62. Lý Hồng Minh và Từ Dương Thư gặp nhau, bầu không khí kỳ lạ
Trần Mộc làm theo yêu cầu của Từ Dương Thư, ấn định địa điểm là phòng riêng của một câu lạc bộ cao cấp.
Nơi này mang đến một môi trường yên tĩnh, cách âm tốt và thuận tiện cho việc đàm phán giao dịch, tuy nhiên lại không phải là nơi thích hợp cho những cuộc hẹn hò.
Lý Hồng Minh tâm tình không tốt, cũng không thèm xem xét kỹ càng, vừa vào phòng đã gọi rất nhiều rượu, ngồi ở trước mặt Trần Mộc bắt đầu uống rượu, thản nhiên nói một câu khách khí: "Có chuyện gì mà cậu buồn vậy?"
Trần Mộc nhìn bộ dáng hắn ảm đạm, cầm lấy rượu trong tay, "Sao em cảm thấy so với em anh khó chịu hơn? Xảy ra chuyện gì à? Nhất định phải uống rượu để giải sầu sao?"
Lý Hồng Minh tùy ý lấy một loại rượu khác, một tay mở nắp chai rót vào miệng, chớp mắt uống một ngụm, rượu còn lại chảy xuống cằm, qua yết hầu, đi vào cổ áo xuống cơ thể hắn.
Trần Mộc nhìn bộ dáng của Lý Hồng Minh, đột nhiên cảm thấy có chút đau lòng, hôm nay cậu ta thay mặt Từ Dương Thư đến đây, nhận không ít tiền để làm việc, nhưng lại không khỏi quan tâm đến Lý Hồng Minh trước mặt.
Người đẹp khó chịu luôn khiến người ta đau lòng, cậu ta ôm những ly còn lại vào lòng nói: "Anh không được uống nữa, uống nhiều không tốt cho sức khỏe, hơn nữa còn uống nhanh như vậy... Cuối cùng thì điều gì khiến anh khó chịu?"
Vốn dĩ Lý Hồng Minh vốn định tâm sự với Trần Mộc, nhưng hắn chán nản chỉ muốn uống rượu giải sầu. Sau khi say sẽ cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, không được uống rượu, hắn nóng lòng đưa tay ra giật lấy.
Trần Mộc vội vàng dùng ánh mắt kiên định bảo vệ rượu: "Nói cho em biết sao anh buồn. Chẳng lẽ anh có người thích, nhưng người đó lại không thích anh, cho nên anh cảm thấy khó chịu sao?"
Câu nói này ngay lập tức chạm đến nỗi đau, trái tim mới nhặt nhạnh ghép lại, đã nứt ra.
Lý Hồng Minh im lặng một lát, sau đó đỏ hoe mắt phản bác: "Tôi không có người thích, cũng không thấy xấu hổ, mang rượu tới, đừng ép tôi mắng cậu!"
"Anh mắng em!" Trần Mộc đứng dậy, không thể tin nhìn Lý Hồng Minh, "Anh mới biến mất hơn nửa năm, sao lại trở nên như thế này? Trước đây anh không nói chuyện như vậy, làm sao có thể nỡ lòng mắng em."
Đúng, trước đây hắn không thể tàn nhẫn với những người yêu này, cho dù chia tay, hắn cũng sẽ luôn tìm lý do, tại sao nửa năm lại thành ra thế này?
Lý Hồng Minh im lặng, hình ảnh thân thiết với Lâm Ninh chợt hiện lên trong đầu, từng hình ảnh đều rõ ràng.
Cho dù có cãi nhau, Lâm Ninh cũng chỉ chửi vài câu vô thưởng vô phạt, so với mắng Từ Dương Thư còn kém xa, nhưng bây giờ anh lại nói những lời đau lòng như vậy vì Lục Diệc Thanh, người tới sau, quả thực là đáng ghét!
Trần Mộc nhìn vào mắt Lý Hồng Minh, chợt hiểu ra, giống hệt như ánh mắt của Lý Hồng Minh khiến cậu ta cảm thấy khó chịu khi mới yêu, "Em biết, anh có người mình thích, còn người kia thì không thích anh, cho nên bây giờ anh đau lòng!"
