Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

39. Hối hận không kịp



Lâm Ninh nghe được câu hỏi của Triệu Hằng, sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng phản ứng: "Cậu ta là bạn cùng phòng thời đại học của tôi, anh có biết nếu không phải anh nhốt tôi ở đây, tôi đã đi đến Hải Thị khởi nghiệp, và đã thành công hơn cậu ta từ lâu rồi!"

"Khởi nghiệp?" Triệu Hằng cười lạnh, tựa như đang nghe được một câu nói đùa: "Bình thường mấy giờ em dậy?"

Lâm Ninh có chút không hiểu câu hỏi Triệu Hằng hỏi: "Mười giờ, thì sao?"

Triệu Hằng thở dài: "Vậy thì đừng nghĩ đến việc khởi nghiệp, cứ ở đây và đừng bao giờ quay lại Hải Thị nữa."

Lâm Ninh nghe vậy liền hoảng, vòng tay ôm lấy cổ Triệu Hằng, bắt đầu run rẩy: "Triệu Hằng, anh biết cái gì. Ai nói thức dậy lúc mười giờ không thể khởi nghiệp? Nếu anh không để tôi trở lại Hải Thị, tôi sẽ không tha cho anh!"

Triệu Hằng tựa vào cổ anh ngửi thấy mùi thơm ấm áp, không khỏi siết chặt vòng tay, cơ hồ đem Lâm Ninh chôn trong ngực, "Em tránh xa bọn đàn ông ra, bọn họ không phải thứ tốt, không được phép gọi anh Tử Kiện."

Lâm Ninh nghe xong liền cảm thấy lời này hơi thiếu logic, đàn ông không phải thứ tốt, cứ như đang cảnh cáo em gái vậy, anh mới không phải phụ nữ, 'Triệu Hằng anh nói ít thôi, làm như tôi không phải đàn ông mà cần anh dạy dỗ, cái quần què gì vậy!"

Triệu Hằng không nói nữa, uống rượu không ngừng, vẻ mặt vẫn như thường, thực ra hắn đã say rồi, có chút choáng váng, nhìn Lâm Ninh trong ngực, hắn có cảm giác như đang ôm một cái gối, rất hài lòng.

Sau khi hắn hoàn toàn ngủ say, Lâm Ninh mới có thể thoát khỏi vòng tay của tên đàn ông vạm vỡ, nhưng nhà hàng bị người bao vây, anh căn bản không thể ra ngoài, chỉ có thể ở trong phòng riêng.

"Triệu Hằng ngu ngốc, tửu lượng không tốt còn uống loạn, đi chết đi!" Lâm Ninh đá Triệu Hằng vài cái để trút giận, sau đó rời khỏi phòng riêng, đi đến quầy lễ tân, tìm ông chủ.

Ông chủ biết Triệu Hằng, cho dù có bao nhiêu tiền cũng sẽ không thả người, gã cũng biết Lâm Ninh là em họ của Triệu Hằng nên không ngừng xin lỗi.

Lâm Ninh quay lại nhà vệ sinh, phát hiện Từ Dương Thư đã mất dạng, lập tức hối hận. Đáng lẽ anh không nên cãi nhau với tên này, hôm nay Triệu Hằng cuối cùng cũng say, vốn có thể lợi dụng khả năng của Từ Dương Thư để rời đi, nhưng hắn đã đi mất rồi.

Anh không còn cách nào khác đành phải xin ông chủ cho mình một phòng ngủ sang trọng trên tầng hai, cố ý dặn ông chủ không được vào làm phiền Triệu Hằng và Dương Tử Kiện lúc họ đang uống rượu, tốt nhất là cả đêm không vào đó.

Ông chủ nhiều lần đáp ứng, đích thân đưa Lâm Ninh đến phòng ngủ sang trọng, còn nói với anh rằng có thể cung cấp dịch vụ 24H và nhận đơn đặt hàng.

Cùng lúc đó, Từ Dương Thư đã trở lại khách sạn, chỉ cần nghĩ tới biểu tình của Lâm Ninh lúc đá mình, cặc hắn lại cứng ngắc, cho dù có dội nước lạnh cũng không có tác dụng.

