Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19

Edit: Capybeo

Sau khi cửa tự động mở ra, âm thanh báo hiệu dễ chịu vang lên một lần nữa, Sở Phi Nhiên đi ra trước khỏi đám người rời khỏi toa xe, còn Quý Ngôn Chi đi theo sau.

Dòng người đông như đàn kiến, chen chúc, tầm thường và tất bật, còn thành phố này như một tổ ong, ga tàu điện ngầm là điểm giao nhau.

Sở Phi Nhiên liếc mắt về phía Quý Ngôn Chi vài lần, cắn nhẹ môi dưới, đi sang bên dừng lại, nhìn quanh mà không hướng về phía hắn. Đây là lần đầu tiên sau khi cùng nhau đi học về mà cậu chờ hắn, bình thường đều đi thẳng luôn, tốt nhất là để Quý Ngôn Chi đuổi cũng không kịp, nhưng lần này khác. Lần này khác ở chỗ nào thì không biết, cứ mặc kệ, còn có gì phải bận tâm nữa.

Sở Phi Nhiên cúi đầu nhìn đôi giày vải trắng đã có vài vết xước màu đen, hai tay nắm chặt vạt áo khoác phao trong túi, có chút ngượng ngùng và lúng túng.

Đôi giày trắng bỗng chốc bị phủ một lớp bóng xám, cậu ngẩng đầu lên thì thấy nụ cười trên mặt Quý Ngôn Chi, đôi lông mày cong cong, đôi mắt đen sâu thẳm bỗng lóe lên những tia sáng vụn, như trăng bị vò vụn rơi vào bên trong, rất dịu dàng, Quý Ngôn Chi hồi nhỏ, thỉnh thoảng, không nhiều, cũng từng cười như vậy.

Là thật sự đang cười.

“Đi thôi.”

“Ừ.” Sở Phi Nhiên nghiêng đầu, chôn cằm vào chiếc áo đồng phục kéo cao, chiếc mũ áo khoác phao bọc quanh một vòng lông ngỗng mềm mại làm khuôn mặt cậu trông nhỏ lại, vẫn lạnh lùng, nhưng là một khuôn mặt đẹp.

Có lẽ đây là lần đầu tiên kể từ lần đó, họ đi bên nhau trong đám đông mà không mang theo bất kỳ dục vọng nào. Họ không phải chưa từng đi cùng nhau ở đó, chỉ là trước đó đều đi trước đi sau, hoặc bước vội vã, muốn về để lên giường, làm tình.

Cả hai đều không phải người nói nhiều, Sở Phi Nhiên nhìn quanh, mua hai củ khoai nướng, ném một củ vào lòng Quý Ngôn Chi, nhỏ giọng nói: “Tiền công.” Quý Ngôn Chi không ăn mà cầm trong tay nhìn cậu đỏ tai ăn từng miếng nhỏ, đầu lưỡi đỏ đỏ liếm phần ruột vàng bốc khói trắng, hở ra hàm răng trắng đáng yêu cắn vào, đôi môi mềm hơi cong lên, hắn nhìn cậu lặp đi lặp lại hành động này nhiều lần, mãi sau không biết bao lâu mới tỉnh lại nói: “Ừm.” Dừng vài giây, “Cẩn thận nóng đấy.”

“Ừ.”

Sở Phi Nhiên và Quý Ngôn Chi rời ga tàu điện gần trường Thất Trung thì sẽ tách đường, mỗi người lên xe buýt riêng, mất hút trong dòng người.

Buổi sáng mùa đông, nằm trong chăn lười dậy, không muốn thức, đường phố tấp nập vẫn lấp lánh đèn hoa, Quý Ngôn Chi bẽn lẽn cầm túi khoai nhỏ đỏ, vuốt ve bằng đầu ngón tay ẩm ướt, nếu không có Sở Phi Nhiên chắc đã vứt vào thùng rác rồi, nhìn ánh sáng và bóng di chuyển trước mắt, không khỏi mỉm cười.

