Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

71. "Thử cặc lớn 39 độ đi"

Lý Hồng Minh mặc bộ đồ ngủ rộng thùng thình ngã xuống đất, mặt đỏ bừng, hô hấp không đều, giống như đang hấp hối.

Lục Diệc Thanh hét lên mấy tiếng vẫn không tỉnh lại, nhìn thấy Lâm Ninh ôm lấy thân dưới của mình, hắn bước ra: "Ninh Ninh, em ra đây làm gì? Lý Hồng Minh không sao đâu."

Lâm Ninh ngồi xổm xuống, dùng ngón tay sờ trán, lập tức thu tay lại: "Nóng quá, sao Lý Hồng Minh lại sốt? Giờ còn bất tỉnh."

Ánh mắt Lục Diệc Thanh rơi vào bộ đồ ngủ của hắn, "Anh đoán là cậu ta đi tắm làm tình trạng trở nên trầm trọng hơn. Khó trách vừa rồi không có chút âm thanh nào."

Vừa mới vào phòng, Lục Diệc Thanh chủ động hôn Lâm Ninh, ngón tay vuốt dọc lưng, dễ dàng kích thích Lâm Ninh khơi dậy dục vọng, sau đó ấy ấy.

Hắn hy vọng bằng cách này, Lý Hồng Minh sẽ biết Ninh Ninh làm tình với hắn, mối quan hệ giữa hai người thân thiết đến mức người thứ ba như Lý Hồng Minh không thể xen vào.

Lâm Ninh vỗ vỗ mặt Lý Hồng Minh mấy cái, đỡ hắn mắng: "Cậu đần thật à, biết rõ mình còn chưa khỏi bệnh hoàn toàn còn đi tắm, muốn đột tử à."

Dù nói như vậy nhưng anh vẫn sẽ đón Lý Hồng Minh. Bình thường thì sẽ dễ dàng, nhưng lúc này eo và bụng của anh không còn sức lực, gần như ngã xuống.

Lục Diệc Thanh nhịn không được nữa, đành phải đỡ Lý Hồng Minh: "Ninh Ninh, để anh làm, em về nghỉ ngơi đi. Dù sao thì em cũng mới dùng thắt lưng của mình mà, hiện tại đâu còn sức nữa."

Lâm Ninh nghe vậy vui vẻ giao Lý Hồng Minh cho Lục Diệc Thanh, xoa lưng mình, liên tục trách móc hắn: "Đều là lỗi của anh, đêm nay anh phải có trách nhiệm chăm sóc Lý Hồng Minh, đừng để cậu ta kiệt sức!"

Lục Diệc Thanh chỉ định đưa Lý Hồng Minh vào phòng ngủ, sau đó ôm Lâm Ninh ngủ, hắn không chịu chăm sóc tên này, "Ninh Ninh, cậu ta không cần chăm sóc đâu, chỉ cần uống thuốc rồi chăn là được, không chết được đâu, anh cũng không muốn quan tâm đến cậu ta!"

Người bệnh bị sốt cần phải tốn nhiều sức lực để chăm sóc, không những phải bổ sung nước liên tục mà còn phải đo nhiệt độ cơ thể, lau rửa cơ thể để không bị ngấm mồ hôi.

Lâm Ninh đã từng chiếu cố hắn một lần, biết đây không phải chuyện đơn giản, anh không muốn mệt mỏi, cũng không muốn Lý Hồng Minh bệnh tật thành ngu ngốc, đành phải giao trách nhiệm cho Lục Diệc Thanh. Dù sao thì chỉ số IQ của con bạc này cũng không cao lắm, dễ bị dụ dỗ.

"Nếu cứ để Lý Hồng Minh vậu thì xảy ra chuyện mất, tôi phải chăm sóc cậu ta ấy. Nhưng bây giờ vì anh mà tôi rất mệt mỏi, cho nên anh phải chịu trách nhiệm chăm sóc cho Lý Hồng Minh, nếu không chịu thì con người anh quá tệ."

Logic là Lục Diệc Thanh cùng anh làm tình, làm cho anh mệt mỏi, hắn nhất định phải chịu trách nhiệm, nếu không thì chính là tệ bạc.