Vô số giọt nước xuất hiện trên tấm kính trong suốt, cơ thể của Từ Dương Thư mơ hồ hiện rõ trong màn sương mù mịt, bờ vai rộng và vòng eo hẹp, giữa hai chân có một con cặc khổng lồ màu đỏ thẫm nhô ra, đường gân trên đó căng lên, lỗ sáo trên cùng phun ra từng giọt dịch nhờn.

Lúc đó ở nhà Lục Diệc Thanh, khóe mắt Lâm Ninh đỏ hoe, môi khẽ mấp máy, phát ra tiếng thở dốc, tuy không nhìn thấy nhưng hắn có thể tưởng tượng được khi đôi mắt thường hung dữ đó bị vướng vào dục vọng sẽ hấp dẫn như thế nào, giống như một vũng nước suối tan ra từ băng.

Thân thể anh trắng nõn như ngọc, nhuốm màu mây đỏ, eo và bụng thon gầy, làn da trên eo rất mỏng manh, chỉ cần chạm nhẹ sẽ xuất hiện vết đỏ. Dưới cặc nhỏ đáng yêu có một khe hở, môi lồn căng mọng mềm mại giống như những cánh hoa đào mọng nước, khi ngậm vào miệng thì có vị ngọt ngào, khi cắn nhẹ sẽ có nước chảy ra.

Từ Dương Thư nghĩ cặc mình cứng đến nỗi khó xìu xuống nên tắt nước, trần truồng bước ra khỏi phòng tắm, đến bên giường, cầm bức ảnh lồn xinh hồng hào lên ngắm nhìn

Mặc dù có thể thấy rõ lồn múp này trong qua video giám sát để lại nhưng vẫn không cho cảm giác dễ chịu bằng cái hắn chụp.

Sờ vào trong ảnh, khuôn mặt Lâm Ninh lại xuất hiện trước mặt hắn, vẻ mặt hoảng hốt thật đáng nhớ, bàn tay phải vung vẩy đánh người cũng rất đẹp, móng tay được cắt tỉa sạch sẽ, tròn trịa, nhỏ nhắn, nếu cầm cặc của mình thì chắc chắn sẽ rất tuyệt.

"Lâm Ninh..." Từ Dương Thư một tay nắm cặc vuốt ve, tay kia nhìn bức ảnh, thậm chí còn đưa lên miệng liếm, giống như đang liếm môi lồn no đủ, chậm rãi đẩy lên, trêu chọc hột le nhỏ, sau đó nhét nó vào lỗ và tiếp tục chọc vào để chảy ra nước dâm trong suốt.

Tưởng tượng đôi bàn tay nhỏ nhắn mềm mại đó đang cầm cặc mình trong khi hắn liếm lồn xinh, đôi mắt của Lâm Ninh mờ đi trước mắt hắn, hắn nhanh chóng lên đỉnh phun ra một dòng tinh dịch đặc quánh.

Hắn đã lâu không làm, chỉ có thể dựa vào video giám sát thủ dâm, bây giờ lại có thêm một tấm ảnh, không thể nghi ngờ sẽ tăng thêm hưng phấn mới.

"Thực sự rất muốn đụ lồn em ..." Từ Dương Thư nhìn chằm chằm vào lồn hồng trong ảnh một lúc lâu, đã nghĩ ra hàng chục cách để giam cầm Lâm Ninh, nhưng Lâm Ninh gần đây luôn ở bên cạnh Triệu Hằng, hắn vẫn phải chờ đợi.

Hắn cảm thấy Triệu Hằng chỉ là anh họ của Lâm Ninh, cũng không quá để tâm, chỉ cần Lâm Ninh trở lại thành Hải Thị khởi nghiệp, hắn liền có thể ra tay.

Về phần thỏa thuận với Lâm Ninh, hắn cũng không có ý định nghiêm túc thực hiện. Dựa vào sự hiểu biết của hắn đối với Lâm Ninh, việc đưa ảnh của Triệu Hằng cho hắn là không thể nên hắn vẫn phải tìm cách khác.

