Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

57. "Lục Diệc Thanh, anh dám thương lượng điều kiện!"



Lâm Ninh tìm nhiệt kế đo cho Lý Hồng Minh, phát hiện đã là 39 độ, nếu tiếp tục sốt, não của hắn sẽ gặp nguy hiểm, anh lười đưa anh đến bệnh viện nên nhìn Lục Diệc Thanh nói: "Đưa cậu ta đến bệnh viện, nếu không não bị cháy sẽ gặp rắc rối đấy."

Lục Diệc Thanh coi Lý Hồng Minh như tình địch của mình, có chút lúng túng không biết tại sao mình lại phải làm chuyện như vậy: "Ninh Ninh, anh đưa cậu ta đi không tốt lắm đâu."

"Vậy anh gọi bác sĩ gia đình tới chữa trị cho cậu ta, cũng có thể giúp cậu ta tắm rửa thay hết quần áo, hôi quá." Lâm Ninh không để ý đi lên cầu thang xoắn ốc, ngáp dài, "Tôi phải nghỉ ngơi để sau này không bị thương nữa."

Lục Diệc Thanh chỉ muốn chăm sóc Lâm Ninh chứ không nguyện ý chăm sóc tình địch của mình, bất mãn đành phải đuổi theo anh: "Ninh Ninh, Lý Hồng Minh ghét anh, anh chăm sóc cậu ta thực sự không hay lắm đâu."

Lâm Ninh bỗng nhiên cảm thấy Diệc Diệc Thanh hiền lành đức độ thật phiền phức, anh nhướng mi tỏ vẻ chán ghét: "Nếu anh không muốn thì về cùng tôi làm gì? Về căn hộ của anh và tận hưởng cuộc sống đi, tôi chỉ cần một bảo mẫu ở đây."

Lục Diệc Thanh nghe được Lâm Ninh cho mình cơ hội ở lại, trong mắt đột nhiên sáng ngời, "Chỉ cần anh chăm sóc cậu ta, Ninh Ninh bằng lòng để anh ở cùng đúng không?"

"Ừm..." Lâm Ninh suy nghĩ một chút, anh thực sự rất thích sự phục vụ của Lục Diệc Thanh, bất kể là kỹ năng nấu ăn hay sự quan tâm chu đáo của hắn đối với người khác. Thế nhưng anh không muốn liên qua đến Lục Diệc Thanh, nên hỏi: "Anh có ở không?" Anh suýt khiến tôi bị giết, tôi đã rất tốt với anh, anh vẫn dám thương lượng với tôi à?"

Ánh mắt Lục Diệc Thanh mờ mịt, hắn biết mình phải lấy lòng chứ không phải đưa ra điều kiện, hiện tại Lâm Ninh chịu nói chuyện với hắn là tốt rồi, hắn làm sao có thể có yêu cầu gì quá đáng? Hắn nhanh chóng lắc đầu nói: "Anh không dám."

"Vậy sau khi chăm sóc Lý Hồng Minh xong, giúp tôi chuẩn bị bữa tối và giữ ấm cho đến khi tôi ngủ dậy." Lâm Ninh bày ra vẻ hài lòng rồi đi lên lầu về phòng.

Lục Diệc Thanh bất đắc dĩ thở dài, gọi bác sĩ gia đình và hai bảo mẫu đến chăm sóc Lý Hồng Minh, sau đó vào bếp nấu món ăn Lâm Ninh yêu thích.

Mặt hồ phản chiếu bóng hoàng hôn tuyệt đẹp, những con cá koi trong nước được cho ăn cho đến khi mập mạp như heo con, chúng bơi lội chậm rãi tự do, để lại những gợn sóng dài. Trên bờ có những người già đang mở loa tập Thái Cực Quyền, trẻ em chơi ô tô và các cặp đôi chụp ảnh, trò chuyện.

Trong sân biệt thự xung quanh, ít nhiều đã bày biện đồ nướng và rượu sâm panh, hoặc chơi với chó, chỉ có sân biệt thự của Lý Hồng Minh là vắng vẻ hoang tàn.

Lúc Lâm Ninh tỉnh lại, căn phòng hoàn toàn tối đen, anh quay lại nhìn thấy Lục Diệc Thanh, giật cả mình mình, đẩy mạnh hắn một cái mới bật đèn lên.

Lục Diệc Thanh ngồi ở bên giường nhẹ nhàng nhắc nhở anh: "Ninh Ninh, đến lúc thay băng vệ sinh rồi, chúng ta đi vệ sinh đi, bữa ăn cũng đã chuẩn bị xong rồi."

Lâm Ninh vừa mới tỉnh dậy, cơn buồn ngủ còn chưa biến mất, anh uể oải ngáp một cái, sau đó đưa tay về phía Lục Diệc Thanh.

