10
Đi ra ngoài theo lối cũ đã vào, lại ra khỏi hầm, lên mặt đất, mùi ngai ngái và ẩm mốc vẫn còn dính chặt vào khoang mũi, không khí nơi này dường như không bao giờ có thể trong lành.
Hai tên ngục tốt vẫn lăm lăm súng trường không lơ là cảnh giác, dẫn đường cho họ ra cổng khám. Đi ngang qua một khám nhỏ chật chội đầy những con người tù tội, bỗng có một gã đàn ông liều mình nhảy bổ vào cửa lưới sắt, với tay cố túm lấy Lafont, miệng gọi không ngớt, "Ngài Lafont là tôi đây, xin hãy thả tôi ra, thả tôi ra với."
Tay còn chưa nắm được vào Lafont, một cái dùi cui đã phang tới, tiếp đó là tiếng thằng ngục tốt nạt nộ. Thặng nhận ra, đây cũng là một trong số các thành viên của đội. Gã nhận vai đóng giả làm thằng bán báo lê la gần khu vực đó.
Lafont thấy gã gọi thì dừng lại, nhíu mày như đang suy nghĩ xem gã là ai. Gã bán báo thấy Lafont dừng lại thì rối rít kể lể mình đã giúp hắn nằm vùng như thế nào, giúp hắn thoát chết như thế nào, còn nhắc đến những khoản thưởng, những hứa hẹn khi phản bội lại anh em mà giúp hắn.
Ngắm nghía một lúc, không biết quên thật hay giả vờ quên, hắn chỉ nói tiếng Việt chen tiếng Pháp, "Ồ, đây là tên nghĩa quân dám tham gia ám sát Phó giám sở Mật thám đây mà, sao nó lại ở đây, phải đem nó xuống dưới hầm chứ."
Nụ cười trên khuôn mặt kia tắt ngấm, tức thì chuyển sang méo mó điên dại, gào thét ỏm tỏi. Gào được mấy câu lại bị ngục tốt đánh cho im mồm, rồi lôi đi xềnh xệch.
Thặng khẽ hừ một tiếng trong khoang mũi. Tên khốn đó chính là kẻ đã làm phản, giờ gã lại bị chính Lafont bỏ rơi, kết cục xứng đáng cho loại người như gã.
Có thể trông đợi gì ở một kẻ trơ tráo như Lafont cơ chứ.
Tất cả đồ đạc của tù nhân khi vào khám đều để ở cửa ngục. Diệp bước tới chỗ ông Ấn Độ giữ kho nói vài câu, ông ta "oui oui" vài câu rồi lục lọi, để một đống đồ đạc lên cái khay sắt đẩy qua cho Diệp, là áo vest cùng với cái mũ phớt trong bộ com-lê mà Thặng mặc, kèm theo vài thứ linh tinh như dây nịt da, cà ra vát.
"Mặc vào đi." Diệp đưa cái khay cho hắn.
Thặng không mặc, chỉ dùng cái áo như một cái bọc vải, cho tất cả mọi thứ vào rồi cột lại, xách đi. Diệp chỉ liếc nhìn, không nói gì.
Đúng như Thặng đoán, người Pháp nhốt hắn và các nghĩa quân ở Khám lớn Sài Gòn. Một cái nhà tù ngay đường lớn, ngay bốn trục đường chính của trung tâm Sài Gòn thời bấy giờ, nghe hệt như một trò đùa, nhưng nó thật sự xảy ra.
Thặng quay đầu một vòng, hắn biết khu vực này, người ta thường gọi đây là "tam giác quỷ", vì Khám Lớn Sài Gòn cùng với Toà án Sài Gòn và Dinh Thống đốc Nam Kỳ, ba biểu tượng đáng sợ nhất của bộ máy thống trị thực dân nằm ở ba góc, tạo thành một hình tam giác.
Nhắc đến Thống đốc Nam Kỳ, Thặng vô cùng cảnh giác nhìn một chiếc ô tô bóng lộn đang dần trờ tới chỗ họ. Dénommé - Thống đốc Nam Kỳ tại nhiệm bước xuống, mái tóc vuốt keo bóng chẳng kém gì xe, Thặng chau mày, cảm giác như nếu có một con ruồi nào đó đậu vào, nó sẽ trượt chân mà ngã oạch một cái.
"Sao ngài Thống đốc lại đến đây?" Diệp khá kinh ngạc hỏi. Lafont vừa bị ám sát hụt, lẽ ra gã thân là Thống đốc phải chú ý an toàn, nhưng gã lại ung dung đến đây như không có gì xảy ra.
Thật ra Dénommé không phải kinh suất. Theo sau gã là một chiếc xe cảnh sát hộ tống.