Nhưng trong mắt Lục Diệc Thanh lại hoàn toàn không nghe ra được trách nhiệm, hắn chỉ không thể chịu đựng được việc Lâm Ninh chiếu cố Lý Hồng Minh.

Nghĩ đến Lý Hồng Minh có thể có được sự dịu dàng và quan tâm của Lâm Ninh khiến người ta ghen tị, hắn đành phải đồng ý: "Được rồi, Ninh Ninh, em đi nghỉ ngơi trước đi, anh chăm sóc cậu ta."

Lâm Ninh nghe được câu trả lời này liền an tâm ngủ đi, cảm thấy Lục Diệc Thanh so với anh chăm sóc người khác tốt hơn, Lý Hồng Minh nhất định sẽ không có việc gì.

Buổi tối, tuyết rơi nhẹ, đèn đường trong sân chiếu sáng trên tuyết, phản chiếu một loại kết cấu giống như sứ, những tòa nhà gỗ cao ở phía xa sáng rực rỡ, đoàn làm phim đang bàn bạc nên tiến hành như thế nào.

Việc đầu tiên chính là liên hệ với chính Lý Hồng Minh, hắn là một trong những diễn viên chính, cũng có liên quan đến vốn, không thể thiếu được.

Nhưng những người này đều không liên lạc được, ngay cả trợ lý cố gắng mấy lần cũng không liên lạc được, chỉ có thể đặt hy vọng vào Từ Dương Thư.

Nghe đồn rằng Từ Dương Thư và Lý Hồng Minh xảy ra mâu thuẫn, giờ nằm bất tỉnh trong bệnh viện nên rất khó liên lạc.

Những diễn viên trẻ này biết mối quan hệ giữa Lý Hồng Minh và Từ Dương Thư, đã tưởng tượng ra một vở kịch đẫm máu, chẳng hạn như chủ đầu tư muốn ép diễn viên nhỏ đi tiếp khách, cuối cùng bị đưa đến bệnh viện, sau đó sẽ là một vở kịch điên cuồng đuổi theo vợ.

Than củi trong bếp đỏ rực, cánh gà nướng trong tay trợ lý rơi xuống phát ra tiếng xèo xèo, thu hút mọi người xung quanh nhìn vào.

Lúc này, cuộc gọi cuối cùng cũng kết nối được, gã nhanh chóng hỏi về Lý Hồng Minh: "Anh Tư, hiện tại tôi không thể liên lạc được với anh Lý. Gần đây đoàn làm phim thúc giục tôi, anh có thể giúp tôi hỏi..."

Trợ lý còn chưa kịp nói xong, đạo diễn lập tức giật lấy điện thoại, nêu ra vấn đề kinh phí: "Vì tuyết rơi dày đặc nên đoàn làm phim ở lại mấy ngày. Đây là thiên tai, chúng ta có thể có kinh phí được không..."

Những người này lần lượt hỏi nhưng không nhận được câu trả lời từ Từ Dương Thư, thay vào đó, thư ký bên cạnh trả lời điện thoại và truyền đạt tin nhắn: "Đừng lo, Từ Xu nhất định sẽ hỗ trợ công việc của đoàn phim, mọi người nghỉ ngơi một chút, còn phải tiếp tục quay chụp thật tốt. Về phần Lý Hồng Minh, lát nữa liên lạc tôi sẽ liên lạc. Những việc còn lại đừng làm phiền anh Từ, anh ấy đang bận bây giờ và không có thời gian."

Đoàn làm phim nghe thư ký nói, liền hiểu rằng Từ Dương Thư rất coi trọng dự án này, trong lòng yên tâm, không nói thêm gì nữa.

Thư ký cúp điện thoại, ngước lên nhìn thấy bức tường trắng như tuyết với nhiều dụng cụ y tế và kệ để treo chai lọ.

Toàn thân Từ Dương Thư được bao phủ bởi một lớp vải trắng, chỉ lộ ra một đôi mắt chết chóc, giống như hố đen không có ánh sáng thoát ra. Hắn ngồi trên giường, im lặng như một cái xác.

Nội tạng bị thương không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng vết thương ngoài da quá nghiêm trọng, khắp nơi đều có vết thương, suốt một tháng hắn không thể gỡ băng gạc ra, hiện tại chỉ có thể ngồi dưỡng sức, đồng thời để thư ký xử lý chuyện quan trọng.

