Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

dũng cảm.

“anh có muốn biết lý do vì sao em lại đến thị trấn này không?”

Patrick hỏi vào một đêm nọ, khi em đang nằm trong vòng ôm của Daniel, để mặc những ngón tay của anh chạy loạn trên đôi bờ vai trần và những nụ hôn vụn vặt trải dài từ tóc sang tai rồi lại xuống đến cổ, một tay của anh cũng đang chơi đùa với những ngón tay em đang đặt bên ngoài tấm chăn.

Daniel tất nhiên lúc nào cũng thắc mắc điều đó, nhưng anh không muốn ép buộc Patrick, nên anh lựa chọn việc chờ đợi đến lúc Patrick thật sự tin tưởng mà mở lòng với anh.

“bất cứ khi nào em muốn kể, anh đều sẵn sàng nghe.”

Daniel cắn nhẹ vành tai của Patrick, rồi mới thôi đùa nghịch mà quay về dáng vẻ nghiêm túc thường ngày, còn cánh tay anh thì kéo em nép sát vào người mình hơn.

như muốn truyền thêm cho em sự dũng cảm.

“em bắt đầu học chơi đàn dương cầm từ khi còn rất bé. em đã nghĩ rằng mình thật sự yêu thích nó, miễn là được chơi đàn dương cầm, dù có phải trải qua chuyện gì thì em cũng đều chấp nhận.”

nói đến đây, Patrick dường như nhớ đến những kí ức ngày còn thơ bé, em không ngăn được mà nở nụ cười.

“nhưng rồi khi đã lớn hơn, bắt đầu đi học rồi, em mới nhận ra ước mơ khác xa với thực tế. em vẫn được chơi đàn dương cầm, thậm chí còn thường xuyên hơn trước, và bởi vì đã được học từ bé, nên việc học ở trường cũng dễ dàng hơn. các giáo viên đều khen em giỏi, các bạn học đều ngưỡng mộ em, đó đúng là một cuộc sống đáng mơ ước.”

đúng thật là một cuộc đời hoàn hảo, Daniel thầm nghĩ.

“nhưng rồi việc học đột nhiên dần trở nên khó khăn với em, chương trình học, các bài giảng ngày càng dày đặc, điểm số và thành tích luôn phải được duy trì ở mức cao nhất, em bắt đầu cảm thấy áp lực. dù rằng bản thân em chưa bao giờ ngừng việc yêu thích đàn dương cầm, nhưng vào thời điểm đó, đã có lúc em nghĩ đến việc từ bỏ.”

bàn tay Daniel đang nắm lấy tay Patrick khẽ siết lại. em cũng nhận ra cảm xúc của Daniel lúc này, nên đặt tay mình lên bàn tay anh rồi vỗ nhẹ.

“đến năm ba thì em tham gia cuộc thi biểu diễn ở trường. bởi vì luôn là học sinh xuất sắc, mọi người đều kì vọng em sẽ nhận được giải thưởng cao nhất. và đó cũng là khi mọi áp lực bắt đầu dồn áp bên trong cơ thể, em cảm thấy rất mệt mỏi. em không tham dự buổi tập đàn trước kì thi, một mực trốn trong phòng lật xem hết sheet nhạc này đến sheet nhạc khác, những mong có thể tìm lại động lực cho bản thân. nhưng điều đó chỉ làm em càng thêm sợ hãi, nhất là khi phải đối diện với ánh mắt mong đợi của mọi người.”

Daniel hôn lên trán em, lúc này đây anh chỉ muốn trấn an trái tim em đang ngập đầy hoảng loạn.

“em đã đến thi với tâm trạng vô cùng tồi tệ, và kết quả là không nhận được giải nhất. hay nói đúng hơn là, không một giải thưởng nào cả. lúc bước xuống khỏi sân khấu, nhìn thấy ánh mắt thất vọng của bố mẹ, của thầy cô, sự ngưỡng mộ dần tan biến trong mắt của bạn bè, em đã bật khóc.”

Patrick thấy khóe mắt mình cay xè, hốc mắt cũng dần trở nên ẩm ướt. có lẽ chỉ một giây nữa thôi, trong đôi mắt xinh đẹp ấy sẽ là một giọt nước mắt lấp lánh rơi xuống.