Đối phương hiểu ý liền bế anh lên, đi về phía phòng tắm, kiên nhẫn thay băng vệ sinh rồi cùng nhau xuống lầu ăn cơm.

Đồ ăn ngon, kinh nguyệt không đau, Lâm Ninh tâm tình rất tốt, đột nhiên cảm thấy Lục Diệc Thanh không còn khó chịu như lần trước gặp mặt, liền bắt hắn ngồi một lúc mới thả hắn ra.

Trời đã tối đen nhưng Lý Hồng Minh vẫn chưa tỉnh dậy.

Lâm Ninh hiếm có lúc rảnh rỗi, liền lấy nhiệt kế đo nhiệt độ cho hắn, phát hiện nhiệt độ đã trở lại bình thường, mặt cũng không đỏ như lúc sáng.

Bác sĩ yêu bảo cho hắn ăn trước khi đi, nếu ngủ đến ngày hôm sau liệu có chết đói không?

Lâm Ninh thực ra rất quan tâm đến nội dung giấc mơ đó, anh cảm thấy Lý Hồng Minh tuy thần kinh nhưng luôn có thể mang lại may mắn cho mình nên vẫn cần phải chăm sóc.

Đang định đánh thức người dậy, đột nhiên thấy hắn từ từ mở mắt ra, liền nhẹ giọng nói: "Thằng nhãi nhà cậu cuối cùng cũng tỉnh rồi, đừng ốm nữa."

Lý Hồng Minh chậm rãi ngồi dậy, sắc mặt tái nhợt, môi nứt nẻ, không còn sức lực, nhìn ly nước, khó khăn nói một chữ: "Nước..."

Lâm Ninh đưa nước cho hắn, chợt nghĩ trong bếp còn sót lại thức ăn thừa: "Uống nước xong thì ăn chút gì đi, kẻo bị kiệt sức mà chết."

Sau khi cơn sốt hạ xuống, Lý Hồng Minh tỉnh táo hơn, nhận thấy quần áo đã được thay, liền hỏi Lâm Ninh: "Em thay quần áo cho anh à?"

Đương nhiên không phải anh thay, mà là Lục Diệc Thanh. Thế nhưng quan hệ giữa hai người không tốt nên tốt nhất đừng nhắc đến chuyện đó khỏi kích thích Lý Hồng Minh.

Lâm Ninh không đỏ nói dối: "Đương nhiên là tôi rồi, một kẻ say rượu hôi hám như cậu thì ngoại trừ tôi còn ai quan tâm đến cậu nữa?"

Lý Hồng Minh biết được chuyện này, đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm một chút, Lâm Ninh trước đây chưa bao giờ quan tâm đến người khác, chỉ để người khác chăm sóc mình.

Bây giờ anh sẵn sàng chăm sóc hắn khi hắn ốm, có nghĩa là trong lòng Lâm Ninh vẫn có hắn, nhưng tình yêu không sâu đậm cho lắm. Đây là vấn đề nhỏ có thể được giải quyết dần dần theo thời gian.

"Lục Diệc Thanh đâu, tối qua em thật sự tới nhà hắn ngủ sao?"

"Sao có thể? Tôi đã bị anh ta lừa trên tàu Golden Glory. Tôi cảm thấy người này rất nguy hiểm, tốt nhất là nên tránh xa anh ta ra, cho nên tôi đương nhiên sẽ không đi mà đến khách sạn ngủ một giấc."

"Vậy tối nay sao anh ta về với em?"

"Anh ta tự mình đi theo tôi, tôi có thể làm cái gì? Nhưng mà anh ta là cổ đông lớn của Trường Sinh, tôi không thể hoàn toàn không để ý tới anh ta, vẫn có thể có chút hữu dụng."

"Em hoàn toàn có thể phớt lờ anh ta, chỉ cần kiếm cớ."

Lâm Ninh nhịn không được nữa, vốn tưởng rằng Lý Hồng Minh có bệnh nên cứ làm theo lời hắn, ai biết tên này sẽ làm phiền không thô? "Tôi với Lục Diệc Thanh thì liên quan gì đến cậu, cậu hiện tại như một người phụ nữ oán hận sợ chồng lừa dối mình, thật quá đáng!"

Lý Hồng Minh bị những lời này đả kích, mặc dù cho rằng Lâm Ninh nói đúng, nhưng trái tim mỏng manh của hắn lại bị tổn thương, hắn nằm xuống, trùm chăn lên đầu: "Vậy thì để tôi yên."

"Chết tiệt! Lý Hồng Minh, cậu không phải thật sự tự phụ như vậy chứ?"

Thế nhưng đối phương không trả lời, thậm chí không cử động, anh không nói nên lời! Nếu không phải tình bạn hơn mười năm và việc được Triệu Hằng đánh vào phòng chăm sóc đặc biệt thì anh đã bỏ đi rồi.