Lý Hồng Minh lại không để ý mà cầm thêm một chai rượu nữa, không nói gì, chỉ im lặng uống.
Trần Mộc nhịn không được nữa, hai mắt đỏ hoe, "Em biết anh rất đào hoa, trong ao có rất nhiều cá, nhưng em vẫn bỏ mặc Từ Dương Thư mà theo anh, nhưng sao anh lại nghĩ đến người khác khi ở cùng em! Em không đòi hỏi gì nhiều, chỉ muốn bây giờ anh nhìn em thôi, được chứ! Em đã đợi em rất lâu kể từ lúc anh biến mất, em đã hiểu rằng cả đời này em sẽ không bao giờ yêu ai khác, bởi vì trong tim em chỉ có anh, chỉ có anh!"
Những lời này giống như vô số người cũ của hắn đã nói, không có gì mới cả.
Lý Hồng Minh chỉ im lặng uống rượu, không chịu ngước mắt nhìn Trần Mộc, coi cậu ta như một vật chết không nói được.
Nhìn thấy cảnh này, khóe mắt Trần Mộc tràn ra nước mắt, cậu ta có thể chấp nhận Lý Hồng Minh nuôi cá, nhưng không thể chấp nhận Lý Hồng Minh vì người khác trước mặt mà mất tâm trí, "Anh không nghĩ đến em, sao lại đến hẹn!"
Lý Hồng Minh vẫn im lặng, không biết mình đã uống bao nhiêu rượu, hai má đỏ bừng, nhưng vẻ mặt lạnh lùng đến lạ thường.
"Choang--"
Trần Mộc cầm lấy chai rượu của mình ném xuống, rượu trong suốt bắn tung tóe trên sàn nhà, để lại vết nước.
Lý Hồng Minh nhìn mảnh kính vỡ trên mặt đất, lập tức nhớ tới cánh cửa hắn đã đóng sầm lại khi rời khỏi căn hộ của Lục Diệc Thanh, hắn thậm chí không nghe thấy giọng cầu xin của Lâm Ninh, chỉ có thanh âm hỏi thăm vết thương của Lục Diệc Thanh, tâm tình đột nhiên trở nên hỗn loạn chạm đáy.
Cửa bị đẩy ra, Từ Dương Thư nhìn về phía Trần Mộc vẫn đang khóc, như muốn nói: "Không thành công chính là thất bại."
Hắn bảo Trần Mộc tới bàn chuyện hợp tác, không ngờ tên này lại mê Lý Hồng Minh đến mức chỉ biết làm loạn mà hoàn toàn quên mất việc làm ăn.
Lý Hồng Minh ngồi xuống tiếp tục uống rượu, Từ Dương Thư vừa ngồi xuống liền tức giận hỏi: "Mày tới đây làm gì, nhìn tao và Trần Mộc cắm sừng mày?"
"Tôi không thích cậu ta, sao có thể coi là kẻ cắm sừng?" Từ Dương Thư cười nửa miệng, giúp Lý Hồng Minh khui rượu, "Nói bị cắm sừng, nhất định cậu là người bị cắm sừng. Nhìn bộ dáng chán nản của cậu, sao giống như bị vứt bỏ vậy?"
Lý Hồng Minh ngừng uống rượu, ngẩng đầu nhìn vào mắt Từ Dương Thư, cười lạnh nói: "Tên mập chết tiệt, mày thích Lâm Ninh nhiều năm, lén lút phái người theo dõi hai chúng tao phải không? Cảm thấy chua chát à?"
Vẻ mặt Từ Dương Thư không thay đổi, rót một ly rượu nhỏ, chậm rãi uống một ngụm, "Tôi là nhìn chằm chằm Lục Diệc Thanh, ai cũng biết Lâm Ninh không thích cậu, nhìn chằm chằm cậu có ích lợi gì. Tôi tới nhà Lục Diệc Thanh cách đây nửa năm, lần nào cũng thấy hai người họ không rời nhau, như vậy coi như cậu không phải bị cắm sừng, cậu là bồ nhí."
"Choang!"
Chai rượu đập mạnh xuống bàn, miệng chai không chịu nổi áp lực, lập tức vỡ thành từng mảnh bay ra ngoài, một mảnh suýt cắt trúng má Từ Dương Thư.
