9. Tên ngốc Từ Dương Thư
Trên đường trở về, Lâm Ninh chán nản trầm mặc.
Lục Diệc Thanh ngồi lái xe bên cạnh nhìn biểu tình của anh, "Mặc dù Từ Dương Thư lúc đầu có chút kỳ quái, nhưng sao em lại đánh cậu ta?"
"Vì cậu ta xứng đáng!"Lâm Ninh còn tức vl, muốn quay lại đánh Từ Dương Thư lần nữa, "Anh không biết cậu ta đạo đức giả như thế nào đâu, hồi đại học tôi rất ghét cậu ta!"
"Hai người còn là bạn học đại học, trước đó đã xảy ra chuyện gì?"
"Bọn tôi..." Lâm Ninh do dự, hiện tại Lục Diệc Thanh là cổ đông của Trường Sinh, phần lớn tài sản của hắn đều đến từ Trường Sinh, nói xấu một CEO có thể kiếm tiền trước mặt cổ đông chắc chắn sẽ không thuyết phục được hắn.
Hơn nữa, Từ Dương Thư tối nay đã bị đánh rất dã man, anh còn muốn tiếp tục tống tiền, tốt nhất không nên để quan hệ giữa hai người trở nên xấu đi.
"Không có gì to tát đâu, mọi chuyện qua rồi. Tôi buồn ngủ quá. Ngủ một lát đây. Khi nào đến nơi thì gọi tôi."
Nói xong, Lâm Ninh tựa người vào ghế ngủ thiếp đi, đồng thời tốc độ xe chậm lại, nhiệt độ điều hòa cũng tăng lên.
Ngoài cửa sổ là dòng sông lấp lánh, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng còi tàu, ánh hoàng hôn cách đó không xa đã hoàn toàn biến mất ở phía chân trời, cả thành phố đã trở lại một màu u ám, không khí trở nên lạnh lẽo.
Trong giấc vang lên tiếng đồng hồ báo thức, Lâm Ninh lấy điện thoại di động ra tắt báo thức rồi lại nhắm mắt lại.
Kết quả, phía dưới lại truyền đến tiếng Từ Dương Thư, rất nhỏ, nhưng không thể bỏ qua, "Lâm Ninh, sáng rồi dậy đi."
Đêm qua Lâm Ninh lại chơi game suốt đêm, giờ có dậy bằng niềm tin, "Dương Thư, giúp tôi điểm danh."
"Lâm Ninh..." Từ Dương Thư tính cách rụt rè, chưa bao giờ dám trốn tiết, huống chi là điểm danh hộ, cho nên anh ta do dự một chút.
"Bảo thì đi đi. Nói nhảm nhiều thế? Chuyện nhỏ này cũng không làm được!" Lâm Ninh đứng dậy trút hết giận dữ lên người anh ta, mắng xong liền trốn vào chăn đi ngủ.
Hai người còn lại trong ký túc xá cũng nhờ Từ Dương Thư điểm danh hộ, nhưng giọng rất bố đời: "Nhớ điểm danh dùm nha thằng béo, không tao đánh chết mày" rồi tiếp tục ngủ.
Kết quả là những người khác trong ký túc xá bị giáo viên trừ điểm, còn Lâm Ninh thì không sao.
Mối quan hệ giữa bốn người bắt đầu trở nên vi diệu, hai người còn lại khắp nơi nhắm vào Từ Dương Thư. Lâm Ninh coi như không thấy, cũng không tham gia, chỉ tập trung viết code.
Thành tích của Lâm Ninh rất tốt, đứng trong top ba chuyên ngành, bài tập của anh luôn được giáo viên triển lãm cho mọi người xem, nói rằng anh sinh ra là để học máy tính.
Ba người bạn cùng phòng phải dựa vào anh để làm bài tập hàng ngày và kiểm tra cuối kỳ, nên anh có thể ở vị trí trung lập.
Tất nhiên bọn họ có thể học, nhưng lại không thích làm bài tập mà chỉ thích làm báo đời.
Nhưng Từ Dương Thư thì khác, muốn học cũng không học được, anh ta sinh ra không phải để học máy tính, dù có giảng thế nào cũng vô nghĩa, luôn bị Lâm Ninh mắng là ngu ngốc, nhưng anh ta không chấp nhặt.
Lâm Ninh đối với Từ Dương Thư hô mưa gọi gió, đi mua đồ toàn anh ta trả tiền cho, giống như vừa có thằng đệ bảo kê vừa có ví tiền tiện lợi.
Cuối tuần mấy đứa cùng phòng ra ngoài chơi, Lâm Ninh vẫn chăm chỉ làm việc, còn chiếm máy tính của Từ Dương Thư, đặt bên cạnh xem video mấy anh Ấn Độ dạy học, vừa viết code vừa học từng chút một.
Từ Dương Thư ngồi gần đó đọc sách, nghe thấy bên ngoài có tiếng cười đùa, không khỏi hỏi: "Chúng ta cũng ra ngoài chơi đi, tôi bao."
Lâm Ninh không có hứng thú ra ngoài chơi, nhưng vừa nghe Từ Dương Thư bao, lập tức dừng video, thay quần áo.
Khi trở về thì đã mười giờ, đèn đường tối thui không nhìn rõ đường đi, hai người đang trò chuyện về những giấc mơ của nhau, trò chuyện vui vẻ dần thành một mình Lâm Ninh flexing.
Đột nhiên một cô gái khóc lóc chạy đến trước mặt hai người, cô ta mặc một chiếc váy đỏ khoét sâu, xinh đẹp kiều diễm, toàn thân run rẩy, "Em vừa bị lưu manh chặn đường, chạy mãi mới thoát được, anh có thể đưa em về được không? Em không dám về một mình..."