Khi nhìn Sở Phi Nhiên, đôi khi yếu tố xấu tính trong Quý Ngôn Chi nổi lên, muốn giấu cậu đi, khóa chặt, nhốt lại; dục vọng bẩn thỉu sẽ làm hư hại não, còn những lời thì thầm trong trẻo cũng quấn lấy tâm trí.

Yêu, là chiếm hữu; nhẫn nhịn và kiềm chế chỉ là cái cớ của kẻ yếu không đạt được.

Quý Ngôn Chi ngồi ngay ngắn, cúi mắt nhìn bài kiểm tra, đầu ngón tay xoay bút, tiếng thầy giáo bên tai như tiếng ồn chói tai, ù ù như bác sĩ tâm lý, hoặc nói đúng hơn là bác sĩ tâm thần.

Kể từ ngày đó, họ như trở lại những ngày bình thường trước đây:

Bước đi chậm rãi, chờ đợi thoáng qua, đồng hành yên lặng, chỉ là nói ít hơn, bao trùm giữa hai người là im lặng vô tận; tiếng mưa, tiếng gió trở thành nền duy nhất, nhưng họ vẫn núp ở góc cạnh, môi chạm môi, cũng đắm chìm trong ánh đèn neon khi môi chạm lưỡi, cũng trở nên nhạy cảm vì những đầu ngón tay va chạm, âm thanh nước sền sệt trở nên mập mờ gợi tình, màn mưa ẩm ướt chứa đựng nhiệt huyết, không gian u tối chứa say mê, như trong mộng mơ là những người yêu đắm say ngọt ngào.

Nhưng khi giấc mơ ngọt ngào và phi lý tan biến, chỉ còn lại im lặng.

Quý Ngôn Chi thích ngắm nhìn Sở Phi Nhiên, rồi ôm lấy cậu, liếm cậu, hôn cậu, như một người đang chịu đựng cơn đói da thịt hay cơn nghiện tình dục nghiêm trọng. Chỉ có Sở Phi Nhiên mới có thể xoa dịu cơn khát của hắn. Khi hắn đi quá xa, Sở Phi Nhiên sẽ mắng hắn bằng giọng khàn khàn, nhưng trong vòng tay của Quý Ngôn Chi, khuôn mặt cậu vẫn tràn ngập dục vọng, như một con bướm mỏng manh bị xé toạc, quyến rũ ngay cả trong khoảnh khắc hấp hối, khiến Quý Ngôn Chi muốn hủy diệt cậu, muốn trân trọng cậu, muốn trở thành tín đồ trung thành của cậu, và cũng muốn trở thành chủ nhân tối cao của cậu.

Quý Ngôn Chi vuốt ve những trang sách, đầu ngón tay khao khát cậu.

Vẻ đẹp của núi non ẩn chứa trong những khúc xương nhấp nhô dưới làn da của Sở Phi Nhiên, trong khi vẻ đẹp của mùa xuân lại vương vấn giữa hai chân dang rộng của cậu.

Hắn sẽ nhìn cơ quan bên dưới dương vật của Sở Phi Nhiên co thắt và tiết ra dịch nhờn, rồi bất giác cúi đầu, cung kính liếm những cánh hoa ẩm ướt, và một khi nụ hoa nở rộ, hắn sẽ bắt đầu chơi đùa với nó một cách say mê. Không biết từ khi nào, hormone của hắn đã bị thay thế bởi mùi hương hoa hồng nồng nàn, hắn có thể nghe thấy thoang thoảng, đóa hồng đỏ duy nhất giữa mùa đông đang cám dỗ hắn, quyến rũ hắn, khao khát được hắn chạm vào.

"Chậm lại... làm ơn... chậm lại... tớ không chịu nổi nữa..." Sở Phi Nhiên nắm chặt tóc Quý Ngôn Chi, cắn vào tay hắn, run rẩy khóc. Quý Ngôn Chi chậm rãi thả bông hoa ra, hôn lại, vẻ mặt nghiêm nghị đến rợn người. Nhưng khi hắn đứng dậy, không phải để vuốt ve cậu; thay vào đó, hắn đâm dương vật cứng như đá vào bên trong, tàn phá bông hồng đã héo úa, nhìn những cánh hoa héo úa trước khi nhặt chúng lên và vò nát.