Bởi vì trong phòng rèm cửa không kéo, Lâm Ninh bị ánh đèn đánh thức lúc trời tối, nhìn thấy Triệu Hằng bên cạnh, anh cũng không để ý tên này tại sao lại ngủ bên cạnh, trực tiếp đá hắn một cước, "Đi kéo rèm lại. Chói chết được!"

Triệu Hằng say khướt lười đứng dậy, chỉ phát ra một tiếng nặng nề, sau đó bị đá mạnh, hắn đột nhiên tỉnh lại.

Lâm Ninh nheo nheo mắt, bị tỉnh ngủ vẫn còn tức giận, "Triệu Hằng, nhanh đi kéo rèm lại, tôi muốn đi ngủ, không đóng lại, tôi liền đá không cho anh ngủ!"

Triệu Hằng đứng dậy kéo rèm lại, chui vào trong chăn ôm Lâm Ninh vào lòng, hai người lại ngủ say, mãi đến trưa mới tỉnh lại.

Khi Dương Tử Kiện tỉnh dậy, lưng đau muốn chết, gã ngủ trên bàn cả đêm, hai người bên cạnh không thấy nên gã đi ra ngoài và hỏi người phục vụ.

Người phục vụ trả lời gã: "Cả sếp Triệu và anh Lâm đều đang nghỉ ngơi trong phòng trên tầng hai."

"Hai người này lên lầu để để tôi một mình!" Dương Tử Kiện càng nghĩ càng cảm thấy Triệu Hằng không tốt, nhưng lại không thể tức giận, chỉ có thể nhìn người phục vụ: "Vậy sao cậu không biết đỡ tôi lên lầu hai, nhìn tôi ngủ phòng bao cả đêm vui lắm sao!"

Người phục vụ vội vàng cúi đầu xin lỗi: "Thật xin lỗi, nhưng anh Lâm tối qua nói anh vẫn uống rượu với sếp Triệu trong phòng bao, yêu cầu chúng tôi không làm phiền anh."

Hay lắm, một Triệu Hằng, một Lâm Ninh, đều không thể chất vấn.

Dương Tử Kiện im lặng, đồng thời trong lòng cảm thấy kỳ quái, gã tựa hồ mơ màng nhìn thấy tối qua Triệu Hằng ôm Lâm Ninh trong lòng, hai người thật sự không giống anh em họ chút nào.

Nhưng Triệu Hằng không phải loại người này, gã khẳng định đã nhìn lầm.

Dương Tử Kiện an ủi chính mình mấy câu, sau đó đi về phía đại sảnh, nhìn thấy hai người mặt đối mặt ăn sáng, đột nhiên cảm thấy khó chịu.

Gã đi đến trước mặt Triệu Hằng, vỗ vỗ bả vai hắn: "Cậu không xứng làm anh em, về nghỉ ngơi một mình, không quan tâm đến tôi sao?"

Triệu Hằng gắp một miếng tiết vịt cho vào bát Lâm Ninh, bảo anh: "Ăn nhiều một chút." Sau đó hắn nhìn Dương Tử Kiện, có lệ nói: "Tối qua tôi uống nhiều quá, không nhớ nữa. Tôi thấy hôm qua cậu cũng uống rất sung sức."

Dương Tử Kiện nhìn Lâm Ninh, lại nhìn Triệu Hằng, luôn cảm thấy hai người có chút kì lạ, chỉ là không tiện nói chuyện, vì thế liền nhắc đến dự án ở thành Hải Thị: "Thật đấy, Triệu Hằng, cậu thật sự nên cân nhắc, đây là cơ hội lớn!"

"Tôi chỉ đang suy nghĩ thôi." Triệu Hằng chiếu lệ nói vài câu rồi đuổi gã khỏi nhà hàng.

Ăn trưa xong, Lâm Ninh được hộ tống lên xe trở về sân viện.