Sau hai vụ ám sát táo bạo, an ninh được đẩy lên mức cao nhất, cảnh sát và hiến quân cũng đứng đầy những trục đường chính, chỉ cần thấy ai khả nghi là lôi ngay về bốt thẩm tra.
"Tôi tới xem em thế nào." Dénommé nói, vừa xuống xe đã bước vội tới nắm lấy tay Diệp, sờ sờ nắn nắn.
"Tôi không bị thương."
Mặc kệ Diệp trả lời, gã nắn bóp cánh tay Diệp trong lớp tay áo tấc rộng thùng thình.
Giữa ban ngày ban mặt, làm cái trò gì không biết. Thặng đứng phía sau lườm nguýt như một bà thím nhiều chuyện thích phán xét tụi thanh niên.
"Đây là..thằng bé đó sao?" Xoa nắn thỏa thê Diệp, Dénommé mới đưa mắt sang Thặng, hỏi.
"Đúng vậy."
Dénommé chăm chú quan sát Thặng, sau đó chặc lưỡi, "Trông cũng giống thật."
Gương mặt thường không cảm xúc của Diệp hiện lên một vẻ ranh mãnh, "Ngài đoán xem, khi ông ta gặp thằng nhóc sẽ có biểu cảm như thế nào?"
Thặng đứng bên cạnh nghe không hiểu một chữ bẻ đôi. Việc đám quan Tây cứ bu lấy chánh tổng Diệp như ruồi nhặng và xì xà xì xồ bằng thứ ngôn ngữ hắn không hiểu làm hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.
Gã Thống đốc hết nắn tay Diệp rồi lại ôm eo, nhìn động tác Thặng đoán gã mời Diệp lên xe của mình, chắc là đòi chở y về. Hẳn là Diệp từ chối, y nói tiếng Pháp với gã, lại chỉ tay về chiếc Morris Léon Bollée màu xanh cửa trắng của mình đã đậu ngay gần đó.
Dĩ nhiên, y còn phải đi với hắn. Khóe môi vô thức nhếch lên, chợt Thặng cảm thấy có một chút gì đó vẻ như là đắc thắng.
Bước đến xe, tài xế bước xuống, đánh một vòng qua đầu xe mở cửa, nội thắt đắt sắt ra miếng của chiếc xe hiện ra trong tầm mắt hắn.
Thặng đưa mắt nhìn Diệp, y đưa tay chỉ vào trong xe, gọt lỏn, "Lên đi."
-
Xe lăn bánh bon bon trên đường. Thặng không bao giờ tưởng tượng ra nổi việc sẽ có một ngày hắn ngồi lên một chiếc Morris Léon Bollée, càng không tưởng tượng được hắn sẽ ngồi cùng với Chánh tổng Diệp.
Trong suy nghĩ của hắn, hắn sẽ luôn chỉ rình rập từ xa mà ngắm y, rồi ảo mộng trong cảm xúc hắn không biết, hoặc không dám gọi tên hằng đêm, và y sẽ luôn lùng sục ráo riết tìm hắn. Cả hai không cùng một chiến tuyến, cuộc sống cũng không có gì giao nhau, có chăng cũng chỉ là những mâu thuẫn giai cấp sâu nặng.
Lần lữa một lúc, Thặng mở miệng, "Anh không sợ tôi sẽ giết anh sao?"
"Cậu đã không giết tôi trong lúc thuận lợi nhất, cậu sẽ không giết tôi trong hoàn cảnh bất lợi hơn." Diệp nhàn nhã đáp, tựa lưng vào đệm ghế nâu của ô tô.
Thặng thật sự không hiểu, "Sao anh giúp tôi?". Đây là khúc mắc Thặng nghĩ mãi vẫn không ra, chỉ có thể đoán y đang dùng thứ gì như chiêu bài lạt mềm buộc chặt hay gì đó.
Diệp không trả lời câu hỏi của hắn, thay vào đó, y hỏi ngược lại, "Sao khi đó, cậu không nổ súng giết tôi?"
Thặng không trả lời, hắn cúi gằm mặt một lúc, rồi lại bối rối quay đầu ra cửa kính giả vờ ngắm cảnh.
Tiếng cười khẽ từ người đàn ông làm Thặng nhột nhạt. Diệp vô cùng tự tin rằng hắn sẽ không làm chuyện gì tổn hại đến y, cứ như y đã nắm thóp được trái tim của hắn vậy.
Xe dần chạy ra ngoại ô Sài Gòn, mặt trời bắt đầu lẩn khuất, bóng đổ kéo dài trên nền đất, những đám mây chồng chập nhau ở chân trời, ráng chiều nhuộm vành mây thành một màu bầm bầm úa úa, hệt như mấy vết thương trên đầu trên cổ Thặng bấy giờ. Cảnh nhá nhem đìu hiu mà quạnh quẽ, xa xa có những bóng người dật dờ như u linh trù trướng.