Sở Phi Nhiên, mặt đẫm nước mắt, van nài tuyệt vọng, gót chân để lại những vệt dịch tiết trên ga trải giường khi cậu loạng choạng lùi về phía sau. Giữa hai chân khép chặt của cậu là đôi môi âm hộ sưng tấy, đau đớn. "Thả tớ ra, làm ơn, đủ rồi." Hơi thở nóng hổi, ​​nặng nề của Quý Ngôn Chi phản bội sự kích động của cậu, như một con thú hoang ẩn núp trong bóng tối. Hắn nhẹ nhàng nắm lấy mắt cá chân của Sở Phi Nhiên, rồi đột ngột kéo cậu lại, đè cậu xuống dưới thân mình giữa tiếng khóc nức nở của Sở Phi Nhiên. "Bảo bối," Quý Ngôn Chi dịu dàng hôn cậu. "Cậu quyến rũ tớ."

Bình minh vừa ló dạng, một luồng ánh sáng vàng nhạt tràn vào phòng. Sở Phi Nhiên run rẩy trong vòng tay Quý Ngôn Chi, không muốn để cơ thể yếu đuối của mình phơi bày trước ánh sáng.

"Đồ khốn nạn... đồ biến thái... đừng đến... làm ơn, tớ cầu xin cậu... sắp hỏng rồi..."

"Tớ sẽ không làm nữa, tớ xin lỗi, cưng à."

Khi Quý Ngôn Chi tỉnh táo trở lại, hắn nhìn xuống. Sở Phi Nhiên không ở đó; gấu áo rộng thùng thình dưới eo nhô lêm một đùn. Hắn bỗng ước gì Sở Phi Nhiên được học cùng lớp với mình. Rồi hắn có thể luồn tay vào trong quần lót, đầu ngón tay lần theo mép quần lót, chạm vào hai môi âm hộ căng mọng, xoa nắn âm vật, nhìn cậu cắn môi đau đớn, rồi bị Sở Phi Nhiên đánh đòn. Hai người sẽ ân ái ở cuối lớp, rồi lên đỉnh, không ai nhìn thấy, nhưng tất cả mọi người đều ở đó.

Trong lớp, hắn không mấy tập trung, thỉnh thoảng lại nghịch điện thoại, nhưng phần lớn thời gian hắn đều chống cằm nhìn bảng đen, tâm hồn trôi dạt về lớp 10, thử đủ mọi cách để địt cậu.

Cặc hắn ra vào hai lỗ, hai chân Sở Phi Nhiên quấn quanh eo hắn, cơ bắp mềm mại co giật, vòng eo thon thả cong lên, cậu có thể xuất tinh mà không cần chạm vào dương vật, âm hộ co thắt và phun ra những giọt dịch, đôi mắt ướt át đầy quyến rũ, và cuối cùng cậu bị địt đến mức bất tỉnh, chỉ có thể lên đỉnh, như một con cá chờ bị làm thịt.

Quý Ngôn Chi lấy điện thoại ra nhắn tin cho Sở Phi Nhiên, rồi nhanh chóng làm vài bài toán cho đỡ ngượng ngùng. Hắn đứng dậy, tay cầm chặt áo khoác. "Thưa thầy, em cần đi vệ sinh."

Quý Ngôn Chi sải bước trong ánh sáng mùa đông mờ ảo, tiếng bước chân vội vã vang vọng khắp hành lang vắng lặng của tòa nhà mỹ thuật. Hắn thấy Sở Phi Nhiên đang đứng trước phòng nhạc, liền dùng chìa khóa lấy từ phòng sinh hoạt hội học sinh mở cửa rồi kéo Sở Phi Nhiên vào trong.

"Ầm." Cửa đóng sầm lại. Quý Ngôn Chi bật lò sưởi, ghì chặt Sở Phi Nhiên vào tường, ngồi xổm xuống, kéo quần của Sở Phi Nhiên xuống, bắt đầu xoa nắn môi âm hộ của cậu qua đường may quần lót, trêu chọc âm vật, làm ướt khe hở vẫn còn chưa kịp mở của cậu, cảm nhận dòng dịch đang tuôn trào trên đầu ngón tay. Hắn rút ngón tay ra và liếm láp âm hộ qua lớp quần lót. Sở Phi Nhiên dựa đầu vào cửa, nắm lấy tóc Quý Ngôn Chi rên rỉ, bụng dưới tê cứng, hai chân mềm nhũn.