“và em nghĩ đến việc chạy trốn, rồi em đã đến nơi này.”

em ngẩng lên nhìn Daniel, khi trông thấy trong mắt anh giờ đây là biết bao đau lòng không kể xiết, Patrick cũng thấy lòng mình nhói lên. em nâng tay ôm lấy gương mặt của anh rồi dùng ngón cái xoa từng vòng thật nhẹ nhàng trên đôi bờ má.

“em cũng đã gặp được anh.”

chỉ nghĩ đến việc gặp được Daniel thôi, cũng đã khiến những bão giông trong lòng em dần dịu lại. Patrick vẫn luôn nghĩ rằng, mọi thứ xảy đến cho đến thời điểm này đều chỉ là một giấc mơ, là một mộng tưởng hạnh phúc đến mức không có thật.

nhưng khi bàn tay em chạm đến gương mặt của người em yêu nhất, ngón tay em rê dần từ vầng trán xuống đến đôi mắt, sóng mũi cao và bờ môi mỏng, cảm nhận từng chút một sự ấm áp của Daniel, em mới biết rằng đây không phải là mơ.

mọi thứ đều là thật, thật đến mức đau lòng.

kể từ khi quen biết nhau cho đến nay, đây là lần đầu tiên Daniel nhìn thấy Patrick khóc, lại còn khóc nhiều như vậy. trong lòng anh cũng tràn đầy rối loạn, chỉ biết hôn em rồi lại khẽ gọi tên em giữa những nụ hôn ấy.

nếu nói một trong những điều Daniel không muốn xảy đến nhất, đó chính là nhìn thấy khóe mắt người anh yêu vương những giọt lệ sầu thương. Daniel chậm rãi hôn lên những giọt nước nóng ấm đang rơi dần rồi đọng lại nơi gương mặt em, giống như muốn đem tất cả những bất an, những đau khổ, những bi thương em đã phải chịu đựng, từng chút dung hòa vào bản thân mình, để anh cũng có thể cảm nhận điều đó cùng em.

tựa như muốn nói với em rằng, không sao cả, có anh ở đây, anh vẫn luôn bên em. người thương ơi, em sẽ không bao giờ đơn độc một mình.

mất một lúc lâu sau Patrick mới ngừng khóc, chỉ còn lại những tiếng thút thít nho nhỏ. suốt quãng thời gian đó, Daniel vẫn không buông rời vòng ôm của mình, người anh yêu lúc này trở nên thật nhỏ bé, với đôi mắt hoen đỏ và chiếc mũi ửng hồng bởi vì đã khóc quá nhiều, làm anh nhìn thấy cũng không ngăn được tiếng cười.

Patrick có một chút giận dỗi mà đấm nhẹ vào ngực anh, đổi lấy chỉ là tiếng cười lớn hơn của Daniel. nhưng anh cũng không nỡ chọc giận con thỏ con này, dù sao em vẫn còn đang buồn. anh cúi xuống đặt lên chóp mũi của em một cái chạm môi thật khẽ, rồi mới chậm rãi lên tiếng.

“em có muốn nghe kể chuyện không?”

“chuyện gì cơ ạ?”

“về một thanh niên trẻ và những vấp ngã đầu đời của cậu ấy.”

Daniel vừa nói vừa cười, bàn tay đã chuyển sang mân mê mái tóc của Patrick. rồi cũng không đợi em đáp lại, anh bắt đầu kể.

“có cậu thanh niên kia, khi mới ra trường đã mang trên mình rất nhiều mơ mộng. dù tất cả những gì cậu ấy cầm trên tay khi ấy cũng chỉ là một tấm bằng Đại học mới cứng, nhưng cậu ấy tin rằng với niềm nhiệt huyết và lòng quyết tâm đối với việc viết sách của mình, thì cậu ấy có thể đạt được tất cả.”

rất nhiều chuyện của ngày xưa cũ ấy ùa về trong tâm trí Daniel, anh nhớ lại dáng vẻ tự tin và kiêu ngạo của cậu thanh niên ấy, lại một lần nữa đem nó khắc ghi trong trí óc mình.