Thặng tì đầu ra ngoài nhìn khung cảnh cứ trôi ngược về sau, suy nghĩ cũng trôi ngược về tối ngày hôm qua. Hắn nhớ lại những gì Diệp nói.
Ông Đề Chánh đã hoạt động cách mạng từ còn rất trẻ, lúc đó ông chưa là lãnh tụ, ông tham gia vào phong trào Cần Vương, chỉ làm những việc đơn giản như đưa tin này nọ. Đề Chánh bị bắt trong một lần rải truyền đơn, đám lính nhốt ông vào bốt, đánh đập dã man.
Thật ra tội ông lúc đó không nặng, được bảo lãnh thì vẫn có thể ra tù. Nhưng Đề Chánh đã vào tù ra tội mấy lần, nộp phạt mấy lần, của cải trong nhà cũng khánh kiệt. Khi đó lính Pháp đòi một số tiền quá lớn, mẹ hắn bán cả mảnh vườn vẫn không đủ, bèn đến lạy lục quản bốt giảm tiền bảo lãnh.
Mẹ hắn khi đó là một người có hương sắc, khi hắn hờm hờm lớn cũng cảm nhận được xung quanh mẹ luôn có đàn ông để ý. Viên quan quản bốt lúc đó thấy mẹ hắn xinh đẹp nên đã giở trò đồi bại, cưỡng bức bà.
Sau lần đó, Đề Chánh được thả, không cần nộp bảo lãnh lấy một xu nào. Nhưng từ khi đó quan hệ vợ chồng không còn có thể trở về như trước. Mặc kệ bà hy sinh những gì cho ông, trong mắt Đề Chánh, bà chỉ là người phụ nữ lăng loàn không giữ được tiết hạnh với chồng.
Đề Chánh cô lập bà bằng sự ghẻ lạnh, đỉnh điểm là bà phát hiện ra mình có thai sau lần cưỡng bức đó. Mẹ hắn không chỉ đơn giản là bỏ nhà đi, bà đã có ý định tự tử, ôm theo cái mầm của người da trắng mà nhảy sông. Nhưng số bà chưa tận, bà được người ta vớt lên. Biết bà muốn bỏ xứ, họ dẫn bà lên Darlac làm thuê cho địa chủ.
Thặng sinh ra giữa những rừng cao su bạt ngàn của Darlac, bọc trong những tấm áo vải nhuộm dà dính mủ cao su. Từ nhỏ Thặng đã bị đánh, bị đám nhỏ cùng tuổi đánh. Tụi nó nói Thặng là con của quỷ trắng. Lúc đó hắn bù lu bù loa chạy về méc mẹ, mẹ sẽ dịu dàng vuốt tóc hắn, nói rằng hắn không phải quỷ, hắn chỉ khác biệt mà thôi.
"Nghĩ về mẹ à?" Diệp quay đầu nhìn Thặng, hỏi.
Thặng ậm ừ không rõ, cố nén cơn cay xè từ sống mũi. Diệp cũng không hỏi nữa. Ánh mắt y cũng xa xăm nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ký ức trôi về cái chuồng cọp bằng kẽm gai trong góc vườn nhà cũ, nơi người mẹ khốn khổ đói khát của y chỉ có thể nằm sấp, thè lưỡi liếm chút nước mưa đọng trên nền đất.
Một người phụ nữ bị coi là tội đồ vì không thể sinh được một đứa con trai đúng nghĩa cho chồng. Một người phụ nữ bị hắt hủi vì không tự kết liễu cuộc đời mình để thủ tiết với chồng khi bị tấn công tình dục.
"Đó là cách chúng ta đối xử với những người phụ nữ xung quanh chúng ta." Diệp bất ngờ lên tiếng.
Dừng một chút, y lại gằn giọng, như rít lên, lại như tiếng thở dài, "Nho giáo chết tiệt."
Âm thanh nhỏ quẩn quanh trong không gian kín thinh lặng.
-
Dinh thự của Chánh tổng Diệp nhìn bên ngoài mang đậm phong cách Âu châu, nhà trông như cái hộp, những cái cửa ra vào và cửa sổ lá sách màu xanh cổ vịt nổi bật trên mấy bức tường vàng như có ai bôi nghệ vào. Giữa những đường ngang đường dọc khô cứng, vài đường diềm bo góc chạm trổ cầu kì sơn trắng chạy ở mỗi cửa ra vào và mái đao cong cong gỡ gạc lại một ít nhu hòa cho căn nhà.