Lý Hồng Minh trừng mắt nhìn Từ Dương Thư, "Thằng béo kia, có tin tao đập mày thành bánh nhân thịt không!"
Từ Dương Thư bất đắc dĩ xua tay nói: "Cậu tức cái gì? Chẳng lẽ hai người yêu nhau sao? Nhưng cậu thật sự thích Lâm Ninh à, cậu không nhớ cậu ta từng không thích cậu vì trình độ học vấn thấp kém và ngu ngốc à?"
Lại là một con dao khác đâm vào tim, máu theo lưỡi dao chảy ra, vết thương nhói lên.
Vài năm trước, hắn nghèo đến mức chỉ có thể sống cùng Lâm Ninh ở trường đại học. Trong khoảng thời gian đó, hắn và Lâm Ninh vẫn thân thiết như thường lệ, nhưng luôn mơ hồ cảm thấy Lâm Ninh không thích mình.
Ví dụ như hắn đã biết về tình hình quốc tế, nhưng khi cùng nhau trò chuyện trong ký túc xá, mỗi khi nói chuyện, Lâm Ninh chỉ nói vài câu chiếu lệ, thà nói chuyện với Từ Dương Thư thay vì nói chuyện với hắn, thậm chí còn nói: "Cậu có thời gian quan tâm mấy cái này, không bằng nghĩ xem nhà máy điện tử nào lương cao hơn, những chuyện này cậu không lý giải được đâu."
Dù có chuyện gì xảy ra, Lâm Ninh luôn cho rằng hắn chỉ có trình độ trung học phổ thông, kiến thức kém xa so với sinh viên đại học danh tiếng, dù nói gì cũng sai, có thể dùng để chống lại hắn.
Cho dù hắn có đề xuất khởi nghiệp, Lâm Ninh cũng sẽ làm chiếu lệ, không để tâm chút nào. Theo Lâm Ninh, việc làm trong nhà máy hoặc khởi nghiệp mà không học đại học sẽ vô ích.
Vì vậy Thẩm Khang Nghĩa đưa hắn đi du học, hắn học hành chăm chỉ, chỉ muốn lấy được bằng cấp rồi trở về càng sớm càng tốt. Nhưng dù vậy, trong mắt Lâm Ninh, tất cả chỉ là mua bằng tiền, căn bản không đáng kính trọng.
Lý Hồng Minh siết chặt chai rượu, không nói gì.
Từ Dương Thư tỏ ra vui vẻ, "Này, tôi nhớ Lục Diệc Thanh tốt nghiệp một trường danh tiếng. Có lẽ anh ta và Lâm Ninh có chung tiếng nói nên quan hệ rất tốt."
Lý Hồng Minh hừ lạnh một tiếng, "Tao thích Lâm Ninh không phải việc của mày. Đại học mày khiêm tốn liếm bốn năm, liếm cũng không được! Tốt nghiệp xong liền giảm cân có chút đẹp trai, nhưng Lâm Ninh vẫn không thích mày, buồn cười thật! Nhưng cũng bình thường thôi, bằng cấp có thể đạt được bằng sự chăm chỉ, ngoại hình đẹp là bẩm sinh, dù có cố gắng thế nào cũng không giúp ích được gì. Tao đoán Lâm Ninh nhất định rất để ý chuyện này, ai lại muốn thân mật với một con lợn béo chết tiệt?"
Bầu không khí lúc trở nên căng thẳng, giống như dầu rỉ ra, lấp đầy toàn bộ phòng riêng, chỉ cần châm lửa là sẽ phát nổ.
Từ Dương Thư không ngừng xoay chiếc cốc trong tay, tức nổ phổi, hắn không phẫu thuật thẩm mỹ, ngoại hình đẹp nhờ khổ luyện giảm cân và điều chỉnh chế độ ăn uống. "Không phải cậu sinh ra với cái mặt đẹp sao?Vậy mà Lâm Ninh vẫn không thích, la liếm chán chê rồi chạy đến đây uống rượu giải sầu sao? Không phải là đang lừa dối chính mình à?"
