Chương 23: Thay đổi
Không hiểu sao bầu trời ngay bây giờ đã trở nên âm u hơn.
Dưới bầu trời u ám phủ đầy khói lửa, ánh nắng gay gắt thường ngày dường như cũng trở nên lu mờ, chẳng còn đủ sức làm nổi bật sắc đỏ rực rỡ của chiếc Tornado đang lượn vòng trên cao. Khắp nơi, những cột khói đen đặc cuộn lên từ mặt đất quyện vào nền trời sẫm màu tạo thành một bức tranh tàn khốc và ngột ngạt. Tails nắm chắc tay lái điều khiển Tornado lướt qua từng khu vực đổ nát của thành phố.
Từ trên cao nhìn xuống, cảnh tượng phía dưới chẳng khác gì một địa ngục trần gian.
Nhà cửa tan hoang, đường phố cháy xém, những tên nhân bản gớm ghiếc vẫn điên cuồng tàn phá và xác người nằm la liệt không còn nguyên vẹn. Một nỗi xót xa âm thầm lan dần trong ánh mắt của cậu cáo và mọi người khi chứng kiến sự hủy diệt đang nuốt chửng mọi thứ.
Đặc biệt hơn là Sonic và cả Silver, chỉ mới vài phút trước kia hai người còn gặp nạn ngay ở phạm vi nhỏ mà bây giờ đã lan rộng ra khắp nơi.
Không hiểu sao, Tails rùng mình một cái. Không vì cơn gió lạnh thổi qua mà do sự bất an của chính mình.
"Tails? Cậu ổn không vậy?"
Knuckles ngồi phía sau trông thấy cậu mặt mày xanh xao, anh đặt tay lên vai cậu, nhẹ giọng hỏi han một câu. Lúc đặt tay lên vai, cậu đã giật mình và quay lại.
Cặp mắt xanh biển sợ hãi không thể nhìn anh theo kiểu một cách trực diện.
"À...Không sao..."
Cậu quay lên tiếp tục lái như thể không có chuyện gì xảy ra. Knuckles cũng thừa biết cậu đang sợ hãi nên cũng không muốn làm phiền cậu thêm làm gì.
Trên đường bay, Silver cũng sực nhớ ra là chưa kể lại cho Tails và Knuckles nghe về chuyện của Shadow. Infinite hay cũng như nơi hắn ẩn náu và thậm chí là thực thể bên trong cơ thể của Amy, tất cả đều là những thông tin hữu ích mà Shadow đang nắm giữ và được Silver truyền lại một cách dứt khoát nhưng cũng lo lắng không kém.
...
Một lúc sau, máy bay đã đi tới vùng ngoại ô. Nhưng chỉ trong chốc lát, trước mắt là màu xanh của đại dương đang dần mở ra, họ đã biết chỉ vài phút nữa thôi là sẽ rời khỏi thành phố.
"Vậy theo như cậu nói thì hắn ta đang trú ngụ tại hòn đảo lớn phía Nam? Shadow còn có nói gì thêm không? Cụ thể là hòn đảo đó như thế nào với lại hắn ta đang ở đâu?"
Tails nhìn xuống hệ thống bản đồ được mở sẵn trong màn điều khiển, cậu cố truy cập đến vị trí đó nhưng lại rất khó. Thông tin về hòn đảo đó rất ít, hay toạ độ chính xác của nó cũng không thể hiển thị rõ được trên màn hình. Chỉ biết rằng nó ở hướng Nam.
Silver thở dài rồi lắc đầu. Tails thấy thế thì cũng đành bất lực.
"Thôi không sao. Trước mắt thì đến đó trước đã, nếu có manh mối gì mới thì tính tiếp."
Đột nhiên Knuckles nhớ ra gì đó, ánh mắt anh chợt lóe lên.
"Nè. Tôi nghe nói nơi đó không những lạnh mà nguy hiểm lắm đó."
Sonic nhướng mày - "Thật hả?"
"Thật. Không những lạnh lẽo mà có nhiều núi với mấy cái vực sâu thẳm thẳm. Nói trước, đến đó coi chừng chết cóng hết cả đám."
"Không sao. Tôi chấp được."
Knuckles ngẩn người ra. Tails thì cười phá lên.
"Giỡn đó. Tôi có mang theo mấy cái áo khoác chống lạnh rồi, tới đó rồi mặc vào. Anh khỏi phải lo."
"C-Cậu mang rồi hả?..."
