Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

47. Triệu Hằng, chúng ta đang hẹn hò à?



Lâm Ninh vốn muốn lớn tiếng giải thích, nhưng bị nam sinh kia đánh bại.

Chàng trai nhìn anh với vẻ ghê tởm và nói: "Thì ra là gay. Tôi còn tưởng anh định cướp bạn gái của tôi, tôi đấu với anh nữa, chán quá!"

"Mày đang nói cái gì vậy..." Lâm Ninh lao tới muốn đánh người, lại bị Triệu Hằng ngăn lại.

Chàng trai biết mình không thể giành chiến thắng trong cuộc thi gắp thú nên đã dùng lý do này để kéo bạn gái đi, trước khi rời đi còn giơ ngón giữa cho Lâm Ninh để tỏ ra khinh thường.

Lâm Ninh đành phải trút giận lên người Triệu Hằng, dẫm lên người hắn mấy cái: "Anh đang nói nhảm cái gì vậy? Là một cặp với em họ không phải là ghê tởm lắm sao?"

Đôi giày da của Triệu Hằng bị đôi bốt dày của Lâm Ninh giẫm lên, để lại mấy vết xám, lực tác động như búa nện, đau đớn khiến đường mày của hắn nhíu lại, nhớ lời cô gái kia nói nên hắn không có chống cự mà chỉ tránh người đi, "Nếu còn tiếp tục gây chuyện thì quay về khỏi chơi nữa."

"Anh!" Lâm Ninh chỉ vào mũi Triệu Hằng, nghiến răng nghiến lợi, âm thầm quyết định phá của hắn một khoản tiền, "Vậy tôi đi chơi, anh đừng cản đường!"

Triệu Hằng không trả lời mà đi theo Lâm Ninh, tới máy chơi game bắn súng.

Làn sóng zombie đang ập đến được phát trên màn hình lớn và hai khẩu súng được đặt trên bàn phía trước.

Đây là trò chơi dành cho hai người, cần đeo thiết bị cảm biến để điều khiển phương hướng, tấn công bằng súng và phối hợp để vượt qua làn sóng zombie và đến khu vực an toàn.

Lâm Ninh từ nhỏ đã có hứng thú với trò chơi bắn súng, khi nhìn thấy trò chơi sinh động ba chiều này, lập tức muốn chơi, liền cầm súng đưa cho Triệu Hằng: "Chơi với tôi. "

Triệu Hằng trầm ngâm nhìn khẩu súng trong tay, hỏi luật chơi: "Cái này chơi như thế nào?"

"Anh đần vãi, từ nhỏ đã như vậy, toàn dựa vào tôi!" Lâm Ninh thể hiện trí thông minh của mình, dành ra mấy phút giải thích quy tắc, sau đó nói với hắn: "Bây giờ anh phải nghe lời tôi, nếu chơi thua thì đều là lỗi của anh!"

Triệu Hằng không có phản ứng, chỉ bấm bắt đầu trò chơi, thực hiện động tác cầm súng tiêu chuẩn.

Tất cả các khớp trên cơ thể đều được trang bị các thiết bị cảm biến và những người trong video sẽ hành xử phù hợp dựa trên hành động của họ như nhảy, ngồi xổm, đấm, v.v.

Màn hình lớn được chia thành hai phần lớn, mỗi phần có góc nhìn riêng, góc trên bên phải là bản đồ sẽ hiển thị các nơi trú ẩn, hầm trú ẩn và nơi tập trung của zombie.

Khi bắt đầu trò chơi, hai người chọn một hầm trú ẩn thích hợp để ẩn náu và bắn lũ zombie, một lúc sau, họ đi dọc theo con đường và đến một siêu thị để tìm kiếm vật tư.

Lâm Ninh phụ trách tìm kiếm vật tư, Triệu Hằng canh cửa ngăn cản zombie tiến vào.

Trong siêu thị có thể tìm thấy các loại thực phẩm bổ sung dinh dưỡng lớn nhỏ để bổ sung năng lượng, cũng như nhiều loại vũ khí khác nhau, bao gồm súng lục, súng bắn tỉa và một số loại dao.