Lâm Ninh do dự một lát, sau đó đi xuống lầu bưng thức ăn thừa lên, đặt lên bàn cạnh giường, dùng đũa gõ nhẹ vào bát: "Ăn nhanh đi, nếu không tôi sẽ nhét cơm vào miệng cậu."

Lý Hồng Minh chậm rãi xoay người, ngồi dậy đưa ra yêu cầu: "Anh muốn xem phim, ăn không trôi."

Hắn vốn rất đẹp trai nhưng bây giờ sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, đôi mắt như sóng lấp lánh trên mặt hồ.

Vẻ ốm yếu không những không làm mất đi vẻ ngoài mà mái tóc ngắn xõa lộn xộn sau gáy, che phủ đôi mắt mà còn mang đến cho hắn cảm giác vụn vỡ, đáng thương.

Lâm Ninh liếc hắn một cái, chửi hắn là "lắm chuyện", sau đó dời bàn đến cuối giường, đặt máy tính lên, mở bộ phim truyền hình mới nhất.

Đây là một bộ phim thần tượng hiện đại, cái tên có vẻ hơi quen tai cho đến khi anh phát hiện ra nhân vật bạch nguyệt quang của nữ chính do Lý Hồng Minh thủ vai.

Sau đó anh nhớ tới mấy tháng trước, bộ phim hắn đóng vốn có nam chính, nhưng lại bị Triệu Hằng trọng thương, không thể quay phim, nên kịch bản tạm thời đổi thành bạch nguyệt quang chết sớm.

Đánh giá trực tuyến dành cho bộ phim này rất cao, cho rằng đây là bộ phim thần tượng hiện đại hàng đầu và hầu hết mọi người đều thích cảnh bạch nguyệt quang và nữ chính yêu nhau.

Họ cảm thấy chỉ có anh chàng đẹp trai như Lý Hồng Minh mới có thể khiến nữ chính khó quên, chính là là người đàn ông trong mộng của vô số người.

Lý Hồng Minh trở nên nổi tiếng nhờ vai diễn này, kỹ năng diễn xuất của hắn cũng được công nhận nên sau đó có kha khá thông cáo.

Lâm Ninh nhìn xem cư dân mạng ý kiến ​​về Lý Hồng Minh, đột nhiên chú ý đến một cư dân mạng bình luận, nói rằng hắn rất thích hợp đóng vai "Tạ Cẩn" một kiếm sĩ trong tiểu thuyết tu tiên.

Cuốn tiểu thuyết này có tên là "Kiếm tôn độc đạo", đây là cuốn tiểu thuyết về việc tu luyện bất tử nổi tiếng nhất trên mạng gần đây, sẽ được chuyển thể thành phim truyền hình.

Ngoài sự nổi tiếng của nhân vật chính, còn có một nhân vật tâm hồn "Tạ Cẩn" rất được mong đợi.

Vai Tạ Cẩn không chỉ yêu cầu ngoại hình đẹp mà còn đòi hỏi kỹ năng diễn xuất, nếu không sẽ khó thể hiện được sức hút của nhân vật.

Trong số những ứng cử viên được yêu thích có rất nhiều sao nam hạng nhất nhưng chỉ có một tuyến 18 là Lý Hồng Minh, người được ít ủng hộ nhất.

"Chậc chậc chậc, những người này cũng không đẹp bằng cậu, hẳn là cậu rồi." Lâm Ninh nhìn vẻ mặt của các diễn viên nam, vẫn cảm thấy Lý Hồng Minh là đẹp nhất, không khỏi xỉa xói.

"Ai không đẹp bằng anh?" Lý Hồng Minh vừa mới được Lâm Ninh dỗ dành, nghe anh nói về mình liền lập tức hỏi.

"Đây là những ứng cử viên..." Lâm Ninh cho Lý Hồng Minh xem tin tức về Tạ Cẩn và giải thích suy nghĩ của cư dân mạng cho hắn, không thể không khiến phàn nàn: "Tôi nghĩ diễn xuất của cậu chắc chắn sẽ tốt hơn họ. Cuốn tiểu thuyết này tôi đã xem rồi, chỉ cần kiềm chế được khí chất hèn mọn của mình, cậu nhất định có thể diễn được Tạ Cẩn."

"Ừm..." Lý Hồng Minh cầm lấy điện thoại nhìn xem, "Em nói anh đẹp trai thì đúng rồi, nhưng khí chất hèn mọn rõ ràng là đang bôi nhọ anh."

Khi Lâm Ninh nghe những gì hănd nói, một kế hoạch hoàn hảo đột nhiên xuất hiện trong đầu: để Lý Hồng Minh diễn "Tạ Cẩn", sau đó để hắn quảng cái miễn phí các trò chơi của studio. Không những đạt được mục đích quảng bá mà còn tiết kiệm được rất nhiều chi phí quảng bá.