Lý Hồng Minh tức giận đột nhiên tỉnh lại, nhớ tới mục đích ban đầu đến Hải Thị, "Tao chỉ muốn trả thù, để em ấy nếm thử cảm giác bị bỏ rơi."
Trong mắt Từ Dương Thư lóe lên một tia sắc bén, "Nhưng trong lòng em ấy có Lục Diệc Thanh, cậu không thể báo thù, tốt nhất là hợp tác với tôi, chỉ cần đưa em ấy lên giường của tôi, em ấy nhất định sẽ tức giận và tuyệt vọng. Thật là một cách tốt để trả thù."
Lý Hồng Minh không trả lời, hắn đột nhiên nghĩ ra mình đã đánh Lục Diệc Thanh, Lâm Ninh cảm thấy có lỗi với Lục Diệc Thanh nên mới không thèm để ý tới hắn.
Nếu trong lòng Lâm Ninh không có hắn thì tại sao hắn lại phải nghĩ cho Lâm Ninh, đây chẳng phải cũng giống như đám tình cũ ngu xuẩn vì tình yêu sao!
Lý Hồng Minh hắn luôn là người chiến thắng trong tình yêu, sao có thể trở thành kẻ thất bại!
Từ Dương Thư nghĩ hắn có chút do dự, "Cậu không nỡ buông tay, cho nên thật sự thích Lâm Ninh?"
Lý Hồng Minh tựa hồ sắp lên tới đỉnh núi, đột nhiên bỏ cuộc, đi một con đường khác xuống núi, vẻ mặt lạnh nhạt nói: "Tao đương nhiên không quan tâm, sao không đáp ứng mày."
Hắn sẽ không dễ dàng với Lý Hồng Minh, hắn chỉ tạm thời hợp tác, sau này sẽ trả thù.
Từ Dương Thư cười, cụng ly với Lý Hồng Minh: "Hợp tác vui vẻ."
Cùng lúc đó, phía chân trời xuất hiện một tia sáng, theo thời gian trôi qua, nó dần dần mở rộng phạm vi, chiếu sáng đường viền của toàn bộ thành phố, giống như một bức tranh sơn dầu, chậm rãi khắc họa từng chi tiết.
Buổi tối Lâm Ninh đã làm mấy lần, đang nằm trong lòng Lục Diệc Thanh ngủ ngon lành, khuôn mặt anh được ánh nắng ban mai chiếu sáng, trắng như sữa, đáng yêu mềm mại.
Lục Diệc Thanh nhịn không được hôn lên má Lâm Ninh, cảm thấy không thỏa mãn lại hôn lên môi, chậm rãi di chuyển xuống cổ, mút lấy đầu vú mềm mại của anh.
Hắn không muốn quấy rầy giấc ngủ của bất cứ ai, nhưng Ninh Ninh của hắn hôn lại dễ nghiện đến mức hắn không nhịn được mà nhẹ nhàng hôn thêm vài cái.
"Ừm..." Lâm Ninh hơi hé môi thở dốc, toàn thân ngứa ngáy, mở mắt nhìn thấy Lục Diệc Thanh, không khỏi chửi rủa: "Đầu anh đầy tinh trùng à? Còn nuốn nữa!"
"Ninh Ninh, anh xin lỗi. Anh không muốn, chỉ là anh không nhịn được hôn em thôi." Lỗ tai Lục Diệc Thanh hơi đỏ lên, nhanh chóng ôm chăn Lâm Ninh, không dám cử động." Ngủ đi, anh sẽ không hôn em nữa."
Lâm Ninh vốn đã động dục, buổi sáng ham muốn mãnh liệt, bây giờ Lục Diệc Thanh hôn như vậy liền cương cứng, nước dâm chảy ra từ lồn múo, anh không nhịn được chửi "Đồ ngốc!", tóm lấy tay Lục Diệc Thanh nhét vào trong chăn, vuốt ve lồn múp ướt át, "Vào nhanh đi, hừm..."
Nhịp tim của Lục Diệc Thanh tăng nhanh, lập tức mở chăn ra, dang rộng hai chân của Lâm Ninh, chậm rãi nhét vào.
Hắn thầm nghĩ, nếu có thể sống như thế này với Ninh Ninh mãi mãi thì tốt quá...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com