Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

48. Thằng gian phu nào trèo tường tìm em?



Chơi game, xem phim, trượt băng, ăn khuya, làm xong những việc này thì đã là mười giờ tối.

Trở lại trong sân viện, Lâm Ninh buồn ngủ chết, ngủ luôn trên giường, không màng tắm rửa.

Triệu Hằng gọi anh hai lần đều không có phản hồi, liền bưng chậu rửa tới giúp anh lau mặt rửa chân, thay bộ đồ ngủ rộng rãi thoải mái mới có thể ngủ ngon được.

Làm xong việc, hắn không ngủ ngay mà đi đến văn phòng xử lý công văn, công vụ đã gác lại trong ngày, mãi đến một giờ sáng mới về phòng.

Vừa nằm xuống, hắn liền cảm giác được Lâm Ninh rúc vào ngực mình, lẩm bẩm nói: "Sao anh lại tới đây!"

Triệu Hằng ngửi được hơi thở của Lâm Ninh, lòng mềm nhũn, liền ôm lấy anh, trầm giọng nói: "Em đang đợi anh sao?"

Lâm Ninh bị lạnh đánh thức, nhưng lại nhớ tới lời nói của Lý Hồng Minh "làm đối phương thương hại mình", liền nói dối: "Đúng vậy, thiếu hơi anh không ngủ được, lần sau đừng về muộn như vậy!"

Triệu Hằng cảm thấy mình như nhặt được bảo bối, trong lòng rất vui mừng, nhưng không lộ ra ngoài, nhẹ nhàng nói: "Lần sau anh sẽ không về muộn."

Lâm Ninh tiếp tục dò xét: "Anh họ, nếu chúng ta bên nhau, nhà họ Triệu sẽ bị cắt đứt hương khói, từ nay về sau không có người thừa kế, vậy tất cả đều đem quyên tặng sao?"

Triệu Hằng nắm tay anh, chân thành nói: "Mọi thứ của nhà họ Triệu đều thuộc về em."

Ý tứ Lâm Ninh là phối ngẫu của hắn nên sẽ thừa kế toàn bộ tài sản của nhà họ Triệu.

Lâm Ninh nghe vậy, cố ý nói: "Vậy tôi nhất định phải nguyền rủa anh chết sớm, chết sớm hơn tôi mười năm, để tôi có thể hưởng thụ tiền bạc của anh."

Triệu Hằng cười nhẹ, cảm thấy Lâm Ninh như vậy rất đáng yêu, nhịn không được hôn lên lông mày của anh, "Ninh Ninh thật tốt bụng, chỉ trù anh chết sớm mười năm, chúng ta vẫn có thể cùng nhau mấy chục năm."

Lâm Ninh bỗng nhiên cảm thấy đầu óc Triệu Hằng có vấn đề, có lẽ thần kinh của hắn sau khi thức khuya lâu ngày phản ứng quá chậm, điều này cũng kích thích anh: "Anh coi trọng mạng tôi quá, biết đâu có ngày tôi toi cơm sớm."

Ánh mắt Triệu Hằng mắt tối sầm, hắn cắn môi Lâm Ninh hôn, liếm máu chảy ra: "Nếu em chết trước cha amh, anh thà không nhận được tài sản thừa kế."

"Anh!" Lâm Ninh tức giận đá hắn một cái: "Tên khốn nạn! Đừng nói những chuyện vô dụng đó nữa, đưa tiền cho tôi ngay!"

Triệu Hằng vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi, nghĩ tới ngày mai mình còn có việc nên đành phải dỗ dành Lâm Ninh trước: "Em không muốn khởi nghiệp ở Hải Thị sao, lần này anh vào nam có thể giúp em."

Đúng vậy, thứ chói mắt nhất của Triệu Hằng không phải là tiền, mà là sự tiện lợi vô hình. Phần này anh đã chịu trách nhiệm rồi, nếu hắn có thể giúp anh thì tốt quá!