Kỳ thật đoàn phim chỉ là một hạng mục nhỏ, không cần hắn tự mình xử lý, nhưng đối với Lâm Ninh, thư ký cần phải báo cáo từng cái một, không được phép có sai sót.

Thư ký bước tới báo cáo từng cái một với Từ Dương Thư, sau đó đặt chiếc máy tính bảng trước mặt hắn, trên đó là thông tin dự án và các hoạt động gần đây khác của công ty.

Từ Dương Thư từ lâu đã quen với cách xử lý những chuyện này, nhanh chóng bỏ qua và hỏi về nhà nghỉ, "Biệt thự của tôi còn có ai ở không?"

Thư ký mở màn hình ra, bốn hình ảnh giám sát trong biệt thự, cửa trước và cửa sau, phòng khách và hành lang nơi các phòng gặp nhau, những nơi còn lại đều không có camera.

Từ màn hình có thể nhìn thấy Lý Hồng Minh, Lục Diệc Thanh và Lâm Ninh. Sau khi điều chỉnh thời gian về sớm hơn, hắn thấy ba người họ đang ngồi trong phòng khách chơi game, vui vẻ đến mức kinh tởm.

Có thể thấy bọn họ chơi liên minh.

Từ Dương Thư nhớ lại khi còn học đại học chơi với Lâm Ninh, kỹ năng của hắn không tốt nhưng rất ngoan ngoãn nên không bị ghét bỏ. Nhưng khi Lý Hồng Minh ở đó, ba người cùng xếp hàng, Lý Hồng Minh liên tục mỉa mai hắn không biết chơi, khiến hắn thường xuyên mắc lỗi, sau đó Lâm Ninh không chơi với hắn nữa.

Bây giờ nghĩ lại, cảm thấy ngực mình như bị tắc, muốn kéo Lý Hồng Minh ra khỏi màn hình đánh một trận, tốt nhất là đến khi anh không còn nhận ra  hắn được nữa!

"Thật là khốn nạn!" Từ Dương Thư nhìn chằm chằm Lý Hồng Minh, tức giận nghiến răng nghiến lợi, môi run run.

Điều khó chịu nhất không phải là Lý Hồng Minh định gài bẫy hắn, mà là Lý Hồng Minh cũng làm điều tương tự với anh, nhưng Lâm Ninh kỳ thực không quan tâm, để Lý Hồng Minh ở trong biệt thự.

Trong mắt Lâm Ninh, hắn thật sự không bằng Lý Hồng Minh một chút nào sao? Rõ ràng trước đây Lý Hồng Minh chỉ là một tên lưu manh ngoài đường không có việc làm, nhưng hiện tại hắn là một phú nhị đại giàu có vô dụng dựa dẫm vào cha mình, không có chút kỹ năng nào, chỉ là một bình hoa!

Thư ký nhìn thấy ông chủ của mình không thích những người trên màn ảnh, "Hay là tôi kêu người đuổi họ ra ngoài nhé?"

Lý Hồng Minh tu hú chiếm tổ, sống một cuộc sống an nhàn vui vẻ, thật là khó ưa!

Nhưng Lâm Ninh cũng sống trong đó phải không? Lâm Ninh bằng lòng ở trong biệt thự của hắn, đối với hắn chẳng phải là vinh dự sao? Muốn đuổi Lâm Ninh ra ngoài cũng rất khó khăn.

"Không cần, để bọn họ sống đi, dù sao cũng không bao lâu nữa." Từ Dương Thư chậm rãi giơ tay chạm vào màn hình, giống như xuyên qua lớp màng này chạm vào thân thể Lâm Ninh, trong miệng lẩm bẩm mấy chữ, trong đó có tức giận nhưng không hề oán hận.

Thư ký đáp, đặt máy tính bảng xuống rồi rời khỏi phòng bệnh. Cô thầm than thở trong lòng rằng ông chủ lại không quan tâm đến nam diễn viên đẹp trai mà là một chàng trai trẻ vô danh.

Trong phòng chỉ còn lại một người, có vẻ đặc biệt trống trải và yên tĩnh, qua cửa sổ kính lớn có thể nhìn thấy khu vườn nhà kính bên ngoài. Đây là khu VIP cao cấp trong thành phố, chuyên dành cho người giàu, mùa cách ly vẫn đang là mùa xuân.