“nhưng rồi cậu ấy cũng bị hiện thực nghiệt ngã đánh gục. tất cả những bản thảo cậu ấy viết kể từ năm nhất Đại học cho đến thời điểm đó khi được gửi đến các nhà xuất bản thì đều bị từ chối. mỗi chỗ lại lấy một lý do khác nhau, nơi thì bảo rằng cậu ấy vẫn còn quá trẻ, chỗ thì nói rằng sách của cậu ấy không phù hợp với nhà xuất bản của họ. hết lần này đến lần khác, và rồi cậu ấy dần chán nản.”

“cảm giác tự ti bao trùm lấy khiến cậu ấy cảm thấy bản thân mình là một kẻ thất bại. cậu ấy nhận ra rằng dù có yêu thích công việc hiện tại đến mức nào đi chăng nữa, thì để có thể biến nó thành hiện thực vẫn là điều quá khó khăn.”

Daniel nói đến đây thì nở nụ cười chua xót.

“và cậu ấy cũng như em, chọn cách bỏ trốn.”

“rồi cậu ấy đến thị trấn này. những ngày đầu ở đây cũng không dễ dàng gì, cậu ấy đã trôi dạt rất lâu trong sự mù mờ vô định. thế nhưng, cậu ấy vẫn luôn cố gắng duy trì việc viết, một tiếng nói đã vang lên trong lòng cậu ấy, rằng dù cho có đang buồn bã đến thế nào đi chăng nữa, chỉ xin đừng bỏ cuộc, xin đừng vì những thất bại mà đánh mất niềm tin vào bản thân mình. và cũng bởi vì cậu ấy cảm thấy lo sợ, nếu bản thân buông bút xuống, thì cậu ấy sẽ chẳng còn lại gì cả.”

“rồi có vẻ như ông trời đã xót thương cho những cố gắng của cậu trai trẻ, cuối cùng thì đã để cho cậu ấy gặp được một người, là ông chủ của một nhà xuất bản không quá tiếng tăm trong vùng. ông ấy tình cờ đọc được một trang bản thảo do cậu ấy bất cẩn đánh rơi trên đường khi cả hai va vào nhau, và ngỏ lời mời cậu ấy đến nhà xuất bản của mình.”

“đó cũng là nơi cậu ấy hoàn thành cuốn sách đầu tiên trong cuộc đời.”

đến lúc này thì Patrick cũng nhận ra chàng thanh niên trong câu chuyện kia chính là Daniel, là câu chuyện của anh về những ngày đầu lập nghiệp.

để có được dáng vẻ như ngày hôm nay, có được một công việc tương đối ổn định và mức nhuận bút đáng kể, anh cũng đã phải trải qua rất nhiều khó khăn, cũng đã có lúc lạc hướng trong dòng đời ấy, nhưng rồi anh đã vượt qua được, lại tìm được điểm sáng và sẵn sàng cho một khởi đầu mới.

Patrick bị câu chuyện của Daniel làm cho cảm động. em ôm lấy cổ Daniel, hôn lên gương mặt anh.

“nhưng cậu thanh niên ấy cuối cùng cũng thành công rồi.”

Patrick nở nụ cười nhìn anh, nhưng khóe mắt vốn đã khô ráo giờ phút này lại trở nên ướt nhòe. Daniel cũng ôm siết lấy em vào lòng, đôi bàn tay to lớn vỗ nhè nhẹ trên tấm lưng trần của em, như đang vỗ về một đứa trẻ.

“ừ, cậu ấy thành công rồi. nên bây giờ cậu ấy muốn truyền cho em sự dũng cảm của cậu ấy, mong rằng em cũng sẽ vượt qua được, và sẽ tìm lại được chính bản thân mình.”

đây cũng là điều Daniel mong muốn nhất. anh mong Patrick có thể được công nhận bởi tài năng, bởi tấm lòng lương thiện và một trái tim đẹp đẽ, mong rằng em có thể dũng cảm vượt qua được những chông gai của cuộc đời.

người thương ơi, anh lúc nào cũng chỉ mong em nhận được muôn vạn điều tốt đẹp của thế gian.

--

đây là chương truyện mà mình đã phải chỉnh sửa rất nhiều lần TvT thậm chí tới trước khi up lên vẫn không yên tâm mà check lại lần nữa rồi mới dám đăng. ;; tới cái tên chương cũng nghĩ mãi không biết nên đặt thế nào cho hợp lý :((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com