Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 6: đang dỗi thì bị dỗi ngược lại còn bị làm cho nứng tung lồn múp

Chap 6

"Thôi nín đi cậu thương!"

Cậu cả một bên dỗ dành, một bên cầm khăn lau người cho thằng Mẫn. Mà nó dỗi chẳng thèm nói chuyện với cậu. Cậu cả cười khổ, lau người xong cho nó lại giúp nó mặc quần áo lại đàng hoàng.

"Em đừng giận cậu mà, cậu xin lỗi em."

"Lần nào cậu cũng xin lỗi rồi cậu có chừa đâu!"

Mẫn ấm ức nói. Cậu cả xoa xoa hai bả vai em, miệng ngọt hệt như mía lùi.

"Lần này cậu chừa mà, thôi Mẫn đừng giận nữa mà."

"Con hông thèm tin cậu. Cậu chả thương con!"

"Thương chớ! Sao mà hổng thương?! Thương nên cậu mới đụ em đó!"

"Cậu!!"

Hai mắt nó trừng lên, cậu cả bình thường ăn nói nho nhã, có học thức nhưng lâu lâu lại phát ngôn làm nó không thẩm nổi. Nó giận thêm định bỏ đi luôn thì cậu níu nó lại ôm nó vào lòng.

"Cậu thương em mà trời, hồi nãy thấy em sướng quá nên cậu mới đụ hăng thêm còn gì. Em sướng mà lồn em bóp muốn gãy cu cậu nè!"

"Cậu cậu cậu ăn nói kiểu gì dạy! Ông mà nghe ông đánh gãy chân cậu cho coi!"

"Ông nào mà dám đánh gãy chân cậu? Thôi đừng giận nữa, cậu thương mà."

Nói rồi cậu cả dụi mặt vào cổ nó, hít hà như một thứ gì đó gây nghiện. Chợt cậu nhớ ra gì đó, cậu lấy từ dưới gối ra một chiếc hộp nhỏ. Chiếc hộp đó màu xanh đen, được điêu khắc rất đẹp mắt và cầu kì, nhìn thôi đã thấy đắt tiền rồi.

"Sáng nay cậu đi chơi với bạn học, tụi nó dẫn cậu đi vào mấy chỗ người ta bán trang sức, cậu thấy cái này đẹp nên mua cho em nè."

Cậu mở hộp lấy từ bên trong ra một chiếc vòng bằng chuỗi màu xanh bích rất đẹp, hạt ngọc lớn, bề mặt bóng mịn trông rất thích mắt.

"Mua cho con sao? Thôi! Nhìn là biết mắc rồi, con không đeo đâu!"

"Sao mà không đeo? Đẹp vậy mà không đeo, đeo đi!"

"Không được, con không đeo đâu!"

Ngay khi cậu bắt được mắt cá chân của nó định đeo chuỗi hạt vào chân nó thì nó rụt kịp chân về. Cậu bắt hụt theo đà té xuống giường, kêu một cái bịch. Thằng Mẫn hốt hoảng cũng nhảy xuống giường.

"Cậu ơi cậu ơi cậu sao vậy?"

Một đầu gối cậu đập xuống sàn nên đau điếng, cậu co người ôm đầu gối mà không nói nổi. Thằng Mẫn thấy cậu cả không lên tiếng nên nó càng hoảng sợ hơn, lay mạnh người cậu. Một hồi sau cậu mới ấm ức ngước mặt lên nhìn nó.

"Em làm cậu té đập đầu gối rồi nè!"

"Là là cậu tự nhiên bắt chân con hụt rồi bị té chứ bộ!"

Thằng Mẫn phản bác lại ngay, cậu cả mới dở cái giọng thiếu gia.

"Là em bảo cậu sai à?"

Mẫn thấy cậu hơi căng nên rén lắm, nó rụt cổ lại.

"Con xin lỗi...."

"Không biết! Bắt đền đó!"

Cậu cả ngồi lại lên giường khoanh tay nhìn nó.

