[19/7/2021]
-Phần 2-
Sáng hôm sau, Doãn Hạo Vũ như thường lệ đến văn phòng trước 5 phút, nhìn sang bàn của thư ký Châu cậu cảm thán tinh thần trách nhiệm công việc của anh, không biết người đã đi đâu nhưng khi vào bàn làm việc cậu thấy USB đặt ngay ngắn trên bàn. Vội ngồi xuống mở file lịch làm việc, cậu mở to mắt nhìn thời gian được sắp xếp vô cùng chi tiết của tháng này, công việc mỗi ngày vẫn không giảm nhưng đến cuối tuần cậu dư tận hai ngày nghỉ, đúng là thư ký toàn năng của cậu, lịch làm việc này khiến cậu cực kỳ vui vẻ, suy nghĩ lẽ ra cậu phải thuê thư ký sớm hơn mới đúng.
Lúc này cửa phòng làm việc mở ra, Châu Kha Vũ bưng trên tay tách cà phê nóng nhìn thấy cậu khẽ gật đầu chào một tiếng: "Doãn tổng, buổi sáng tốt lành" rồi im lặng ngồi vào bàn bắt đầu làm việc, cậu mỉm cười với anh đáp lại câu tương tự rồi thôi, hai người ai làm việc nấy nhưng không khí lại cực kỳ hòa hợp. Chớp mắt một cái, Doãn Hạo Vũ nhìn vào thời gian trên máy tính, đến giờ ăn trưa rồi, định đứng dậy đi ăn nhưng ngẩng đầu thấy phía đối diện thư ký Châu của cậu còn chưa rời mắt khỏi màn hình máy tính, cậu hỏi nhỏ như sợ ảnh hưởng người kia làm việc:
-Thư ký Châu ơi, anh ăn trưa với tôi nhé?
Châu Kha Vũ di chuyển tầm mắt vừa hỏi cậu vừa tháo kính xuống, đứng dậy:
-Doãn tổng muốn ăn gì, để tôi đi mua cho cậu.
-Tôi vẫn chưa nghĩ ra, thư ký Châu anh định ăn gì?
-Thế này đi, cậu cho tôi số điện thoại tôi xuống nhà ăn xem giúp cậu.
Doãn Hạo Vũ nghe thế thì định cầm điện thoại đi lại chỗ Châu Kha Vũ nhưng nghĩ đến số điện thoại này vừa dùng gọi cho anh hôm qua cậu liền đổi sang lấy chiếc thứ hai, mấy hành động nhỏ này của cậu đều được anh thu vào mắt, ngay sau đó anh liền hiểu hôm qua cậu là người gọi cho anh. Hai người trao đổi số điện thoại xong, Châu Kha Vũ ra ngoài giúp cậu đi mua bữa trưa.
20 phút sau khi cậu còn đang ngồi trên ghế sofa thắc mắc vì sao thư ký Châu không gọi cho cậu thì đã thấy anh đem về túi lớn túi nhỏ, nhìn anh đặt đồ ăn xuống bàn cậu hỏi:
-Sao anh không mua đồ dưới nhà ăn cho nhanh?
-Đồ ăn hôm nay không ngon vì vậy tôi ra ngoài mua bữa trưa còn có đồ ăn vặt, cùng thức uống khác cho cậu nên hơi nhiều.
Nghe anh chê đồ ăn của công ty cậu thấy rất buồn cười, cả cậu là tổng tài còn chưa dám chê đâu đó, nhìn Châu Kha Vũ trán lấm tấm mồ hôi, rút vài tờ khăn giấy gấp gọn rồi đưa anh, Châu Kha Vũ nhận lấy nói tiếng cảm ơn, lau sơ cái trán rồi bày đồ ăn ra bàn giúp cậu, xong việc định đem phần cơm của mình đi thì vạt áo bị kéo lấy, cậu ngước mắt bảo anh:
-Anh ngồi đây ăn với tôi đi, ăn một mình buồn lắm.
Châu Kha Vũ muốn nói bị bắt gặp sẽ không hay nhưng chưa kịp mở lời cậu liền nói:
-Không sao, giờ nghỉ trưa mọi người không làm phiền tôi đâu.
Thư ký Châu nghe vậy thì ngồi lại sofa, Doãn Hạo Vũ cởi áo vest đặt sang một bên hỏi anh không để ý việc mình cởi áo vest chứ, Châu Kha Vũ lắc đầu, bản thân cũng cởi áo khoác ngoài vắt lên thành sofa, cả hai im lặng ăn cơm cùng nhau, được nửa bữa ăn Doãn Hạo Vũ đợi bản thân nhai xong miếng thịt, nhích lại gần hỏi anh:
-Thư ký Châu anh lớn hơn tôi tận ba tuổi, sau này trừ giờ làm việc những lúc khác có thể xưng anh em với anh không?
-Có thể, nhưng mà cậu nói chuyện với tôi không cần vì tuổi tác mà cẩn thận như vậy, tôi là nhân viên của cậu.
Châu Kha Vũ suy nghĩ một chút rồi nói với cậu, với năng lực quan sát của anh từ hôm qua tới giờ anh biết cậu chủ nhỏ này luôn e dè với anh, dù cậu là ông chủ nhưng thái độ với anh lại có hơi sợ sệt, muốn gì nghĩ gì đều viết trên mặt y như học sinh cấp ba vậy. Doãn Hạo Vũ nghe anh nói vậy thì bĩu môi phản bác:
-Không phải em cẩn thận mà vì tính tình của em là vậy, hơn nữa trong công ty này em gần như nhỏ nhất rồi, với lại mẹ dặn nói chuyện với người lớn phải lễ phép.