Gia nhân chạy ra mở cửa, tài xế quen thuộc đánh xe vào. Bước vào trong nhà mới tìm thấy một chút dư vị An Nam, một cái bàn thờ gỗ lim, khảm xà cừ lấp lánh, hai bên là vài câu đối không biết là chữ nôm hay hán cũng được khảm xà cừ. Trước bàn thờ là bộ bàn ghế bằng gỗ lim với tám cái ghế, được chạm trổ công phu.
Thặng nhìn lên bàn thờ, trên bàn thờ không tổ tiên ông bà gì, chỉ có ảnh của người phụ nữ rất đẹp. Thặng đoán đây là mẹ của Diệp, vì bà trông rất giống với Chánh tổng Diệp bây giờ.
"Tôi..đốt nhang cho bà được không?" Thặng rụt rè nói.
Diệp hơi ngạc nhiên với đề nghị của hắn, nhưng cũng không từ chối. Thặng nhanh chóng rút ra ba cây nhang, châm lửa vào cái đèn dầu đặt ở bên phải, rồi vái ba cái, cắm nhang vào bát hương.
Vén mành mành vào gian trong, Diệp dẫn Thặng thẳng vào nhà tắm, không hề cả nể mà nói, "Đi tắm trước đi, cậu thối như heo vậy."
Thặng gãi đầu, ngu ngốc bước vào. Căn phòng nhỏ lót gạch men màu xanh nhờ nhờ, phía trên chong một cây đèn sợi đốt tỏa ánh sáng vàng. Ngoại trừ vòi nước và mấy bồn rửa, còn có một cái bồn làm bằng gang rất to, phía trong bọc sứ trắng, lần đầu tiên Thặng được chiêm ngưỡng cái bồn tắm mà hắn chỉ được nghe kể.
Trên người Thặng còn mấy vết thương hở, Diệp dĩ nhiên không định để hắn ngồi vào bồn tắm. Y kéo một cái chậu nước nhỏ bằng đồng ra, kèm thêm vài cái khăn lông sạch, hôm nay chỉ cho hắn lau người mà thôi.
"Cần đun nước nóng không?"
Thặng máy móc lắc đầu. Hắn ngồi xuống cái ghế con. Hắn gườm gườm động tác cởi nút áo, tỏ ý hắn cởi đồ liền bây giờ đây, còn ai trong phòng thì tránh ra cho hắn lau người. Nhưng chờ mãi, thấy Diệp vẫn chưa chịu đi mà khoan thai khoanh tay tựa vai vào cửa, hắn mới vỡ lẽ Chánh tổng Diệp đứng đây canh chừng hắn tắm.
Thặng cắn môi dưới, lúng túng như gà mắc tóc cởi đồ. Cái áo sơ mi bằng vải lanh dính đầy máu ở cổ áo cùng với quần Tây được vứt ra một xó.
Cơ thể trần trụi dần phơi ra trước mắt ngài Chánh tổng. Diệp nhướng mày nhìn vào cục thịt giữa hai thân Thặng, nhủ thầm ngôi vị con cặc to nhất của Dénommé chắc là phải nhường lại cho thằng nhõi này thôi.
Bị Diệp nhìn chằm chằm, dương vật đang ngủ ngon bỗng bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy. Thặng cuống cuồng không biết làm sao, chỉ đành ngu ngốc lấy khăn che lại.
Chim to bị che khuất, Diệp tiếp tục đánh mắt sang phần bụng rắn chắc của hắn, nơi có một vết sẹo dài còn mới. Đó là vết sẹo do đạn sượt qua từ cái lần hắn ám sát Tavernier.
"Mạng cũng lớn đó." Diệp bâng quơ nói một câu vô thưởng vô phạt.
Thặng rùng mình. Một lần nữa, Thặng lại cảm thấy người đàn ông này như đã nắm được tất cả.
Tắm xong, Diệp dẫn hắn vào một căn phòng trống trong nhà, y lấy ra một cái hộp thiếc sơn xanh lá, có vẽ một dấu cộng màu đỏ. Mở ra, bên trong lỉnh kỉnh chai lọ và mấy cuộn bông băng.
Xức cái này trước, tới cái này, rồi cái này, rồi lấy băng băng lại." Diệp chỉ tay vào từng món trong hộp, rồi ngẩng đầu nhìn hắn, "Tự làm được không?"
Thặng gật đầu, sau đó lập tức hối hận. Nếu hắn lắc đầu, liệu y có ngồi lại mà băng bó cho hắn không?
"Chờ mấy ngày nữa cho mấy cái đó đỡ đỡ," Y đưa ngón tay vẽ vòng tròn lên không khí xung quanh mặt mình, ý chỉ những vết xanh xanh tím tím trên mặt hắn, "Tôi dẫn cậu đi gặp cha ruột."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com