Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

59. Ninh Ninh, Lý Hồng Minh sẽ trì hoãn sự nghiệp của em




Lý Hồng Minh học nấu ăn theo công thức, khổ luyện luyện tập mười ngày, tay nghề nấu nướng của đã hắn có tiến bộ một chút, nhưng về việc xử lý hải sản vẫn kém xa Lục Diệc Thanh.

Lâm Ninh cảm thấy hắn đang lãng phí nguyên liệu nên không ăn hải sản nữa mà thay vào đó là đồ ăn tự nấu.

Hợp đồng được giao nhanh chóng, sau khi ký xong đã được chuyển phát nhanh gửi về, thời gian gia nhập đoàn phim cũng bị cố tình trì hoãn.

Hai người vẫn chơi game như thường lệ, mỗi ngày nhàn nhã đến mức gần như quên mất chuyện khác.

Mãi đến khi công ty gọi điện cho Lâm Ninh, anh mới biết cốt lõi của trò chơi có sự khác biệt, bộ phận kỹ thuật đã tranh cãi rất lâu, đành phải yêu cầu anh quay lại đưa ra quyết định, nếu không bộ phận kỹ thuật sẽ sụp đổ.

Lâm Ninh biết được tình hình, lập tức thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài.

Lý Hồng Minh nhìn xem, trong lòng bất an, liền nói với anh: "Sau khi đến công ty làm việc thì nhanh chóng quay về, không được gặp Lục Diệc Thanh, không được ăn đồ anh ta nấu! "

"Ài, biết rồi, cậu có phiền không vậy? Nhìn như mấy bà cô đầy oán hận!" Lâm Ninh phàn nàn, nhanh chóng đi ra ngoài, tới công ty.

Vị trí văn phòng anh chọn là để thuận tiện cho bản thân, anh không cần phải lái xe, chỉ cần đi bộ là đủ.

Về phần cốt lõi, toàn bộ quan điểm kỹ thuật đang tranh cãi và đại khái được chia thành hai phe: một phe cho rằng nó nên do chính họ phát triển, và phe còn lại cho rằng tốt hơn nên sử dụng các hệ thống trưởng thành của nước ngoài.

Người trước cảm thấy ở nước ngoài không có trò chơi tu tiên nào, hệ thống được sử dụng vẫn không phù hợp để tu tiên và kết bạn, nếu họ phát triển hệ thống của riêng mình, họ có thể thực hiện tốt hơn các hoạt động như bay bằng kiếm, đột phá cõi và vượt qua hoạn nạn sấm sét. Ngoài ra, việc bảo trì sau này sẽ thuận tiện hơn và lỗi sẽ ít xảy ra hơn.

Người sau cảm thấy sử dụng hệ thống thành thục của nước ngoài có thể giảm thiểu chi phí về thời gian và tiền bạc, về vấn đề không thích hợp để tu tiên, họ có thể viết thêm một số chương trình để sửa đổi nó. Mặc dù việc bảo trì sau này có phần rắc rối nhưng việc sửa lỗi không hề khó đối với các lập trình viên và đó là cách tốt nhất để tiết kiệm chi phí.

Hai bên tranh cãi, Lâm Ninh cũng không có cách nào lựa chọn, liền yêu cầu bọn họ chuẩn bị kế hoạch của mình, ba giờ sau sẽ gặp lại, anh sẽ đánh giá biểu hiện của mỗi người.

Nhân viên kế hoạch thấy Lâm Ninh đau đầu nên đưa anh đến văn phòng nghỉ ngơi, không khỏi nói thêm: "Với tất cả sự tôn trọng, cả hai đều có ưu nhược điểm riêng, nhưng quyết định này sẽ quyết định giọng điệu chung của một công ty trò chơi và anh Lâm phải đưa ra lựa chọn đúng đắn."

Ý của anh ta là nếu anh chọn nghiên cứu và phát triển độc lập, thì công ty trò chơi sẽ lấy tính độc đáo làm đặc tính cơ bản của công ty, điều này sẽ có tác dụng lâu dài.

Nhưng nếu chọn học hỏi sản phẩm nước ngoài, các hãng game sẽ tập trung vào việc giảm chi phí và rơi vào rắc rối đạo văn.