Lâm Ninh hài lòng, ôn nhu nói: "Được, anh nhớ giữ lời, nếu không tôi nhất định sẽ làm anh khó chịu!"

Triệu Hằng nhẹ nhàng "Ừm" rồi chìm vào giấc ngủ, hai tay vẫn ôm lấy vòng eo thon gọn của Lâm Ninh, trong mơ hắn có người em họ hung ác nhưng đáng yêu này.

Mặc dù tuần này Lâm Ninh bị nhốt trong sân, nhưng Triệu Hằng mỗi ngày đều tranh thủ thời gian đi ra ngoài cùng anh, làm hết những việc anh đã làm với bạn trai.

Việc hạn chế chân tay của anh cũng đã chuyển sang dây xích dài trói chân trái, anh có thể đi từ phòng ngủ ra phòng khách, buổi chiều sẽ không bị bịt mắt, đánh thuốc mê, tra tấn trên giường.

Lâm Ninh cảm thấy, theo kế hoạch của mình, sau một thời gian nữa, Triệu Hằng sẽ động lòng, nguyện ý thả anh ra ngoài.

Kỳ thật Triệu Hằng cũng không khó đối phó như vậy, chỉ cần nói mấy câu tử tế, làm vài động tác thân mật là có thể lay chuyển được ông anh họ cổ hủ này.

Nghĩ tới đây, Lâm Ninh nhìn về phía cửa sổ, không nhịn được hỏi: "Không phải chứ? Triệu Hằng thật sự thích mình như vậy sao?"

Vừa dứt lời, liền nghe thấy ngoài cửa sổ có động tĩnh, hình như là tiếng trèo tường, còn lăn xuống đất phát ra âm thanh, chẳng lẽ là Lý Hồng Minh?

Nhưng kỹ năng trèo tường của Lý Hồng Minh trở nên kém cỏi như vậy từ bao giờ, nhưng ngoại trừ hắn, lúc này sẽ không có ai khác lợi dụng vòng tránh để tiến vào.

Lâm Ninh nghĩ nghĩ, đi đến cửa sổ nhìn xem, mơ hồ nhìn thấy một bóng người màu xám, lại không thấy rõ khuôn mặt, đành phải hỏi: "Lý Hồng Minh à?"

Đối phương không có phản ứng, hắn trốn ở sau tường, chỉ lộ ra một ống quần, nhìn dáng người thì có lẽ là Lý Hồng Minh.

Thực ra người trốn sau bức tường chính là Từ Dương Thư, hắn vốn tưởng rằng mắt Lâm Ninh bị bịt mắt lại, nhưng không ngờ anh có thể tự do di chuyển trong phòng ngủ, đột nhiên không dám đối mặt trực tiếp với Lâm Ninh.

Lâm Ninh bất mãn, nhưng nghĩ đến Lý Hồng Minh vì mình mà bị thương, đành phải nhịn xuống không chửi bới: "Cổ họng cậu còn chưa lành sao?"

Từ Dương Thư lấy ra một chiếc điện thoại di động ném qua, vừa lúc rơi vào trong ngực Lâm Ninh, trong danh bạ có một số điện thoại xa lạ, chính là thông tin liên lạc của hắn, trong tờ giấy cũng đề tên liên lạc bằng tin nhắn.

Lâm Ninh gửi cho hắn một tin nhắn, bảo hắn hắn nhớ kỹ chú ý động tác của Từ Dương Thư và studio của chính mình.

[Nhân tiện, đi tìm cha hắn đi.]

[Đang tìm, anh cũng có chút mối quan hệ ở địa phương, đừng lo lắng.]

[Tốt rồi, cẩn thận đi nhanh đi, Triệu Hằng sắp tan sở, đừng để bị phát hiện]

[ Được. ]

Sau khi Từ Dương Thư gửi tin nhắn, hắn miễn cưỡng rời đi. Hắn trèo tường không thành thạo, phải mất một lúc mới đi khỏi, may là đã đề phòng bảo về bên ngoài trước, nếu không hắn sẽ dễ dàng bị phát hiện.