"Chứ sao? Thật ra từ lâu tôi cũng biết một chút về lai lịch của hòn đảo nên mới chuẩn bị kĩ như vậy."
"Tails à, cậu chu đáo thật đó." - Silver cười nhẹ khen cậu cáo một câu.
"Không có gì đâu. Chuyện tớ phải làm thôi mà."
Sonic nghe thấy thì hơi nhướng mày, liếc sang Tails rồi nhìn sang Silver với ánh mắt khó hiểu pha chút không vui. Anh giả bộ khịt mũi, khoanh tay lại, nói khẽ như lẩm bẩm nhưng đủ để cả nhóm nghe thấy.
"Ai đó coi mà học hỏi cậu ấy đi kìa."
Ba người kia ngơ ngác chớp mắt, riêng Silver thì hơi nghiêng đầu, chưa kịp phản ứng vì không chắc Sonic đang nói với ai, cho đến khi thấy ánh mắt của nhím xanh lia sang mình đầy ẩn ý.
Nhờ cái ánh mắt đáng ngờ đó mà Silver mới biết Sonic đang ám chỉ tới ai rồi. Anh khẽ nhếch môi.
"Cậu đang ghen vì tôi khen cậu ta có phải không?"
Sonic quay sang, môi cũng nhếch một cái để đáp trả. - " Bình thường em cũng đâu có chu đáo đâu, để anh một mình tự xử không à."
Silver khẽ bật cười.
"Thế thì nói nghe nè, lúc cậu đổ bệnh ai ở bên chăm sóc cho cậu tận tình vậy? Tôi còn chu đáo đút thuốc cho cậu uống nữa kia mà?"
Sonic cười gian.
"Cái đó hả? Không tính. Làm thêm mấy lần nữa đi thì anh sẽ xem xét lại, nhất là cái vụ đút thuốc lúc trước ấy."
"Biến thái."
Silver hừ một tiếng rồi nhắm mắt quay mặt đi. Nhớ lại cái cảnh đó, hai bên má có chút đỏ ửng.
Một khoảng lặng ngượng ngùng nhưng đầy mùi tình phủ xuống buồng lái. Dù đôi bên vừa rồi to nhỏ với nhau, song Knuckles và Tails lại nghe được nhưng cố tình lờ đi, hai người coi như chuyện này chưa nghe qua. Tails bình thản tập trung lái, còn Knuckles thì chóng cằm quay mặt qua chỗ khác.
Không nghe thấy gì hết, không nghe thấy gì hết...
....
.
.
.
.
Tuyết lại rơi. Không gian trắng xoá.
Lực lượng người nhân bản bắt đầu di chuyển đến từng khu vực thông qua điều động của Prototype X và cũng như dưới trướng lệnh của Infinite. Chúng di chuyển một cách có tổ chức, nhanh chóng và lạnh lùng như những cỗ máy sinh học vô cảm.
Lúc này, chỉ còn mỗi Prototype X.
Thờ ơ bước đi giữa màn sương dày đặc, Prototype X tiến sâu vào khe núi phủ đầy tuyết trắng. Không khí nơi đây lạnh buốt đến mức tưởng chừng như có thể làm đóng băng cả máu trong huyết quản, thế nhưng ả không cảm thấy gì. Không một chút tê cóng, không một cảm giác co rút nào len lỏi qua từng lớp da thịt. Tựa như cái lạnh đã chẳng còn là thứ tồn tại trong thế giới của ả nữa.
Phải chăng vì là một linh hồn đã tồn tại rất lâu đến nỗi cơ thể cũng phải chai sần theo năm tháng? Dù đang trú ngụ trong thân xác của kẻ khác, ả vẫn không thể cảm nhận cái giá rét khắc nghiệt của tự nhiên?
Bước chân chợt khựng lại.
Không phải do gió, không phải do tuyết. Là một linh cảm, một mối nghi ngờ.
Ả ngay lập tức động thủ.
"Ai đó?"
Sau tảng đá bằng băng đó, một người trông giống hệt ả nhưng toàn thân trắng muốt bước ra. Dáng vẻ ấy giống hệt ả nhưng lại hoàn toàn khác biệt.
"Selene..."
Ả khẽ gọi tên, không chút cảm xúc. Đôi mắt vẫn lạnh như sắt đá.
"Chị làm như vậy có đáng không hả?"