Lâm Ninh để anh ta ra ngoài trước, trong lòng rất mâu thuẫn.

Nghiên cứu và phát triển độc lập tất nhiên là một điều tốt, nhưng trong trường hợp này, tổng mức đầu tư vào trò chơi sẽ lên tới hàng trăm triệu, và số tiền đó sẽ tiêu như nước, nếu nó không trở nên phổ biến khi tham gia thị trường trong tương lai, sẽ phá sản.

Phương pháp thứ hai có thể giữ lại phần lớn chi phí bằng cách học hỏi phương pháp nước ngoài, dù không phổ biến sau khi gia nhập thị trường cũng sẽ không phá sản và vẫn còn đủ sức lực để phát triển trò chơi mới.

Hoặc thực hiện một bước đi liều lĩnh hoặc bảo toàn năng lượng.

"Ninh Ninh." Lục Diệc Thanh đột nhiên xuất hiện ở cửa, hắn cầm một chiếc hộp vuông trong suốt, bên trong đựng những chiếc bánh nhỏ tinh tế thơm ngon, đặt lên bàn cà phê rồi mở ra, một mùi hương trái cây lan tỏa, tràn ngập cả văn phòng. "Anh đã làm món tráng miệng cho em."

Lâm Ninh đang suy nghĩ đến nhức đầu, ngửi thấy mùi thơm liền trở nên tham ăn nên đến ngồi trên ghế sô pha cạnh bàn cà phê.

Anh cầm chiếc bánh lên ăn, ngọt mà không ngấy, trong miệng thơm mùi trái cây, ngon đến mức không khỏi trầm trồ.

Lục Diệc Thanh ngồi ở bên cạnh anh, "Lâm Ninh, sao mấy ngày nay em không đến công ty? Anh vốn định mỗi ngày mang bữa trưa cho em, nhưng tiếc là em không có mặt ở đây."

Nghĩ đến đồ ăn Lục Diệc Thanh nấu liền chảy nước miếng, hải sản hắn nấu là đỉnh cao, Lý Hồng Minh nấu ăn tuy rằng cũng rất tốt, nhưng kém xa.

Lâm Ninh vừa ăn vừa nói: "Ngày mai tôi nhất định sẽ đến, anh có thể mang đồ ăn tới."

Lục Diệc Thanh hài lòng, nghĩ đến thư ký nói, không nhịn được hỏi: "Ninh Ninh, nếu có chuyện gì phiền lòng có thể nói cho anh biết."

"Đây là công ty của chúng tôi..."

Lâm Ninh giải thích chi tiết sự khác biệt của bộ phận kỹ thuật, cho thấy anh có kinh phí hạn chế và thực sự bị giằng xé, không biết nên lựa chọn gì.

Lục Diệc Thanh đại khái cũng nghe được anh đang suy nghĩ gì, nên trầm ngâm nói: "Thật ra anh cảm thấy trong lòng Ninh Ninh thích kế hoạch nghiên cứu phát triển độc lập hơn, lúc nhắc đến thì ánh mắt sáng ngời, nhưng lại sợ mạo hiểm nên em mới do dự. Anh nghĩ một game hay sẽ được người dùng yêu thích và họ sẽ sẵn sàng chi tiền, giống như Ninh Ninh sẽ nhớ anh nếu đồ ăn anh nấu ngon. Ninh Ninh nên tự tin hơn vào trò chơi của chính mình, anh tin rằng những tác phẩm em làm một cách nghiêm túc sẽ luôn được thị trường ưa chuộng. Thất bại cũng không sao, ít nhất em còn có lương tâm trong sáng. Hơn nữa nếu Ninh Ninh thiếu tiền, em có thể xin anh, anh nguyện ý đầu tư mấy trăm triệu vào trò chơi của em."

Lâm Ninh nghe được những lời này đột nhiên giác ngộ, cảm thấy sương mù cản trở tương lai của mình đã biến mất, mặt trời bừng sáng chiếu qua tim, anh hưng phấn nắm lấy tay Lục Diệc Thanh, cảm động nói: "Lục Diệc Thanh, anh nhìn rất rõ ràng tôi nên làm gì. Nhưng hiện tại tôi không thiếu tiền nên không cần sự đầu tư của anh."