"Ưm... ưm... ưm..." Quý Ngôn Chi liếm liếm vùng giữa hai chân Sở Phi Nhiên đến ướt đẫm, lớp vải trắng trở nên trong suốt vì nước, bám chặt lấy bông hồng rực rỡ, thở hổn hển theo nhịp thở của Sở Phi Nhiên.

Quý Ngôn Chi mỉm cười, kéo quần lót của cậu xuống, dùng lưỡi liếm láp.

Sở Phi Nhiên không nhịn được kiễng chân lên, khoái cảm dâng trào, suýt nữa thì ngồi lên mặt Quý Ngôn Chi, khẽ rên rỉ: "Ưm, a, ưm..." Vị anh đào giữa môi cậu ngọt ngào mọng nước, tỏa ra hương thơm mê người, lăn tròn giữa đầu lưỡi, hàm răng run rẩy. Quý Ngôn Chi nhắm mắt lại, say mê liếm láp và hôn bông hồng, lẩm bẩm: "Hôm nay thử cả phần sau nữa nhé."

Ngón tay Sở Phi Nhiên yếu ớt co lại, hơi thở càng lúc càng dồn dập, âm đạo co giật, cuối cùng kịch liệt co thắt, run rẩy phun ra dịch. "A, a, a ha, không, a————" Hai chân Sở Phi Nhiên mềm nhũn, không nhịn được cúi xuống, hai tay ấn chặt vào gáy Quý Ngôn Chi, để Quý Ngôn Chi ngậm trọn âm vật của mình vào miệng trong lúc đạt cực khoái. Cậu ngửa đầu ra sau, kêu lên: "Sướng... a ha...sướng quá... bắn! Tớ bắn!"

Quý Ngôn Chi nắm chặt đùi cậu, vẻ mặt thỏa mãn, cuồng nhiệt đến phát điên.

Má Sở Phi Nhiên đỏ bừng, bắp chân co rút, ngón chân co quắp. Chỉ sau một thoáng yếu đuối, Quý Ngôn Chi mới đỡ được mông cậu, cứu cậu khỏi ngã. "Ha... ha..." Đôi môi hơi hé mở của Quý Ngôn Chi tách khỏi âm vật của Sở Phi Nhiên, để lại một lớp dính nhớp. Hắn liếm môi mỉm cười. "Tớ đã nói là cậu quyến rũ tớ mà, cưng." Hắn cởi phăng quần dài và quần lót của Sở Phi Nhiên rồi ném xuống đất. Hắn dùng ngón tay xoa mông Sở Phi Nhiên, rồi tách hai mông ra, lưỡi liếm quanh vùng giữa hai mông cậu, một khoái cảm đặc biệt của đàn ông. "Nghe nói kích thích tuyến tiền liệt có thể khiến dương vật xuất tinh liên tục đấy."

"Không... không phải ở đó... đừng... đồ biến thái... a..."

Sở Phi Nhiên vùng vẫy, nhưng tay Quý Ngôn Chi nắm chặt lấy mông cậu, để lại những vết trắng bệch rõ rệt trên làn da vốn đã nhợt nhạt của cậu. Quý Ngôn Chi mặc kệ tất cả; hắn đã nghĩ đến việc liếm Sở Phi Nhiên từ hồi còn trong lớp học rồi. Hắn tự hỏi tại sao lông mu của Sở Phi Nhiên lại mỏng manh đến vậy, âm hộ lại mềm mại đến vậy, và ngay cả hậu môn cũng đẹp đến vậy. Chiếc lưỡi đỏ thẫm liếm lấy cái miệng đang khép chặt của Sở Phi Nhiên, và Sở Phi Nhiên cảm thấy như một chú mèo con đang liếm mình, ngứa ngáy khó chịu, vừa xấu hổ vừa khoái cảm. Cậu không ngờ liếm chỗ đó lại sướng đến thế.