Lâm Ninh cho toàn bộ dinh dưỡng bổ sung vào trong ba lô, sau đó bắt đầu lựa chọn vũ khí, khi mở tủ ra, anh nhìn thấy một cái lỗ trên đó, rất nhiều zombie chạy vào, anh hoảng sợ hét lên: "Chết tiệt!"

Triệu Hằng liếc ngang, hỏa lực lập tức yểm trợ, đem Lâm Ninh che chắn ở trên cao.

Tài thiện xạ của hắn rất chính xác, luôn có thể đánh trúng điểm yếu của những zombie mạnh mẽ, để lại những thây ma kém cỏi cho Lâm Ninh xử lý.

Hai người phối hợp lên đến tầng hai, chạy xuống một lối đi khác, đối diện có một con sông, qua sông xong có thể đến nơi trú ẩn nghỉ ngơi tạm thời, trước khi qua sông phải vượt qua một nhóm zombie.

Tài thiện xạ hoàn hảo của Triệu Hằng đã mang đến cho anh một môi trường đủ an toàn để nhanh chóng vượt qua cấp độ.

Chơi game xong, Lâm Ninh tò mò kỹ năng bắn súng của Triệu Hằng, liền đẩy vai hắn: "Kỹ năng bắn súng của anh so với trên giường tốt hơn rất nhiều. Nói thử coi, anh luyện tập như thế nào?"

Triệu Hằng biết anh đang giễu cợt kỹ năng trên giường của hắn kém cỏi, vành tai đỏ bừng, nhịn không được mắng anh: "Em cứ thế không biết chút xấu hổ!"

Lâm Ninh không để ý, dù sao ở đây cũng không có người, anh cười lạnh nói: "Anh buồn cười quá vậy? Đã chơi em họ mình rồi mà còn xấu hổ? Mau dạy tôi đi, nếu không tôi sẽ dùng loa phóng thanh đi rêu rao khắp nơi Triệu Hằng đã đụ em họ mình!"

Triệu Hằng không sánh được với một người mặt dày như Lâm Ninh, vẫn muốn lộ mặt ở bên ngoài nên đích thân dạy anh kỹ năng bắn súng.

Đây đều là những mẹo ngắm bắn được sử dụng trong thực chiến, khi phối quân, tài thiện xạ của hắn rất chính xác, giờ chơi game bắn súng chỉ là trò trẻ con.

Lâm Ninh học được mấy phút, cảm thấy đầu óc thông minh của mình chắc chắn phải thành thạo nên đòi thách đấu với Triệu Hằng, thế nhưng sau khi thua liên tiếp năm ván, đối thủ vẫn không chịu buông tay mà chiến đấu với anh rất nghiêm túc.

"Không chơi nữa, nhất định là gian lận!" Lâm Ninh tức giận ném súng, rời khỏi khu bắn súng, đi nơi khác chơi.

"Không đánh được thì vu khống. Lâm Ninh, em vô lý thế?"

"Anh không yêu tôi, có ai bình thường khi yêu, muốn có lý thì tìm người khác ấy." Lâm Ninh nhớ lại lời nói tán tỉnh Lý Hồng Minh lúc tán gái, lợi dụng nó để bịt miệng Triệu Hằng.

"Em yêu anh sao?" Triệu Hằng bắt được mấu chốt, nắm lấy tay Lâm Ninh, trong lời nói có chút vui mừng.

"Hừ, xem biểu hiện của anh!" Lâm Ninh lại bắt đầu nói nhảm, "Bạn trai cũ của tôi đều biết làm cho tôi vui vẻ, anh chỉ biết chọc giận tôi. Anh cư như vậy thì đừng mong hẹn hò!"

Triệu Hằng siết hai tay mạnh hơn một chút, cố gắng kiềm chế cơn tức, chỉ cứng ngắc hỏi: "Bọn họ... rốt cuộc làm thế nào?"

Lâm Ninh suy nghĩ một chút: "Trước hết là ví tiền."