Prototype X nhìn thẳng vào đối phương, ánh mắt chẳng chút lay động. Môi khẽ nhếch, nụ cười như cắt vào màn sương, chua chát như đang nhạo báng cả trời đất.
"Đáng hay không chẳng phải chuyện của ngươi. Ngươi không lo mà đi trước đi đợi ta để làm quái gì?"
Gió lạnh khẽ cuốn lấy vạt áo trắng của Selene, lay động nhẹ giữa không gian giá lạnh trắng xoá. Cô chỉ nhìn Prototype X bằng ánh mắt khó diễn tả: vừa giận, vừa thương song cũng vừa bất lực.
"Nhân cách của chị đã thay đổi rồi, không còn là chị như ngày trước nữa. Chị không nhận ra sao?"
Prototype X đứng đó bất động như một pho tượng được tạc từ băng đá. Không phản bác, cũng chẳng tỏ ra khó chịu. Chỉ có đôi mắt ánh lên một sự trống rỗng như vực sâu thăm thẳm đáng sợ đang nhìn trực diện vào Selene.
"Ngươi đừng có mà lôi chuyện quá khứ ra để nói nữa." - Giọng ả vang lên khô khốc, rắn rỏi, không mang chút tình thân. - "Ta bây giờ là của hiện tại, còn quá khứ chỉ là cái thứ khiến ta phải nhu nhược hơn thôi."
Selene siết nhẹ hai tay, ánh mắt càng trở nên đau lòng hơn.
"Dừng lại đi. Thế giới này không tệ hại như chị hay nghĩ đâu."
Giọng cô nghẹn lại nhưng vẫn kiên định.
Cơn bão tuyết gào lên dữ dội như muốn xé toạc bầu trời xám xịt cuốn từng lời nói của Selene trôi xa nhưng Prototype X vẫn nghe thấy.
"Việc này không liên quan tới ngươi."
Dứt khoát, Prototype X tung người lên, để lại sau lưng chỉ là một luồng gió lạnh rít qua khe núi và một Selene vẫn đứng ngơ ngác. Bóng ả nhanh chóng khuất dạng giữa màn sương trắng mù mịt.
Selene đứng lặng một lúc như hy vọng điều gì đó, nhưng chẳng có gì quay lại.
Cô khụy gối xuống, đầu gối va phịch vào lớp tuyết dày đặc. Bàn tay buông thõng siết lấy hai vai mình, thân thể mảnh khảnh co rúm lại giữa màn tuyết trắng xóa. Màu tuyết hòa lẫn với làn da cô, như thể chính cô cũng là một phần của nơi lạnh lẽo vô tình này.
Nước mắt nóng hổi rơi xuống, hòa tan từng bông tuyết chạm vào má...
....
.
.
.
.
Vài tiếng đã trôi qua.
Tornado vẫn đều đặn lướt qua từng tầng mây hướng thẳng về phía Nam, xuyên qua bầu trời xám mờ dày đặc len lỏi chút ánh mặt trời.
Bầu không khí nặng nề bao trùm cả bốn người trên máy bay.
Knuckles ngồi sau tựa lưng vào ghế, đầu anh cứ gật gù theo từng nhịp rung của Tornado, mi mắt trĩu nặng và dần khép lại. Tiếng thở đều đều chứng tỏ anh đã rơi vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Silver thì khác, anh đang nhắm mắt, tay đặt lên đùi, dáng ngồi ngay ngắn đến lạ. Tưởng như đang ngủ nhưng thật ra là đang ngồi thiền để giữ cho tâm trí luôn tĩnh lặng giữa hành trình đầy bất an này.
Duy nhất Tails đang điều khiển máy bay. Hai mắt cậu lờ đờ, mí mắt nặng như chì chẳng còn mở lên nổi. Cậu vội với tay mở ngăn cốp nhỏ, lấy ra vài viên kẹo bạc hà rồi ngậm vào miệng mong cơn buồn ngủ nhanh chóng tan biến. Hương bạc hà the mát khiến cậu tỉnh táo hơn đôi chút nhưng sự mệt mỏi vẫn cứ len lỏi trong từng hơi thở của cậu.
Sonic ngồi phía trên, mắt không rời khỏi bầu trời trước mặt nhưng khóe mắt vẫn thi thoảng liếc về phía Tails. Anh thấy rõ dáng vẻ gật gù của người bạn thân, đôi khi suýt ngã chúi về phía trước nếu không nắm chắc cần lái. Một thoáng lo lắng lướt qua đôi mắt màu ngọc lục bảo kia.