Quý Ngôn Chi mở rộng mông, đưa lưỡi vào. Vật mềm mại ấm áp lướt qua từng tấc nhạy cảm trên thành hậu môn, Sở Phi Nhiên không khỏi co thắt cơ vòng, nước mắt trào ra, thở hổn hển. Khi lưỡi Quý Ngôn Chi tìm được đường vào, cơ bắp căng cứng của cậu mềm nhũn ra, tay cậu chạm vào dương vật vẫn đang cương cứng, bắt đầu thủ dâm. "Ưm... a..." Đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở, nước bọt lấp lánh dính chặt vào đó.

Quý Ngôn Chi khẽ cười, đầu lưỡi dày nóng bỏng bắt đầu liếm tuyến tiền liệt của Sở Phi Nhiên, cách cửa vào khoảng 3 cm.

Sở Phi Nhiên kêu lên sung sướng, cơ thể run rẩy và nức nở, lưng cong liên tục. Hai chân cậu khuỵu xuống, trọng lượng cơ thể gần như dồn lên mặt và tay của Quý Ngôn Chi. "A... a... ừ... không... ha ha..." Cơn nứng của cậu tăng tốc, khoái cảm dâng trào, từng lớp từng lớp, bùng nổ, rồi bùng nổ. "A! Ha..." cậu cảm thấy như một đứa trẻ trở về tử cung, cơ thể nóng bừng, được bao bọc trong vòng tay ấm áp, ẩm ướt. Lòng bàn tay cậu dính đầy tinh dịch; âm đạo cậu vẫn chưa đạt cực khoái, chỉ có dịch âm đạo đang chảy vào miệng Quý Ngôn Chi.

Quý Ngôn Chi đứng dậy, kéo khóa quần xuống, ôm chặt cơ thể mềm oặt của Sở Phi Nhiên vào lòng. Hắn nhấc một chân của Sở Phi Nhiên lên và đâm thẳng vào âm đạo cô. "A..." Từng tế bào trong cơ thể hắn bùng nổ. Hắn cảm thấy máu lưu thông, tim đập thình thịch, và một cảm giác ấm áp, khoái cảm bao trùm lấy não. Cơ âm đạo căng cứng siết chặt lấy đầu dương vật của Quý Ngôn Chi, khiến hắn bắt đầu thúc mạnh không ngừng, mỗi cú thúc đều chạm vào điểm G của Sở Phi Nhiên.

"A, a, a, chậm thôi... to quá..."

Cặc cứng và dày cọ xát dữ dội vào điểm G của Sở Phi Nhiên trong âm đạo cậu. Âm đạo của Sở Phi Nhiên không ngừng tuôn trào. Cậu bị đụ đến tan nát. Cơn đau đã khiến cậu mất hết sắc mặt, nhưng với những cú thúc chết người của Quý Ngôn Chi, nó lại đỏ bừng lên. Mồ hôi, nước mắt và nước bọt chảy dài trên mặt cậu, cậu vừa cười điên cuồng vừa khóc trong đau đớn, "Sâu quá... sâu quá..."

Quý Ngôn Chi kéo áo hoodie của Sở Phi Nhiên lên, nhìn xuống bả vai đang run rẩy của cậu. Ngón tay hắn trượt xuống chạm vào hai lúm đồng tiền ở lưng dưới, hai gò thịt mềm mại áp vào lông mu. Hắn suy nghĩ một lúc rồi rút ra, nhấc cậu lên và ấn cậu vào cây đàn piano để tiếp tục thúc mạnh.

Cậu gần như vỡ vụn vì cú va chạm, và trong cơn choáng váng, cậu lại xuất tinh, cảm thấy vừa nhục nhã vừa khoái cảm giữa những cú thúc mạnh bạo và đau đớn. Cậu che miệng rên rỉ khe khẽ. Quý Ngôn Chi thở ra một hơi thoải mái, lưỡi liếm vành tai. Phòng nhạc cách âm đặc biệt nên hắn muốn nghe giọng nói của Sở Phi Nhiên, cảm nhận sự hiện diện của cậu. Chỉ khi dương vật của hắn ở bên trong cậu, hắn mới cảm thấy Sở Phi Nhiên là của hắn, chỉ mình hắn, không ai nhìn thấy và không ai chiếm hữu.