Khi Triệu Hằng hỏi Lâm Ninh nghĩ gì về Từ Dương Thư, hắn đang thử mối quan hệ của anh với Từ Dương Thư, bữa tối ngày hôm qua hắn thấy rất kỳ lạ, hai người lần lượt phải đi vệ sinh.

Lâm Ninh không muốn Trường Sinh cùng Từ Dương Thư được Triệu Hằng hỗ trợ, như vậy anh sẽ rất khó vượt qua Từ Dương Thư, vì vậy anh phải ngăn cản hai hợp tác, " Từ Dương Thư là bạn cùng phòng của tôi, một tên béo ngu xuẩn. Vào năm cuối, chúng tôi cùng nhau khởi nghiệp, vẫn là phương hướng do tôi đưa ra, kết quả là cậu ta đã cướp thành quả lao động của tôi và tự mình mở Trường Sinh mà không chia cho tôi một phần lợi nhuận, đung là một tên trộm. Anh họ, anh không thể tin kẻ trộm. Anh có thể đến Hải Thị, nhưng đừng ghé thăm Trường Sinh, không đáng."

Triệu Hằng có thông tin về Từ Dương Thư trong điện thoại di động, hồi đại học quả thực rất xấu xí.

Hắn biết rất rõ em họ mình trời sinh nhan khống, rất chú trọng đến sự tự nhiên trong sáng, từ nhỏ anh đã thích đủ loại mỹ nhân không trang điểm, ngay cả bạn thân của cũng phải ở trình độ như Lý Hồng Minh. Từ Dương Thử vốn xấu xí nên không thể nào trở thành người yêu của anh được.

Bây giờ lại nghe thấy Lâm Ninh chê bai Từ Dương Thư, chắc là ghen ăn tức ở vì bạn cùng phòng này làm việc tốt hơn mình nên không muốn hợp tác với Từ Dương Thư.

Triệu Hằng nhất thời thở phào nhẹ nhõm, cố ý khen ngợi Từ Dương Thư: "Em rất lười biếng, chắc hẳn lúc khởi nghiệp Từ Dương Thư là người cống hiến nhiều nhất. Em nói cậu ta cướp thành quả lao động của em, anh cho rằng em đang vu khống. Em ghen tị vì bây giờ cậu ta tốt hơn em."

Lâm Ninh nghe Triệu Hằng ưu ái Từ Dương Thư, trong lòng tràn đầy hận ý, "Tôi cần ghen tị với tên rác rưởi như hắn à? Và sự thật tôi nói ra cũng không phải là vu khống!"

Triệu Hằng cười khinh, hắn rất quen thuộc với em họ nhà mình, lời nói của anh có 60% là thật, 40% là giả, nếu không tung tin đồn thì mới là bất bình thường. "Nếu em ngoan ngoãn nghe lời thì đã không khốn đốn như vậy, giờ còn tệ hơn cả tên béo nào mà em khinh thường."

"Triệu Hằng!" Lòng tự trọng của Lâm Ninh bị đả kích, tức giận đẩy Triệu Hằng ra, "Anh ngưỡng mộ cậu ta thì đi tìm người ta mà hợp tác, cùng cậu ta kiếm ít tiền đi, đừng lãng phí thời gian vào tôi!"

Triệu Hằng nhìn vào ánh mắt Lâm Ninh, không ngờ qua đôi mắt ấy lại nhìn thấy một tia bi thương, thậm chí hối hận, lập tức ngơ ngác.

Lâm Ninh không nói nữa, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt dường như bị che phủ bởi một tầng sương mù, nhìn không rõ cái gì, chỉ có thể nghe thấy tiếng tuyết rơi.

Khi làm lập trình viên cho một công ty nhỏ, thỉnh thoảng anh sẽ tự hỏi liệu kết quả có khác nếu anh ấy kiên quyết ở lại với Từ Dương Thư hay không.

Thế nhưng nếu phải làm lại lần nữa, anh vẫn sẽ không buồn tiếp tục hợp tác với Từ Dương Thư.

À chính vậy đấy.......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com