Thấy anh không nói gì, Lý Hồng Minh đột nhiên có dự cảm không lành, giơ ngón tay chọc vào má Lâm Ninh: "Sao em không nói?"

Lâm Ninh tỉnh táo lại, lập tức nắm lấy tay Lý Hồng Minh: "Mau bình phục, tôi giúp cậu giành được vai Tạ Cẩn."

Lý Hồng Minh không hiểu Lâm Ninh vì sao lại làm như vậy, nhưng hắn biết trong phim cổ trang đội mũ tóc giả này nọ rất phiền toái, liền đẩy tay anh ra: "Em còn là người à? Anh còn đang bệnh, hơn nữa em lại đang đang nghĩ cách lợi dụng anh đúng không? Trang phục diễn rất rắc rối, lương lại thấp, anh không đi."

Lâm Ninh hận sắt không thể thành thép: "Bởi vì bây giờ đa số mọi người đều thích đóng phim hiện đại, cho nên vai Tạ Cẩn rất dễ nhận được. Nếu đóng vai đó, cậu sẽ trở nên nổi tiếng, sau đó cậu có thể quảng cái miễn phí cho tôi. Thật tuyệt vời."

Hắn làm sao có thể mong đợi Lâm Ninh nghĩ tới hắn, hoá ra tất cả đều là đang phát triển trò chơi tu tiên, toàn là lợi dụng!

Lý Hồng Minh bởi vì Lục Diệc Thanh mà mệt mỏi, lúc này cũng không muốn Lâm Ninh như ý nên cố ý nói: "Hôm qua em không đến quán bar tìm anh, còn đi với Lục Diệc Thanh. Tâm trạng anh không tốt, bệnh khó khỏi nên không thể đi diễn được."

Việc nghiên cứu và phát triển trò chơi 3D quy mô lớn sẽ tiêu tốn một số tiền rất lớn và tốt nhất là tiết kiệm hàng triệu chi phí quảng cáo và phân phối.

Hơn nữa anh có trực giác, vai diễn này của Lý Hồng Minh có khả năng cao sẽ nổi tiếng, đến lúc đó sẽ có hiệu quả truyền thông hàng chục triệu, thậm chí hàng trăm triệu.

Mặc dù tôi không biết tại sao Lý Hồng Minh lại mất trí chạy đến quán bar uống rượu hay tại sao lại nhắm vào Lục Diệc Thanh, nhưng chỉ cần hắn chịu đóng vai Tạ Cẩn thì sao cũng được.

Lâm Ninh nghiến răng nghiến lợi, nghĩ đến việc cho đi tất cả, "Tối qua tôi không đến quán bar tìm cậu, tất cả đều là lỗi của tôi, sau này tôi sẽ vạch rõ ranh giới với Lục Diệc Thanh, sẽ không bao giờ làm chuyện đó với anh ta nữa."

Lý Hồng Minh hài lòng, lấy thìa và bát từ Lâm Ninh tự mình ăn, "Vậy những ngày này anh bệnh đừng đến công ty, ở nhà với anh."

Lâm Ninh trả lời: "Trước tiên cậu nói với người đại diện của mình về việc ký hợp đồng vai Tạ Cẩn."

Lý Hồng Minh gửi tin nhắn cho người đại diện của mình và sử dụng tên của Thẩm Khang Nghĩa để dễ dàng nhận được vai này, nửa tháng sau đã phải vào đoàn, hắn cho Lâm Ninh xem hợp đồng, cố tình đe dọa: "Hợp đồng sẽ được gửi sau vài ngày, nhưng em phải đi cùng anh, nếu không anh sẽ không diễn."

Trong lòng Lâm Ninh mắng Lý Hồng Minh mấy lần, vốn tưởng rằng sau khi thăng cấp sẽ bị đánh tàn phế, nhưng hiện tại chỉ có thể miễn cưỡng tiếp nhận.

Vài ngày sau, Từ Dương nhận được tin nhắn trên điện thoại di động, cấp dưới của hắn đã điều tra địa chỉ của Lý Hồng Minh, nhưng khu nhà của Lý Hồng Minh rất an ninh, không thể vào cài camera, hắn tức giận chửi bới.

Cấp dưới không còn cách nào khác đành phải báo tin khác để cứu vãn tình thế, "Lý Hồng Minh gần đây đã nhận lời kịch bản "Kiếm tôn độc đạo". Ngài Từ xem xem..."

Từ Dương Thư cho rằng Lâm Ninh có thể sẽ đi tham quan buổi diễn, thế là vung tay phân bổ một số tiền khổng lồ: "Nói với đoàn làm phim rằng Trường Sinh muốn đầu tư vào bộ phim này, chúng ta sẽ là nhà sản xuất."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com