"A... đồ biến thái... ưm..."

Đôi hông lắc lư và đôi tay vật lộn của cậu nhấn phím đàn piano. Những giai điệu kỳ lạ như tần số của tình dục, hòa cùng tiếng rên rỉ của cậu, như một bản tình ca, một bản tình ca được viết riêng cho hắn, và chỉ hắn mới có thể nghe thấy.

Quý Ngôn Chi ôm chặt cậu, cởi bỏ quần áo, áp sát cơ thể hắn vào người cậu, môi hắn hôn môi cậu, dương vật hắn ở bên trong cậu.

Tại sao?

Tại sao mình lại điên rồ đến thế?

Sao cậu lại có thể tốt đến thế?

Tại sao chuyện này lại xảy ra?

Tôi phát điên mất.

Lý trí và dục vọng đan xen, lôi kéo lẫn nhau.

Nếu cậu bỏ trốn, tôi sẽ bắt cậu, nhốt cậu lại, bẻ gãy chân cậu, làm cậu mù mắt, và làm tình với cậu cho đến khi cậu có thai.

Quý Ngôn Chi thúc mạnh hơn, sâu hơn, bắn hết tinh dịch vào bên trong, rồi lại cương cứng, đụ Sở Phi Nhiên đến mức cậu tan nát, vừa khóc vừa van xin tha thứ. Hắn không nghe thấy, không thấy gì, không biết mình đang đụ ở đâu, nhưng nơi đó nóng bỏng và chặt chẽ.

"Tiểu Ngữ, tớ muốn xem cây thông Noel."

Một giọng nói trẻ con đột nhiên vang lên trong tâm trí hỗn loạn của hắn, giữa một bầy thú dữ đen tối và tham lam.

Những con thú dữ đó giống như những bản sao được ghép lại vội vàng, đầu rắn nhưng có móng vuốt, giống như lợn rừng mà cũng giống hổ, hàm răng sắc nhọn của chúng đầy những mảnh thịt, nước bọt chảy ròng ròng, đôi mắt điên cuồng và tham lam. Quanh cổ chúng đeo vòng sắt, vì vậy chúng vùng vẫy, cắn xé da thịt của chính mình cho đến khi chỉ còn lại xương, rồi xương sẽ mọc lại và cắn xé lần nữa. Một số đã thoát khỏi sự trói buộc, xé xác lẫn nhau; mọi thứ đều đẫm máu, mặt đất là một đống thịt nhão nhoét, bầu trời đen kịt.

Trong thế giới thối nát của hắn, có một cậu bé tên là Sở Phi Nhiên, trông như một đứa trẻ. Mọi thứ xung quanh cậu đều sạch sẽ gọn gàng; thú dữ không hề động đến. Cậu nhìn Quý Ngôn Chi và mỉm cười ngọt ngào: "Tớ muốn xem cây thông Noel."

Ánh mắt của Quý Ngôn Chi chậm rãi tập trung, động tác chậm lại, liếm môi khô khốc, mồ hôi nhỏ giọt xuống mặt Sở Phi Nhiên. Sở Phi Nhiên đã gục xuống đàn piano, co giật vì khoái cảm, nước bọt chảy ròng ròng, như thể cậu đã mất đi ý thức về bản thân. Đùi cậu đầy vết thâm tím do bị xâm hại, vai cậu đầy những dấu ngón tay sưng đỏ, môi âm hộ lộn ngược ra ngoài, và giờ dương vật của hắn đã được đưa vào hậu môn. Sở Phi Nhiên khóc nức nở.

“Mai là Giáng sinh…” hắn nuốt nước bọt. “Chúng ta sẽ hẹn hò.” Cậu bé nhỏ nhắn ấy giờ đã lớn thành một chàng trai trẻ tên là Sở Phi Nhiên. “Tớ sẽ dẫn cậu đi xem cây thông Noel.” Quý Ngôn Chi lau nước mắt. “Tớ sẽ đưa cậu đi.”