Từ Dương Thư tự nghĩ rằng mình sẽ không từ bỏ Lâm Ninh, vì không thể giành được bằng các phương pháp thông thường nên hắn sẽ sử dụng một phương pháp khác, bất kể giá nào, hắn sẽ có được Lâm Ninh.

Về phần Lý Hồng Minh và Lục Diệc Thanh, hắn sẽ bố trí thêm nhân lực để đối phó bọn họ, đặc biệt là tên khốn kiếp Lý Hồng Minh, không thể bỏ qua được.

"Lâm Ninh, em nên cùng anh tận hưởng mùa xuân vào thời điểm này."

Sáng sớm tỉnh dậy, Lâm Ninh hắt hơi dữ dội, cơ hồ ngồi không yên, anh tưởng giấc mơ đêm qua có liên quan đến Từ Dương Thư nên liền chửi một câu: "Xui xẻo."

Lục Diệc Thanh đang làm bữa sáng, anh ngửi được mùi thơm, có người chăm sóc thật tốt.

Lâm Ninh xuống giường tắm rửa, nhìn Lý Hồng Minh, thấy cơn sốt của hắn chỉ hạ xuống một chút, còn chưa tỉnh lại, có lẽ còn phải mất một thời gian nữa nên anh đi ra phòng khách ăn sáng.

Lục Diệc Thanh nhìn ngoài cửa sổ tuyết rơi, lo lắng, vốn tưởng rằng hôm nay tuyết ngừng rơi sẽ đưa Lý Hồng Minh đi, nhưng đường đi bị tuyết dày chặn lại, không thể đi ra ngoài, chỉ có thể ở lại đây.

Ăn xong còn phải đi chợ rau mua quả nguyên liệu cho ngày mai, hai người thì được nhưng thêm một người thì sẽ phiền phức.

Lâm Ninh nhìn thấy vẻ mặt u sầu của Lục Duệc Thanh, liền nghĩ đến bệnh tình của Lý Hồng Minh: "Anh đi mua sắm có thể mua một ít thuốc, lát nữa tôi sẽ viết cho anh một tờ giấy. Tôi nhớ lúc trước Lý Hồng Minh từng uống thứ đó lúc bị sốt hoặc cảm lạnh, rất hiệu nghiệm. Tôi sẽ chăm sóc cậu ta cả ngày, để anh có thể thư giãn."

Anh thậm chí còn có thể nhớ được những loại thuốc thường dùng của Lý Hồng Minh, điều này thực sự khiến hắn rung động.

Trong lòng Lục Diệc Thanh như bị dao đâm, đau nhói, hắn thật sự ghen tị vì Lý Hồng Minh có thể được Lâm Ninh sủng ái, hắn nhớ tới loại thuốc thường dùng, mềm lòng nói: "Ninh Ninh, Lý Hồng Minh quan trọng trong trái tim em vậy sao. Em còn nhớ loại thuốc cậu ta thường dùng?"

"A?" Lâm Ninh nhìn thấy vẻ mặt cô đơn của Lục Diệc Thanh, khó hiểu nói: "Sao anh lại quan tâm đến chuyện này? Tôi thường đến nhà cậu ra, khi cậu ta ốm cũng phải chơi game với tôi. Tôi đã xem thuốc của cậu ta rất nhiều, tôi chỉ viết nó ra thôi."

Lục Diệc Thanh nhịn không được hỏi: "Ninh Ninh, em có biết anh thích ăn trái cây gì không?"

Lâm Ninh lắc đầu, "Không biết, tại sao tôi phải nhớ tới chuyện này?"

Lục Diệc Thanh lại hỏi: "Lý Hồng Minh ghét quả gì?"

Gần như ngay lập tức, Lâm Ninh trả lời: "Nho mềm, vị chua, khó bóc vỏ."

Lục Diệc Thanh đột nhiên cảm thấy ngực mình thủng lỗ, đầy dấm, sắp tràn ra ngoài, cố chịu đựng bi thương, chật vật nói: "Ninh Ninh, sau này em nhớ sở thích của anh được không? Em đối với Lý Hồng Minh thật tốt, anh ghen tị."

