rồi sau đó làm ra bộ dạng không có chuyện gì xảy ra.
“Anh BànhPhương, muốn rửa cái nào?”
Bành Phương nuốt nuốt nước miếng, bàn tay hơi hơi phát run, thiếu chút nữa khống chế không được chính mình, hắn cố gắng bình tỉnh lại để trả lời Đan Lương, nói: “Rửa cà chua đi, đợi lát nữa dùng trứng gà xào một chút.”
Đan Lương kinh ngạc hỏi: “A, anh như thế nào mà biết em thích nhất là ăn cà chua xào trứng?”
Biểu cảm cậu cực kỳ đơn thuần lại phi thường vô tội, giống như một người đơn thuần hỏi chứ không có mục đích gì.
Bành Phương nhìn bộ dáng vô tội của cậu, trong lòng yên lặng mắng chính mình một câu, hắn giống như càng ngày càng vô sỉ, đêm qua thừa dịp thời điểm cậu ngủ mà trộm liếm huyệt, hôm nay hắn lại nhắn tin quấy rầy, hiện giờ chỉ là vô tình chạm tay liền cảm thấy kích động không thể kiềm chế nổi.
A, càng ngày càng khó khống chế chính mình!
Hắn thật muốn đem Đan Lương giam cầm ở bên cạnh, thời điểm hắn tỉnh dạy có thể hung hăng mà chịch cậu một trận, có thể nghe tiếng cậu rên rỉ khi hắn bắn tinh vào trong, muốn đem cậu thịt dán thịt ôm vào trong ngực.
“Anh Bành Phương? Có chuyện gì sao?”
Bành Phương bị tiếng kêu của Đan Lương đánh vỡ ảo tương mà quay lại thực tại, hắn lắc lắc đầu, đem những ý tưởng xấu xa đó ném ra khỏi đầu.
Bành Phương nói: “Không có việc gì, anh muốn đi ra ngoài một chút, em rửa rau trước đi.”
Đan Lương mím môi cánh, khóe môi hơi hơi gợi lên, cúi đầu rửa cà chua.
Nguyên lai nếu anh Bành Phương không phản cảm đi, cậu chỉ mới chạm vào mu bàn tay thôi, mà mặt anh Bành Phương đã tràn ngập khiếp sợ, sợ là nếu như đùa dỡn tiếp sẽ chạy đi mất.
Nếu cậu có thể hôn anh Bành Phương, kia chẳng phải là có thể đem người ta cảm thấy thẹn thùng đến chết mất.
Không bao lâu, Bành Phương liền trở về tiếp tục nấu cơm, trạng thái cũng trở về bình thường.
Đan Lương nhìn trạng thái hắn ổn định lại không nhịn được mà cười, cậu cầm lấy cà chua rửa sạch xong rồi nói: “Em đã rửa sạch sẽ rồi, có cần cắt ra không anh?”
Bành Phương: “Có thể.”
Tầm mắt của Đan Lương nhìn lên con dao trong tầm tay của Bành Phương một chút, sau đó mắt cậu xoay chuyển, lướt qua Bành Phương vươn tay đi đến bộ đựng dao.
Nhưng cơ thể cậu lại không an phận như vậy, cậu dùng ngực áp gần sát đến cánh tay Bành Phương, theo động tác chuyển động mà nhẹ nhàng cọ xát.
Khi vào mùa hè quần áo mặc trên người là loại vải rất mỏng, độ mỏng của vải căn bản ngăn cản không được cái gì, Đan Lương có thể cảm nhận rõ ràng được độ ấm của cánh tay Bành Phương.
Cánh tay Bành Phương có một chút chuyển động, liền cọ qua đầu vú Đan Lương.
“Ân…… Ưm a……”
Cơ thể Đan Lương trong nháy mắt khẩn trương lên, đầu vú bị cánh tay cọ qua một chút liền có chút sảng khoái, không chú ý liền phát ra tiếng rên rỉ ra tới, hoa huyệt cũng theo đó mà rục rịch run rẩy sinh ra chút ngứa ý.
Cậu nhanh chóng mà kẹp chặt hai chân lại, lúc này hoa huyệt mới ngừng ngứa ngáy một chút.
Bành Phương duỗi tay ra đỡ lấy cơ thể Đan Lương, cầm lấy con dao lại đem đưa cho cậu, rồi nói: “Đứng vững vàng, đừng trượt chân.”
Đan Lương cắn cánh môi, nhỏ giọng mà đáp lời: “Đã biết.”
Cậu tiếp nhận lấy con dao rồi cúi đầu cắt cà chua, ngượng ngùng mà nhìn lén anh Bành Phương.
Bên trong hoa huyệt cậu rất không thoải mái, thật muốn có cái gì đó cắm vào bên trong a, rõ ràng là buổi sáng vừa mới làm qua, lại sắp nhịn không được nữa rồi a, thật sự cơ thể cậu càng ngày càng mẫn cảm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com