Đến giờ ăn trưa, Lâm Ninh đi dùng bữa trong phòng riêng của một khách sạn cao cấp nằm đối diện đường phố, gọi một đống đồ ăn đắt tiền, đồ ngon một mình ăn, đồ không ngon để trước mặt Triệu Hằng.

Triệu Hằng không khỏi chỉ trích hành vi của anh, "Em chỉ ăn mấy món, thật vô lễ!"

Lâm Ninh trợn mắt nhìn hắn: "Anh còn nhốt tôi tra tấn, anh có lịch sự à?"

Triệu Hằng không nói nên lời, im lặng ăn xong món ăn.

Ăn tối xong, Lâm Ninh muốn nghỉ ngơi, Triệu Hằng lại bảo anh đi leo núi. Chỉ có mất não như Triệu Hằng mới có thể nghĩ đến việc leo núi vào ngày tuyết rơi.

Sau những lời lăng mạ và công kích của Lâm Ninh, Triệu Hằng vẫn chọn đi xem phim.

Nhưng thay vì xem những bộ phim nổi tiếng, Triệu Hằng lại yêu cầu nhân viên chiếu những bộ phim mà Lâm Ninh và bạn trai đã xem.

Loại phim này Lâm Ninh và bạn bè xem chán rồi, mới vào chưa đầy năm phút, anh đã dựa vào ghế ngủ thiếp đi.

Trong rạp chiếu phim ánh đèn mờ mịt, khi đèn bật lên, cổ tay và cổ của Lâm Ninh lộ ra trắng nõn, giống như một khối ngọc thơm phức.

Triệu Hằng vốn đang nghiên cứu nội dung phim, quay đầu nhìn Lâm Ninh, đột nhiên không rời mắt được. Đôi mắt hắn giống như những ngón tay vô hình đang vuốt ve cổ tay và cổ anh, từ từ chạm vào bên trong, xoa bóp núm vú hồng hào và môi lồn đầy đặn, cho đến khi Lâm Ninh lộ ra vẻ dâm đãng, rơi nước mắt thì ôm anh vào lòng hôn.

Lâm Ninh không cảm nhận được ánh mắt của Triệu Hằng, nghiêng đầu suýt nữa ngã xuống, nhưng lại bị một bờ vai khỏe mạnh đỡ lấy, để anh không ngã lần nữa.

Triệu Hằng nghiêng đầu hôn lên ngọn tóc anh, sau đó nắm lấy tay Lâm Ninh, ngón tay đan vào nhau, đây là việc hắn vẫn luôn mộng tưởng nhưng chưa từng âm thầm thực hiện, lúc này trong lòng hắn chỉ cảm thấy ngứa ngáy.

Lúc này, họ không phải là anh em họ mà là một cặp tình nhân.

Cuối phim, Lâm Ninh bị tiếng nổ đánh thức, mở mắt ra nhìn thấy Triệu Hằng đang nắm tay mình, trong lòng cảm thấy ghê tởm, thầm mắng tên đồng tính này không biết xấu hổ. Nhưng anh buộc mình phải chịu đựng, nghiêng người thổi hơi nóng vào tai hắn: "Triệu Hằng, sao anh lại lén ôm tôi?"

Giọng nói nhẹ nhàng như lông vũ chạm vào trái tim, khiến cả lồng ngực run rẩy.

Triệu Hằng không trả lời được.

"Anh thích tôi thật đấy..." Lâm Ninh cười nhẹ, bắt chước điệu bộ tán tỉnh thường ngày của Lý Hồng Minh, nghiêng người hôn lên má Triệu Hằng.

Một nụ hôn rất nhẹ, vừa chạm vào liền dứt ra, anh thở nhẹ vào dái tai hắn, nhẹ nhàng nói: "Vậy nếu anh đối xử tốt với tôi, tôi có thể cân nhắc thích anh."

Đối mặt công kích như vậy, Triệu Hằng căn bản không có sức phản kháng. Lúc này, hắn đang suy nghĩ sau này sẽ đối xử tốt với Lâm Ninh như thế nào, dùng gì để lấy lòng anh, kế hoạch nghiện tình dục ban đầu dần dần bị lãng quên.