"Ồ, ở chung lâu sẽ nhớ." Lâm Ninh thờ ơ xua tay, "Sao anh lại ghen tị với cậu ta? Không thấy cậu ta sốt không dậy được à?"

Có lẽ Ninh Ninh của hắn thật sự không có trái tim, nhưng hắn lại không nỡ rời đi, chỉ có thể từ từ dạy dỗ.

Lục Diệc Thanh không nhắc tới chuyện này nữa, yên lặng thu dọn bát đĩa, mặc quần áo ấm rồi đi đến chợ rau và siêu thị gần đó để mua đồ.

Lâm Ninh đến phòng Lý Hồng Minh chơi game, thỉnh thoảng đo nhiệt độ cho hắn và chườm đá hạ nhiệt. Nhiệt độ cơ thể của anh chàng này chưa bao giờ giảm, vẫn là 39 độ, hắn chưa ăn gì, chỉ có thể cho hắn ăn một ít glucose.

Trong lúc mơ màng, Lý Hồng Minh nghe thấy tiếng bàn phím máy móc, mở mắt ra, nhìn thấy bóng dáng Lâm Ninh, trong lòng ấm áp nói: "Lâm Ninh, anh, anh..."

Lâm Ninh vừa mới chơi xong, chú ý tới Lý Hồng Minh đã tỉnh, liền ngồi tới, lấy nhiệt kế ra xem: "Sao vẫn là 39 độ, còn chưa nguội?"

Lý Hồng Minh mở miệng xin nước, Lâm Ninh sợ hắn kiệt sức mà chết, liền cho hắn ăn đường và nước. Anh cứ phàn nàn, ước gì có thể ném cậu vào tủ lạnh cho nguội bớt, để không trông ốm yếu, khó chịu.

"Ninh Ninh, anh nói cho em biết, kỳ thật có biện pháp nhanh chóng hạ nhiệt, lại gần đi, anh không còn sức để nói."

"Gì?"

Lâm Ninh nghiêng người, lại cảm giác được tay mình bị nắm, sau một giây, thế giới quay cuồng, anh ngã xuống giường. Mà Lý Hồng Minh đang đè lên người anh, trên người tỏa ra nhiệt lượng như lò lửa.

Lý Hồng Minh sốt cao 39 độ, lấy lại được chút sức lực, đè lên người Lâm Ninh, dùng ngón tay đưa xuống, cởi quần của anh ra.

Lâm Ninh vội vàng gỡ tay hắn xuống, chửi: "Cậu điên rồi, sốt thế còn muốn thằng em mình thoải mái, muốn chết à?"

"Nhưng, nhưng..." Lý Hồng Minh hai mắt đỏ hoe, giọng nói tủi thân: "Anh nghe được hôm qua em và Lục Diệc Thanh làm tình, hai người hoàn toàn không để ý đến cảm xúc của anh, không ngừng làm ồn."

"Đáng chết, cửa này thật sự không có cách âm!" Lâm Ninh có chút mất mặt, không biết xấu hổ giải thích, "Bọn tôi làm tình, sao cậu lại ở cửa nghe trộm? Không phải là biến thái sao!"

Bị ốm khiên tâm lý Lý Hồng Minh yếu hơn bình thường, hai mắt đau nhức, nước mắt rơi xuống, rơi vào cổ Lâm Ninh, giọng điệu gây sự: "Anh mặc kệ, em không thể thiên vị mà ưu ái Lục Diệc Thanh! "

Vì bị bệnh, màu môi hắn vô cùng nhợt nhạt, hàng mi dài khẽ run rẩy, tạo cho hắn một vẻ đẹp mong manh, bây giờ vẫn đang rơi những giọt nước mắt trong suốt, càng đau đớn hơn, giống như một cô bé bị bắt nạt.

Lâm Ninh cảm giác như mình đã làm sai, đành phải hỏi: "Vậy cậu muốn thế nào? Đúng cạn lời, là đàn ông chân chính sao lại khóc!"

Lý Hồng Minh ghé sát vào tai anh, nắm lấy tay Lâm Ninh sờ cặc mình, cặc lớn đã cương cứng nóng bừng.

Hắn nói như lời thì thầm quyến rũ của yêu tinh, "Thử cặc lớn 39°c đi..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com