"Con xin lỗi rồi mà, cậu cậu muốn bắt đền cái gì..."

"Em tưởng xin lỗi là xong à?"

"Con con..."

Mẫn bối rối nhìn cậu.

"Nhưng giờ con phải làm gì đền cho cậu đây? Con không có gì hết...Hay cậu kêu con làm gì thì con làm cho cậu nha?"

"Làm gì cũng được à?"

Cậu cả mong chờ câu này lâu lắm rồi, lòng mừng như điên mà phải tỏ ra nạnh nùng.

"Dạ dạ..."

"Hả?"

Cậu gằng giọng.

"Dạ làm gì cũng được!"

Đột nhiên cổ tay của Mẫn bị nắm lấy, cậu kéo nó lại rồi quăng nó lên giường. Cái áo vừa mặc chưa bao lâu lại bị cởi ra, quẳng ở góc giường.

"Em nói đó!"

Thằng Mẫn biết mình lại bị lừa rồi, nó nuốt ực một ngụm nước bọt. Cậu cả như con hổ đói vồ lấy nó, hôn nó ngấu nghiếng. Bàn tay to lớn của cậu bao phủ lên bầu ngực nó mà xoa nắn. Dứt khỏi miếng nó, cậu lại hít hà hôn lên từng cái lên cái cổ nhỏ của nó rồi lại như em bé ngậm lấy núm vú nó mà bú chùn chụt.

Chẳng hiểu vì sao mà mới bị cậu bú vú thôi mà lồn nó đã ọc nước. Bàn tay to lớn của cậu cứ mơn chớn lên từng mảnh da thịt của nó. Rồi cái quần đáng thương cũng theo chiếc áo bay vào góc giường.

"Em ngon quá, Mẫn ơi..."

Cậu cả gầm lên như con thú đói, cậu lấy từ trong quần ra một con thú dữ gân guốt mà to lớn. Thân thô rát cọ lên miệng lồn, hạt dâm bị cọ đến cứng ngắt, lồn múp thèm cặc không chịu nổi mà chảy nước.

"Ưm~ cậu đừng cọ nữa...."

Thằng Mẫn nứng muốn chết mà cậu cứ vờn nó, nó nhăn nhó. Cậu cả cười khe khẽ, kề sát tai nó.

"Không muốn cậu cọ thì em muốn gì?"

Thằng Mẫn đỏ mặt, nó không nói gì. Thấy vậy thân cặc lại cọ sát miệng lồn, nó khó chịu ánh mắt đỏ ửng nhìn cậu làm tim cậu nhũn cả ra.

"Nói đi, em muốn gì cậu liền cho em cái đó."

Nó không trả lời, đầu cặc đỉnh vào trong một cái lại chui ra.

"Hử?"

"Ưm~ em muốn cậu làm...."

Mặt mũi thằng Mẫn lại đỏ ửng cả lên, nó nói lí nhí.

"Cái gì cơ? Em muốn gì?"

"Em...em..."

Đợi mãi mà nó chẳng nói, cậu thu cặc bự lại.

"Em không muốn thì thôi cậu đi đọc sách."

Cậu vờ kéo quần lên rời đi, thằng Mẫn bị cậu chọc cho nứng ơ một tiếng rõ to. Nó ngồi dậy níu tay cậu.

"Hử?"

"Cậu đi thật à?"

"Em không nói em muốn làm gì thì sao tôi biết làm."

"Em muốn..."

Mặt nó đã đỏ càng đỏ hơn.

"Em không nói tôi đi đó!"

"Em muốn bị đụ!"

Giọng của nó cứ nhỏ dần rồi hệt như tiếng muỗi kêu, nó xấu hổ cúi gầm mặt. Mãi hồi sau, thấy cậu vẫn đứng im nó ngẩn đầu thì lại lần nữa bị cậu vồ lấy điên cuồng hôn lên mặt nó.