Giờ, tớ sẽ đưa cậu đi.

Hắn chứng kiến ​​cậu cầu cứu, chứng kiến ​​cậu ngã xuống, chứng kiến ​​cậu tuyệt vọng, nhưng hắn không thể cứu cậu. Nếu là người khác, hắn sẽ mặc kệ, để tất cả chết đi, để nỗi đau nguôi ngoai.

Nhưng cậu là Sở Phi Nhiên. Chính Sở Phi Nhiên đã tô điểm cho cuộc đời hắn bằng những sắc màu trong trẻo và thuần khiết. Trước đây, cuộc sống của hắn chỉ là tiếng khóc thảm thiết của mẹ, là những lời khuyên sáo rỗng, vô dụng từ một bác sĩ tâm lý, là một màu xám xịt đơn điệu kéo dài mười bảy năm. Thế mà Sở Phi Nhiên đã mở ra trước mắt hắn cả bầu trời xanh của cỏ, xanh của trời, đỏ rực của chính cậu, khiến hắn lần đầu tiên được nhìn thấy những sắc màu rực rỡ của thế giới.

“Tớ xin lỗi.”

Sở Phi Nhiên nhìn hắn với vẻ thờ ơ, nước mắt lăn dài trên má. Cơn đau từ vết rách mới đây ở hậu môn vẫn còn đó; mỗi cú thúc vào tuyến tiền liệt chỉ mang lại khoái cảm và cực khoái máy móc. Vừa rồi, Quý Ngôn Chi, với đôi mắt đỏ ngầu, lao tới như một con thú hoang. Cậu kêu lên tuyệt vọng, nhưng Quý Ngôn Chi không để tâm, chỉ cúi đầu hôn lên môi cậu. Sở Phi Nhiên há miệng cắn hắn, nhưng mùi máu tanh dường như chỉ càng làm tăng thêm sự tàn bạo của Quý Ngôn Chi. Sở Phi Nhiên cảm thấy dưới thân mình như bị xé nát, nỗi tuyệt vọng và đau đớn ngột ngạt hành hạ cậu đến chết, ngay lúc đó, cậu cảm thấy mình sắp chết.

Nhưng giờ đây, Quý Ngôn Chi nhẹ nhàng lau nước mắt, đôi mắt tràn ngập đau đớn, lo lắng và buồn bã, không còn chút ham muốn tình dục nào. "Tớ xin lỗi," hắn nói. Quý Ngôn Chi ôm chặt lấy cậu, như một chàng trai yếu đuối đã làm tổn thương người mình yêu, lặp đi lặp lại "Tớ xin lỗi." Hắn rút dương vật ra, chỉ đơn giản là ôm lấy cậu và nói "Tớ xin lỗi." Trực giác mách bảo rằng, có lẽ hắn không hoàn toàn xin lỗi vì chuyện vừa xảy ra, nhưng vẫn không ngừng lặp lại lời ấy, giọng cuối cùng đã khàn đặc.

"Tớ xin lỗi."

Sở Phi Nhiên không hiểu.

Cậu thực sự không hiểu.

Cậu không biết Quý Ngôn Chi biết được bao nhiêu, nhưng cậu tin rằng Quý Ngôn Chi chắc chắn có tìm hiểu. Câu tiếp theo, "Tớ xin lỗi, tớ không thể cứu cậu," khiến cậu nhận ra sự thật, tiếp theo là một cơn kiệt sức khác, cả về thể xác lẫn tinh thần.

Cớ gì phải thế nhỉ?

Sở Phi Nhiên khẽ thở dài, cằm đặt lên vai hắn. Người đang ôm cậu có tấm lưng rắn chắc, mang hương vị của chàng trai trẻ mới lớn, chỉ là đang run rẩy nhẹ.

Đây là lần đầu tiên Quý Ngôn Chi khóc.

Sở Phi Nhiên cảm thấy mũi cay xè, vết lệ đã khô từ lâu, cậu lắp bắp, cuối cùng chỉ thốt ra một tiếng nhẹ:
“Ừ…”

Thôi được rồi, tớ tha thứ cho cậu.

-Còn tiếp-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com