Lâm Ninh xóa hết tin nhắn cùng ghi chú, sau đó giấu điện thoại dưới gầm giường, tránh cho Triệu Hằng phát hiện điện thoại, lục ra tin nhắn tìm Lý Hồng Minh.

Chiều tối, mặt trời lặn về hướng tây, ánh vàng chiếu xuống tuyết trắng trong sân, lộ ra tia vàng chảy mịn. Có tiếng bước chân nhẹ nhàng trên tuyết, là Triệu Hằng bưng cá thịt rau đã mua vào phòng bếp nấu ăn.

Hắn định làm món cá hấp và một số món ăn kèm cho Lâm Ninh, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn thấy trên tường tuyết trắng xóa, đột nhiên phát hiện trên tường có vết bẩn, trong lòng nghi hoặc nên lập tức đi ra kiểm tra.

Những dấu chân trên tường phủ đầy tuyết mới, dù nhẹ nhàng gạt đi cũng vẫn có thể nhận ra đó là của một người đàn ông cao lớn.

Trên mặt đất dựa vào tường có một chỗ lõm, ban đầu hắn suy đoán rằng người đàn ông này đang trèo tường thì ngã xuống, lăn một vòng mới đứng dậy được, dừng lại ở một bên sau bức tường.

Bức tường ở đây đối diện với nhiều căn phòng, một trong số đó là vị trí của Lâm Ninh.

Bên ngoài có bảo vệ, sao lại có người lạ vào?

Có vẻ như vấn đề này không hề đơn giản.

Triệu Hằng quay lại nấu cá, mang ra phòng khách cùng Lâm Ninh ăn cơm, ăn tối xong lại nhắc đến vết chân trên tường.

Lâm Ninh vẻ mặt ngơ ngác, nói không biết chuyện gì xảy ra?

Triệu Hằng nhìn thấy hoảng sợ trong mắt anh, lập tức hiểu được Lâm Ninh biết chuyện này, nhưng cố ý che giấu, ghen tị trong lòng nhất thời bộc phát, "Thằng đó lại trèo vào à? Giờ em chủ động nói, hay để bị đánh đến lúc phải nói, ở đây lời anh nói mới tính."

Lâm Ninh chợt có chút sợ hãi khi nghĩ đến lần trước Lý Hồng Minh được đưa vào phòng ICU, đầu óc quay cuồng, đột nhiên nghĩ ra một biện pháp, hắt nước bẩn vào một người.

Dù có giải thích thế nào thì Triệu Hằng cũng sẽ kết luận có một người đàn ông đã bước vào. Thay vì để hắn hành hạ Lý Hồng Minh, thà để hắn tra tấn người mà anh ghét.

"Tôi, tôi nói, nhưng anh đừng đối phó với cậu ta." Lâm Ninh cố ý tỏ ra sợ hãi, ánh mắt lảng tránh, "Anh phải hứa với tôi sau khi tôi nói ra, chuyện coi như xong!"

Sắc mặt Triệu Hằng tối sầm, trong lòng ghen tị dâng trào: "Được, anh cam đoan không đối phó hắn."

Lâm Ninh do dự hết lần này đến lần khác, sau đó nói ra tên kẻ thù của mình: "Là Từ Dương Thư, anh tin được không, lúc còn học đại học, cậu ta đã phải lòng tôi, nghe nói tôi bị giam nên đã leo lên vượt tường đến gặp tôi. Còn nói chỉ cần tôi đồng ý, cậu ta sẵn sàng giúp tôi đối phó với anh và giải cứu tôi."

Triệu Hằng nhìn vào mắt anh hồi lâu, vẫn không muốn đưa ra kết luận, ánh mắt thâm thúy, "Từ Dương Thư phản bội em, sao có thể thích em, đừng nói dối!"