"Mẹ nó, sao mà em thấy cưng vậy hả! Nay cậu phải đụ nát cái bướm của em mới được, banh háng ra cậu đụ nát lồn em nè!"

Thế là họ đụ nhau hết chiều:)

—-
Hôm sau là dỗ cụ, mẹ của ông cả. Cả nhà phải dậy mà làm tất bật từ lúc gà còn chưa gáy. Tất nhiên là thằng Mẫn không thoát được rồi bởi vì đám người hầu từ già trẻ gái trai ai cũng phải làm, hôm qua nó bị cậu đụ cả chiều mà nay thân thể cứ như mười cục đá đè lên vậy.

Riêng đám thê thiếp chỉ độc có bà cả và cậu Thành xuống mà quoáng xuyến. Bà cả thì đi khám nhà chỉ cho đám người hầu phải dọn cái này, làm cái kia. Còn cậu Thành thì từ sớm đã phải tất bật trong bếp, vừa nấu chính vừa chỉ cho đám người hầu làm.

Làm mãi đến gần trưa thì khách khứa bắt đầu đến tấp nhập. Cổ nhà kẻ có tiền có quyền thì khỏi phải nói, tấp nập người như đi lễ hội vậy. Bà cả gần trưa thì đã thay đồ chỉnh trang đi tiếp khách, chỉ có cậu Thành là tất bật. Cậu chưa làm xong việc này lại phải lo việc kia. Trong khi tất cả mọi người bắt đầu ăn cổ thì cậu vẫn còn bận nấu thêm đồ ăn.

Vừa nấu xong chưa kịp ngồi nghỉ, thở một hơi thì hết ông cả rồi đến các bà sai cậu hết cái này đến cái khác. Ác nhất là cô ba, cô khi thì đòi đổi bát khi lại đổi đũa rồi đòi cái này thêm cái kia. Độc cái là đám hầu đứng đầy đó cô không kêu chỉ sai cậu Thành, cậu mà chưa kịp làm cô ba lại bắt đầu nói này nói nọ, nghe cô nói ông cả không bênh mà còn chửi cậu thêm nữa. Cậu chỉ đành cun cút làm theo.

Đến tận chiều mà bụng cậu vẫn chưa có cái gì. Cậu nấu cho người ta ăn, dọn cho người ta hưởng, đến khi cậu chưa kịp ăn thì lại phải dọn cho người ta. Có kia đám hầu còn nhàn hơn cả cậu. Nhưng cậu Thành chỉ đành cắn răng mà chịu. Mãi đến chiều tối đói quá chịu không được cậu mới chốn ra sau nhà ngấu nghiếng ăn đĩa xôi thừa.

"Ngon quá dì Sáu, xôi này thằng Mẫn nấu ạ?"

Cậu Thành vừa ăn vừa tắm tắt khen, cậu chưa nuốt hết miếng này đã nhét vội miếng khác. Bên cạnh là dì Sáu với thằng Phụng đang rửa bát.

"Ừ, cậu ăn từ từ không lại nghẹn bây giờ!"

Dì Sáu nhìn cậu Thành ăn mà lòng sót xa, cậu Thành năm nay cũng chỉ có hơn hai mươi, tính ra thì cũng hơn con dì là thằng Mẫn có vài tuổi mà đã phải làm thiếp người ta rồi còn bị chèn ép đủ đường nữa. Cùng là số nhà nghèo nhưng tính ra thằng Mẫn nó còn dễ sống hơn cậu Thành.

"Dì ơi, nếu còn dư xôi dì đừng đổ cho chó ăn nha, dì chừa cho con, mai về con mang cho mấy đứa nhỏ trong nhà."

Cậu Thành nói tay vỗ vỗ ngực vì nghẹn. Nhưng chưa kịp để dì Sáu đồng ý, cô ba đã từ sau đi ra.

"Ui chao ôi, mợ út giờ lại dành phần ăn với cả mấy con súc vật cơ đấy. Ai không biết mà nghe được còn tưởng nhà tôi bỏ đói mợ."