Từ Dương Thư cẩn thận hỏi han: "Không có vấn đề, cô muốn đi đâu?"
Cô gái nhỏ giọng đáp: "Đường Hoa Lan, em..."
Lâm Ninh ngắt lời cô ta: "Đường Hoa Lan cách chỗ chúng ta xa lắm, không cùng đường, cô có thể tìm người khác."
Cô gái bắt đầu khóc, "Nhưng, nhưng, em không tìm được ai khác, em sợ..."
Từ Dương Thư lo lắng nói: "Lâm Ninh, cô ấy nhìn thật đáng thương, cậu vô cảm thế."
Lâm Ninh không chút thương hại nhìn chằm chằm vào mắt cô gái kia, "Cô nói vừa gặp phải một tên lưu manh, vậy để tôi giúp cô báo cảnh sát, cảnh sát đưa cô về sẽ an toàn hơn."
Cô gái thấy vậy vội vàng xua tay, vừa khóc vừa nắm lấy tay Lâm Ninh đang cầm điện thoại: "Không, đừng, đây không phải chuyện vinh quang gì cả. Nếu anh không muốn, em, em sẽ tự mình về.. ....."
Từ Dương Thư không nhịn được nữa nắm lấy tay cô gái: "Anh đưa em về, đừng khóc."
Lâm Ninh vỗ vỗ vai anh ta: "Cô gái này rõ ràng có vấn đề gì đó, cậu còn muốn đi! Cậu có biết..."
"Tôi vẫn cho rằng cậu là người tốt, không ngờ hôm nay cậu lại không sẵn lòng giúp đỡ một cô gái yếu đuối, có lẽ tôi đã đánh giá sai người, tôi tự mình đưa cô ấy đi." Từ Dương Thư ngắt lời anh, cùng cô gái đi về hướng ngược lại, nhanh chóng biến mất trong bóng tối.
"Bại não!" Lâm Ninh tức giận đến đá vào ụ đá bên đường, chửi Từ Dương Thư mấy câu.
Tiến lên vài bước, anh vẫn mủi lòng, lấy điện thoại di động ra gọi cảnh sát, báo cảnh sát đi đến đường Hoa Lan.
Cô gái đó tuy rất đáng thương nhưng nếu gặp phải một tên lưu manh thì nên gọi cảnh sát.
Cho dù không gọi cảnh sát, cũng không thể dễ dàng nhờ đến hai người đàn ông lạ mặt đến giúp đỡ vào đêm khuya, cô ta không sợ hai người đàn ông xa lạ này cũng giống tên lưu manh lúc trước mặt sao?
Hơn nữa, anh còn có lòng tốt giúp cô ta gọi cảnh sát, nhưng cô ta không muốn, chỉ muốn có người đưa cô ta đến đường Hoa Lan hẻo lánh ít người, ý đồ thật nham hiểm.
Đây rõ ràng là một cái bẫy được thiết kế để gài bẫy những người tốt bụng, mục đích là để lừa người ta.
Quả nhiên, cô gái kia sau đó đã bị bắt, tổ chức buôn người trên đường Hoa Lan cũng bị tiêu diệt.
Chiêu lừa đảo của họ là cho phụ nữ ngồi chờ quanh làng đại học, nhăm nhe mấy cu sinh viên chưa trải sự đời, mấy cu ham gái thì dùng sắc đẹp dụ dỗ, không dại gái thì dùng thủ đoạn tàn ác.
Nhiều cu cậu đi về đêm khuya, thấy gái lả lơi thì con cu che mù con mắt, theo người ta đến đường Lan Hoa rồi bị bắt cóc.
Ban ngày, bọn buôn người không coi trọng nam giới, chỉ để người già sức yếu, phụ nữ và trẻ em dùng thủ đoạn độc ác để lừa gạt những cô gái tốt bụng.
Sau khi bị bắt trên đường Hoa Lan, những thanh niên này sẽ bị bán theo lô, phần lớn là bị lấy nội tạng.
Đường Hoa Lan chỉ là một nhánh nhỏ, trụ sở vẫn cần phải điều tra. Vì sự việc này, cảnh sát còn trao tặng huân chương cho Lâm Ninh, khen ngợi anh đã có đóng góp xuất sắc cho vụ án.
Lúc Từ Dương Thư đến đường Hoa Lan, anh ta đã bị đám buôn người giã cho nhừ xương, nằm viện một tuần mới được thả về.
Anh ta biết chính Lâm Ninh đã kịp thời gọi cảnh sát nên bản thân mới có thể sống sót nên đã bỏ tiền ra để lắp ráp một chiếc máy tính để bàn xịn xò làm quà cho Lâm Ninh, còn tự nguyện làm nô tì hầu hạ Lâm Ninh một tháng, quan hệ của hai người mới trở lại như cũ.
Cho đến bây giờ, Lâm Ninh vẫn cho rằng Từ Dương Thư là một thằng ngốc, không tin tưởng về sự thành công trong việc khởi nghiệp của anh ta.
Tại sao một người như Từ Dương Thư có thể thành công?
"Từ Dương Thư, đợi tôi một chút!" Lâm Ninh không khỏi chửi rủa khi nhìn thấy Từ Dương Thư mặc vest và đi giày da trong giấc mơ.
Xe từ từ lái vào gara ngầm, Lục Diệc Thanh không nỡ đánh thức anh nên im lặng xuống xe, mở cửa, bế anh lên từ ghế phụ, nhẹ nhàng đi về phía căn hộ.
Thế nhưng, giữa Lâm Ninh và Từ Dương Thư đã xảy ra chuyện gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com