"Được rồi, nhưng Ninh Ninh, mấy ngày nay em ở cùng Lý Hồng Minh à." Lục Diệc Thanh đã suy nghĩ rất lâu kể từ lần cuối hắn gặp phải cảnh tượng đó trên bãi cỏ. Theo lý mà nói, hắn lẽ ra nên giúp đỡ Lâm Ninh và Lý Hồng Minh, nhưng hắn lại không sẵn lòng, nếu Lâm Ninh vẫn sẵn sàng để ý đến hắn thì tại sao hắn lại phải từ bỏ.

"Đúng vậy, tôi nói cho anh biết, Lý Hồng Minh thật tàn ác, chỉ hôm nay thôi..." Lâm Ninh kể lại tất cả những việc Lý Hồng Minh đã làm trong khoảng thời gian này, mấu chốt là Lý Hồng Minh dùng hợp đồng uy hiếp chính mình.

"Thì ra là vậy, nhưng Ninh Ninh, nếu cậu ta cứ ép em ở nhà và em không nhận được thông tin từ công ty, những chuyện như ngày hôm nay sẽ khiến sự nghiệp của em bị trì hoãn." Lục Diệc Thanh nói có lý, Lâm Ninh không giống đám phú nhị đại giàu có nhàn rỗi như Lý Hồng Minh, có hàng trăm người đang đợi anh nuôi, phát triển trò chơi là một dự án lớn, không có anh thì không thể đưa ra quyết định.

"Anh nói có lý, tôi không thể để Lý Hồng Minh hủy hoại sự nghiệp của mình, không có tiền còn làm rất nhiều việc vô nghĩa!" Lâm Ninh càng nghĩ càng tức, anh phàn nàn với Lục Diệc Thanh hơn một giờ.

Sau khi cuộc họp của bộ phận kỹ thuật bắt đầu, Lục Diệc Thanh về nhà nấu bữa tối, đựng trong hộp giữ nhiệt mang đến văn phòng đợi ở đó, hắn cũng giúp Lâm Ninh thu dọn, sắp xếp ngăn nắp.

Cả hai nhóm đều đưa ra kế hoạch của riêng mình và sử dụng hoạt ảnh mô phỏng để chứng minh tác dụng của mình.

Các hình ảnh động được phát triển độc lập được thực hiện tốt, cả bay và chiến đấu đều tương đối mượt mà. Hoạt hình hơi thô và các chuyển động bay sẽ cứng hơn nhiều, nhưng kinh phí thấp hơn sáu lần.

Bộ phận tài chính phê duyệt phương án thứ hai, có quỹ lành mạnh hơn và ít bị khủng hoảng hơn, trong khi phương án thứ nhất nguy hiểm hơn và cực kỳ dễ phá sản, xét cho cùng, có rất nhiều công ty đã phá sản vì làm game.

Lâm Ninh nhìn chằm chằm vào máy tính tự phát triển một lúc lâu, anh nghiên cứu máy tính và biết độ khó của vấn đề này, nghĩ đến những lời của Lục Diệc Thanh, anh vẫn củng cố ý kiến ​​​​của mình, "Tốt hơn là sử dụng trò chơi tự phát triển. Tôi không quan tâm đến tiền bạc. Chuyện này sẽ được giải quyết, chỉ cần mọi người nghiên cứu phát triển và cố gắng thực hiện càng sớm càng tốt."

Nếu không thành công, anh sẽ bán căn nhà Triệu Hằng cho mình, bán địa điểm như vậy với giá hàng trăm triệu nhân dân tệ cũng không có vấn đề gì. Tiền của Lục Diệc Thanh là điều cuối cùng anh cân nhắc, anh không muốn dính líu đến tài chính với những tên cờ bạc.

Sau khi giải quyết được những khác biệt lớn nhất, trò chơi có thể tiếp tục như bình thường và sẽ mất ít nhất một năm để hoàn thành.

Tất nhiên, đây vẫn là một ước tính lạc quan, nhiều trò chơi có thể không được phát hành sau ba bốn năm đánh bóng, nhưng Lâm Ninh không thể chờ đợi lâu như vậy, sẵn sàng tăng cường đầu tư và thúc giục nhân viên làm ra chúng.