"Cậu ta đang trả thù tôi!" Lâm Ninh nghĩ nghĩ rồi lại bắt đầu làm lành, "Lần đầu tiên mời anh ăn tối, tôi đi vệ sinh, cậu ta theo tôi vào phòng, suýt cưỡng hôn tôi, thậm chí còn cởi quần của tôi, tỏ tình với tôi. Tôi từ chối mà cậu ta không chịu nên muốn trả thù tôi!"

Triệu Hằng nhìn anh không nói, ánh mắt như muốn nói tiếp tục đi.

Lâm Ninh không bỏ cuộc, còn nói thêm: "Trước đây chúng tôi cùng nhau khởi nghiệp, nhưng chia tay không tốt đẹp. Chính vì trong giờ nghỉ trưa tôi phát hiện cậu ta hôn lén tôi.
Anh biết nà, lúc đó cậu ta mập địt như nào, gớm muốn chết, bị cậu ta hôn giống như bị bôi mỡ, chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến tôi buồn nôn. "

Triệu Hằng nhìn thấy vẻ mặt chán ghét của Lâm Ninh, ý thức được cảm xúc này là thật, trong lòng hơi động: "Vậy em nghĩ thế nào, em đồng ý điều kiện của hắn?"

Lâm Ninh hạ giọng, giả vờ áy náy: "Sao có thể như vậy được? Tôi không đồng ý chút nào, trước đây đã thấy cậu ta ghê tởm, bây giờ tôi càng ghê tởm, làm sao bằng anh họ của tôi, cho nên tất nhiên là tôi không đồng ý."

Triệu Hằng hoàn toàn không tin, trừng mắt nhìn anh: "Vậy sao vừa rồi em lại muốn che chở cho cậu ta? Không phải đã từ chối rồi sao?"

"Hức, tôi không sợ anh phát hiện có thằng khác tới tìm tôi sẽ tức giận." Trên mặt Lâm Ninh mỉm cười, trong lòng chửi Triệu Hằng hăng say, "Từ Dương Thư cũng nói hắn có quan hệ ở nơi này, anh họ, số người mà anh sợ đến tận đầu ngón tay, nếu Từ Dương Thư có được năng lực này, cậu  ta không chỉ có thể kiêu ngạo ở Hải Thị."

Triệu Hằng đối với lời nói của Lâm Ninh có chút nghi ngờ, hắn không biết người đàn ông này là Lý Hồng Minh hay Từ Dương Thư, thậm chí là một người đàn ông khác. Không thể phủ nhận gần đây quả thật có đàn ông tới tìm Lâm Ninh, vì vậy phải cẩn thận.

"Đã vậy, mấy ngày tới em chỉ cần nằm trên giường không cần đi đâu cả."

"Triệu Hằng, anh sao vậy? Anh lại điên à!"

Lâm Ninh đứng dậy mắng hắn, nhưng Triệu Hằng đã bế anh lên, ném lên giường, xé quần áo, dùng tay đè anh xuống không cho động đậy. Triệu Hằng dang rộng đùi anh, dễ dàng chen vào giữa hai đùi.

Lúc này Lâm Ninh trở lại như xưa, tứ chi bị trói vào giường không thể động đậy, cửa sổ cũng bịt lưới sắt, Triệu Hằng sẽ đích thân cho anh ăn ba bữa một ngày.

Ngoài vòng vây, một nhóm bảo vệ khác được thay thế, những người trước đó được phái đến cơ quan đặc biệt để điều tra, Triệu Hằng muốn tìm xem ai đã nhận hối lộ để tên kia trèo tường.

Không đến mấy ngày, Từ Dương Thư phát hiện bảo vệ đã thay đổi, không thể vào viện, hắn biết mình nhất định đã bị phát hiện.

Nghĩ đến Lâm Ninh sẽ bị Triệu Hằng ép buộc, hắn nóng lòng đợi tháng sau cha Triệu Hằng tới, đành phải nghĩ biện pháp khác.

Lâm Ninh, chờ anh...
_________________________

Em yêu báo đời :)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com