Cô ba tay chắp sau lưng, cô vẫn mang một chiếc quần tây áo sơ mi trông lịch thiệp mà nho nhã vô cùng nhưng những lời từ miệng cô phát ra thì hoàn toàn ngược lại. Cậu Thành thấy cô đến vội vàng nhét hết miếng xôi vào miệng.

"Tôi chỉ là tiết kiệm đồ ăn-"

"Tiết kiệm gì? Cái nhà này cần tiết kiệm chút đồ ăn ít ỏi vậy sao? Đồ ăn dư thì đổ hết cho chó nó ăn, đâu ra cái loại dấu diếm cho người ngoài như vậy?"

"D-dạ dạ, tôi biết rồi..."

Thấy cậu Thành lại đang định nói gì đó, dì Sáu vội chen ngang. Cô ba liếc nhìn bà rồi lại nhìn cậu Thành quay lưng bắt đầu rời đi.

"Hôm nay người tôi mệt, bắt nồi nước nấu khổ qua cho tôi tắm."

Tay cô vẫn bắt ra sau, dáng đi thẳng lưng khác hẳn đám hầu thấp hèn suốt ngày chỉ biết cúi đầu cong lưng, hay kẻ chỉ là một tên thiếp nhỏ nhoi.

"À, người hầu trong nhà giờ bận hết rồi, cậu Thành giúp tôi nhé!"

Cô ba quay người lại nhìn cậu nhếch miệng cười một cái rồi rời đi. Để lại không gian im ắng của buổi chiều tà lại cho ba người. Dì Sáu thở dài một hơi.

"Thôi cậu để tôi nấu cho, đồ ăn thì chút tôi sấp nhỏ phần cậu sau ạ."

"Không sao, giờ con cũng xong việc rồi, con nấu chút xong rồi cũng đi nghỉ. Dì với mọi người còn nhiều việc phải làm mà."

Cậu Thành nói rồi cũng rời đi về phía căn bếp phụ. Cậu bắt nồi nước để đó rồi bắt đầu rửa rổ thân cây khổ qua đến khi thiệc trong rồi để đó, đợi nước sôi rồi bỏ vào. Xong cậu bưng chiếc nồi ra nhà tắm ở sau vườn. Nồi nước lúc đầu thì không nặng lắm, nhưng phải một khoảng đường xa nên tay cậu bắt đầu mỏi nhừ. Đợi đến khi đổ được nước vào thùng gần hết thì cậu Thành run tay lỡ làm rơi chiếc nồi xuống đất.

Nước bắn lên tung toé văn lên người cậu, dù nước đã nguội hơn lúc mới sôi rồi nhưng nó vẫn nóng, đổ lên tay cậu làm nó đỏ một mảng. Cô ba không biết từ đầu xuất hiện, cô chậc một tiếng khó chịu, múc lẹ ca nước lạnh trong lu xối lên tay chỗ bỏng của cậu.

"Con Mận đâu!!"

Cô cất giọng kêu, con Mận gần đó nghe được liền chạy vội ra. Chỉ thấy cô ba đang dùng cái khăn mùi xoa nhỏ của mình quấn lên tay cậu Thành. Nó vội vàng hỏi có chuyện gì.

"Gọi ông thầy thuốc đầu ngõ-"

"Không sao, cô đi cắt dùm tôi mấy miếng nha đam. Tôi bị bỏng nhẹ, đắp nha đam là được rồi."

Cậu Thành rụt tay lại, người lùi ra sau. Cô ba tức tối đang định nói gì đó thì im bặt quay lưng đi giọng khó chịu đuổi cậu về. Con Mận lúc đầu còn không biết nghe ai thấy vậy liền chạy đi làm theo lời cậu Thành. Cậu Thành cũng về phòng mình, một lúc sau thì con Mận mang nha đam đến. Chườm miếng nha đam lên vế bỏng mà cậu khẽ suýt sa vài tiếng vì rát. Đêm đó, cậu bị vết bỏng làm rát đến không ngủ được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com