Một số người trong bộ phận kỹ thuật không hài lòng với cách tiếp cận của anh và bắt đầu phàn nàn sau khi anh rời đi. Những người này phần lớn đều được tuyển dụng thông qua nhân viên kế hoạch, mức lương Lâm Ninh đưa ra thấp đến mức ngay cả một con chó cũng không muốn làm việc, chỉ vì Từ Dương Thư trả thù sau lưng nên mới bằng lòng ở lại.

Nhân viên kế hoạch trước tiên xoa dịu cảm xúc của họ và bày tỏ sự sẵn sàng tăng trợ cấp, sau đó nói với Từ Dương Thư về vấn đề này.

Từ Dương Thư biết điều này khá vui mừng, hắn đã thấy rằng con đường học hỏi sẽ không kéo dài lâu, trò chơi nhỏ có thể thu hoạch trong thời gian ngắn, nhưng để tạo ra trò chơi lớn thì phải mất vài năm và độc lập nghiên cứu và vẫn cần phát triển Spectrum.

Lâm Ninh tuy rằng năng lực không lớn, nhưng ở thời khắc mấu chốt suy nghĩ của anh luôn chính xác.

"Các cậu thúc giục bộ phận kỹ thuật làm tốt công việc, tôi rất lạc quan về dự án này, khi thời cơ đến sẽ xuất hiện."

"Anh Từ yên tâm, tôi luôn giám sát."

"Nhân tiện, sao dạo này Lâm Ninh không tới công ty?"

"Gần đây anh ấy có đến nhà Lý Hồng Minh, nhưng hôm nay anh ấy đến văn phòng nói chuyện với Lục Diệc Thanh."

Khi nhắc đến Lý Hồng Minh, Từ Dương Thư liền tức, tước đoạt công lao của hắn, nhiều lần khinh thường hắn, đúng là đồ khốn nạn!

Khi gia nhập đoàn phim, anh chắc chắn sẽ muốn Lý Hồng Minh trông thật bảnh bao. Sau khi cúp điện thoại, hắn đi thông báo cho đoàn phim, nhờ họ thúc giục Lý Hồng Minh vào đoàn phim quay phim, nếu có chậm trễ sẽ rút kinh phí.

Ánh nắng chiều chói chang xuyên qua cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn chiếu vào trên người Lục Diệc Thanh, làm mềm mại đường nét của hắn, khi hắn cười trông càng dịu dàng hơn, giọng nói tựa như cơn gió nhẹ thổi qua rất dễ chịu.

Những bữa ăn hắn nấu luôn không chê vào đâu được, dù là lựa chọn, chuẩn bị nguyên liệu hay kiểm soát nhiệt độ đều hoàn toàn phù hợp với dạ dày của Lâm Ninh.

Sau bữa tối Lâm Ninh ngồi trên sofa trò chuyện với Lục Diệc Thanh, phiền phức của mình sẽ được an ủi, chửi bới cũng sẽ được thông cảm, không khỏi thở dài nói: "Lục Diệc Thanh, nếu anh không đánh bạc thì tốt rồi!"

Nhắc đến câu này, Lục Diệc Thanh trở nên lo lắng, nhanh chóng phủ nhận: "Ninh Ninh, anh biết mình sai rồi, sau này sẽ không bao giờ đánh bạc nữa. Đừng ghét anh."

Nhìn thấy hắn tái nhợt, có cảm giác như một ông chồng buồn bã, Lâm Ninh mới ăn no nê đột nhiên có chút thương hại, đành phải đổi chủ đề: "Tôi không ghét anh, đừng nhắc đến chủ đề này. Thật xui xẻo."

Lục Diệc Thanh thấp giọng đáp "Được", sau đó nhìn thấy sắc mặt Lâm Ninh đỏ bừng, hơi thở hổn hển, vội vàng ôm lấy eo anh, "Ninh Ninh, em động dục sao?"

"Chết tiệt...chết đi!" Lâm Ninh dựa vào vai Lục Diệc Thanh, thanh âm yếu ớt yếu ớt: "Mau đưa tôi ra khỏi đây, nếu bị phát hiện ở công ty, tôi sẽ chết chắc!"

"Ninh Ninh, anh đưa em về nhà giải quyết vấn đề này."
_________________
Khúc kinh doanh phiên phiến thôi nga mn 🥲🥲🥲

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com