Lâm Ninh cảm giác được thân thể Triệu Hằng cứng ngắc, không khỏi bối rối, liền thử lần nữa nói: "Đưa tôi trượt băng đi."

Triệu Hằng nhẹ giọng nói: "Ừ", không nói ra được cảm xúc, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ.

Lâm Ninh thấy hắn đồng ý thì thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng chiêu trò tán tỉnh thời trung học của Lý Hồng Minh khá hiệu quả. Lý Hồng Minh lúc đó đã rất nhiều chiêu trò rồi, anh cũng học được không ít.

Lúc trước anh sử dụng nhưng không có cô gái nào thích anh, thậm chí còn chê anh ngầy vl, đối với Triệu Hằng lại có tác dụng kỳ lạ như thế sao?

Sân trượt băng có không gian mở, xung quanh là các cơ sở kinh doanh bán đồ ăn, đồ lưu niệm, trên sân trắng có vô số chấm màu sắc sặc sỡ, là những khách hàng mặc nhiều loại áo khoác khác nhau đang trượt băng.

Lâm Ninh đi giày bốt và trượt trên băng thật, nhưng không cảm thấy thoải mái nên đã tìm một huấn luyện viên xinh đẹp để dạy mình.

Triệu Hằng nhìn thấy ánh mắt của anh, lập tức bảo huấn luyện viên lui ra, nắm tay anh đích thân dạy dỗ.

Hồi bé chỉ số IQ giữa hai người có sự chênh lệch, chỉ có Lâm Ninh dạy Triệu Hằng hoặc cười nhạo Triệu Hằng, bây giờ làm sao có thể thay đổi được?

Lâm Ninh càng nghĩ càng mất thăng bằng, đẩy tay Triệu Hằng ra, nắm lấy lan can ở rìa, "Ai cần anh dạy, tôi tự làm được!"

Nhưng trượt được mấy bước, anh lại sắp ngã, may mắn Triệu Hằng kịp thời bảo vệ thắt lưng của anh, ôm lấy để anh giữ thăng bằng.

Lâm Ninh bị ôm, hơi thở gặp nhau, bị vây quanh bởi những người qua đường đến trượt băng, đột nhiên cảm thấy quá tình cảm, lập tức đẩy hắn ra: "Ai cần anh giúp?"

Triệu Hằng nhìn thấy anh ngả người ra sau, vốn muốn để anh ngã xuống cho nhớ đời, nhưng lại vô thức ôm tay anh giữ thăng bằng, mắng: "Chết tiệt, quên đi!"

Lâm Ninh sợ nhất là ngã đầu xuống đất, lần này bị kéo tay, anh chỉ nhẹ nhàng "Hừ" một tiếng, lại phàn nàn: "Anh nói sẽ đối xử tốt với tôi, nhưng anh có thực sự vậy đâu!"

Triệu Hằng cảm thấy Lâm Ninh đã quá phận, nhất định phải bị dạy dỗ, liền buông tay hắn ra.

Lâm Ninh biết Triệu Hằng đang chống lại quá trình này, liền hướng về phía người đàn ông cách đó không xa, chậm rãi rời xa nơi này: "Nếu anh không dạy trượt băng, tôi tìm người khác dạy tôi."

Hai giây sau, Triệu Hằng nắm lấy tay Lâm Ninh.

Lâm Ninh đột nhiên muốn cười nhạo hắn, nhưng lại nhịn xuống, cố ý cúi người thấp giọng nói: "Triệu Hằng, chúng ta đang hẹn hò à?"

Triệu Hằng không nói gì, chỉ là đồng ý.

Lý Hồng Minh từng nói, muốn người khác đối xử tốt với mình thì phải thuần hóa người đó. Quá trình này ban đầu hơi khó khăn, nhưng một khi bắt đầu, người được thuần hóa sẽ hình thành thói quen, không nhận thức được điều đó và trở nên tận tâm với người thuần hóa.

Lâm Ninh thầm nghĩ, Triệu Hằng xong rồi, anh sẽ không buông tha tên ngốc này!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com