Châu Kha Vũ nghe câu trả lời của cậu thì nhếch miệng, cậu chủ nhỏ này đang chê anh già đó hả? Tay lấy cốc hồng trà ghim ống hút vào đưa cậu, mắt thấy cậu ăn sắp xong lại giơ tay mở phần bánh ngọt tráng miệng đặt đến trước mặt cậu. Cả hai lại nói chuyện thêm một lúc, thư ký Châu kể cho cậu nghe về lý do mình nghỉ việc ở công ty cũ, Doãn Hạo Vũ nghe xong liền thấy xót xa thay cho Châu Kha Vũ, ai nói chỉ có nữ mới bị quấy rối, thư ký Châu của cậu thân cao mét chín còn bị đây này. Doãn tổng âm thầm ra quyết định sau này sẽ đối tốt với thư ký Châu hơn, anh vừa nhìn biểu cảm của cậu liền hiểu cậu nghĩ gì khẽ cười, không hiểu sao anh cảm thấy cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi.
Châu Kha Vũ nhìn đồng hồ thấy gần đến giờ họp, quay sang nhắc nhở cậu sửa soạn lại còn mình thì dọn dẹp những thứ trên bàn. Lúc hai người họp xong thì đã hơn 4h chiều, uể oải quay lại phòng làm việc Doãn Hạo Vũ mệt mỏi nằm úp sấp trên ghế sofa không quan tâm việc còn có mặt thư ký Châu phía sau. Nghỉ ngơi đủ, cậu ngồi thẳng dậy quay về bàn tiếp tục xử lý văn kiện.
Công việc của những ngày sau vẫn vậy chỉ có quan hệ giữa Doãn tổng cùng thư ký Châu theo như lời nhân viên là thay đổi chóng mặt, từ kẻ trước người sau cho đến hiện tại gần như mỗi ngày đều như hình với bóng, người không biết sẽ nghĩ cả hai ngoài quan hệ cấp trên cấp dưới còn có mối quan hệ mờ ám nào đó. Việc Doãn Hạo Vũ mỗi ngày đi làm tan làm cùng thư ký Châu là vì một lần vô tình cậu phát hiện nhà của mình cùng anh chỉ cách nhau một con hẻm nhỏ nên từ đó đến nay mỗi ngày cậu đều sang rủ anh cùng đi làm với mình.
Hôm nay là 20/10 sinh nhật của Doãn Hạo Vũ, sáng sớm cậu mang tâm trạng háo hức định lái xe sang đón thư ký Châu đi làm, vừa mở cổng đã thấy anh dừng xe đứng trước nhà cậu, nửa năm biết nhau vài bí mật nhỏ của Châu Kha Vũ cậu đều nắm được nên nhìn thấy anh lái xe hơi cũng không còn lạ lẫm như lần đầu. Châu Kha Vũ thấy cậu mở cổng, hạ kính xe hướng cậu nở nụ cười nói:
-Hôm nay để thư ký Châu đưa cậu chủ Doãn đi làm nhé?
-Vâng ạ. Anh đợi em vào cất chìa khóa đã.
Doãn Hạo Vũ vội vàng quay lại vào nhà cất chìa khóa xe, khóa cửa cẩn thận xong lại lao nhanh ra ngoài như sợ đối phương đợi lâu. Quen tay mở cửa ghế phó lái hai người vui vẻ cùng nhau đi làm, trên đường đến công ty Doãn Hạo Vũ không giấu được niềm vui nói với anh hôm nay là ngày gì, sau đó ngại ngùng hỏi anh tan làm có thể đến nhà cậu chơi hay không, Châu Kha Vũ nhìn vẻ mặt mong chờ của cậu muốn trêu cậu một chút nên ra vẻ đăm chiêu hồi lâu mới đồng ý, nhưng anh nói muốn đi mua quà cho cậu, Doãn Hạo Vũ liền xua tay bảo:
-Anh cứ đến chơi đi, quà cáp không quan trọng, dù gì cũng là em đột nhiên mời anh mà.
-Nếu vậy lần sau bù cho em. Em ăn sáng chưa? Gần đây tôi thấy có tiệm bánh bao kim sa mới mở em ăn không?
-Em ăn sáng rồi. Nhưng mà...
-Em muốn ăn mấy cái, tôi mua cho em.
-Hì hì, 3 cái à không 4 cái, cũng không được... 8 cái.
- 8 cái.
Anh và cậu cùng lúc hô lên 8 cái, Doãn Hạo Vũ nhìn anh cười ngọt ngào, giữa hai người luôn có sự đồng điệu vô hình mà chính cả hai cũng không nhận ra. Mua xong bánh bao kim sa, Châu Kha Vũ lại đánh xe đi mua cho cậu hai cốc hồng trà nữa, lúc này anh mới yên tâm chuyển làn đến công ty. Đến nơi, lái xe vào hầm giữ cả hai vừa đi vừa nói chuyện rôm rả một tầng hầm, bước vào thang máy đi lên văn phòng, để ý thấy thì ngoại trừ cốc hồng trà trong tay Doãn Hạo Vũ không cần cầm gì cả, từ cặp công văn của hai người cho đến đồ ăn đều do thư ký Châu toàn năng cầm giúp, hành động tựa như một đôi đang yêu. Lên đến văn phòng bắt đầu ngày làm việc mới.
====================================================
Tui thấy motif Châu Dan làm thư ký hiếm quá nên tự viết luôn. Cái này nó có hẳn tiêu đề luôn với lại nó là bộ dài nhất mà tui viết tận 4 phần 😵
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com