"Tails, có mệt lắm không? Để tớ lái giúp cậu."
Tails giương cặp mắt mệt mỏi của mình lên nhìn nhím xanh.
"Xuống đây đi."
Cậu cáo cởi dây thắt ra, lồm cồm đứng dậy, rồi nhanh như chớp phóng vọt lên chỗ Sonic đang ngồi. Sonic chẳng nói gì, chỉ nhướng mày rồi lộn ngược một cú qua đầu Tails, đáp xuống ghế lái với độ chính xác hoàn hảo. Cả hai đã quá quen với việc thay phiên nhau như thế, vừa để tỉnh táo, vừa không để ai kiệt sức. Hai người luân phiên nhau hết lần này tới lần khác, mỗi lượt khoảng một tiếng đồng hồ, lặng lẽ mà nhịp nhàng như một thói quen không cần giao kèo.
Lần này là lượt của Tails.
Cậu dụi mắt, ngáp nhẹ một cái rồi quay lại kiểm tra màn hình bản đồ. Một chấm xanh nhỏ hiện lên ở bên dưới lộ trình bay. Đó là một ốc đảo cô lập giữa biển trời, nổi bật như điểm nghỉ chân hiếm hoi giữa hành trình dài.
Tornado đã vận hành liên tục quá lâu, và dù chưa đến mức cảnh báo đỏ nhưng cậu cáo biết rõ chiếc phi cơ yêu quý của mình cũng cần được nghỉ ngơi giống như họ vậy. Nhiên liệu chắc chắn đã vơi đi đáng kể. Cậu quyết định phải dừng lại để nạp, kiểm tra lại động cơ và để cả nhóm tạm thời thoát khỏi không khí ngột ngạt trong suốt mấy tiếng qua.
Cậu quay xuống phía dưới, liếc nhìn Knuckles vẫn đang ngủ say sưa. Tiếng thở khò khè đều đều vang vọng trong buồng máy. Đôi mày Tails khẽ giật nhẹ, cậu cũng không nỡ đánh thức anh. Thế là cậu ngước lên phía hai thanh niên nhím đang gật gù phía trên nhìn trông như hai con mèo lười sắp đổ gục vì thiếu ngủ.
"Ê, hai ông tướng ở trên kia." - Tails lên tiếng hơi cao hơn bình thường để át đi tiếng động cơ - "Đằng trước có một ốc đảo nhỏ. Tớ sẽ hạ cánh xuống đó nghỉ một chút và nạp nhiên liệu đó."
Sonic mở một mắt, càu nhàu. - "Cậu muốn sao cũng được. Tớ đây không phản đối."
Trong chốc lát, một ốc đảo nhỏ hiện ra mờ mờ ở phía xa như một ảo ảnh lạc lõng giữa đại dương rộng lớn. Bao phủ quanh nó là một lớp sương mù dày đặc khiến cho toàn bộ hình dạng ốc đảo chìm khuất trong làn hơi nước lạnh lẽo. Không thể nhìn rõ nơi đó có gì, cây cối, đá tảng, hay chỉ là một dải cát ẩm thấp, mọi thứ đều bị nuốt chửng bởi màn sương trắng đục.
Tails nhanh tay điều chỉnh độ cao và tốc độ, cố gắng lái Tornado tiếp cận khu vực ấy một cách cẩn trọng. Tiếng động cơ bắt đầu chậm lại, thân máy rung nhẹ khi hạ thấp dần khỏi tầng mây.
Sonic và Silver cũng đã tỉnh hơn, cả hai cố căng mắt nhìn xuyên qua lớp sương dày đặc đó. Silver nhíu mày, còn Sonic thì nheo mắt, hơi nghiêng đầu. Mỗi Knuckles vẫn còn ngủ mê man phía sau, không hề hay biết chiếc máy bay đang chuẩn bị chạm xuống mặt đất xa lạ.
Chiếc máy bay từ từ đáp xuống hòn đảo. Một tiếng rít nhỏ vang lên khi bánh đáp tiếp xúc với lớp cát mềm phía dưới. Tornado lắc nhẹ một cái, rồi dừng lại hẳn sau vài mét trượt ngắn. Từ cú hạ cánh đó mà Knuckles mới giật mình một phát.
"Hở!? Gì vậy? Kẻ địch tới hả!?" - Tên đỏ lòm hét to, mắt vẫn còn lim dim vì chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, tay vô thức giơ nắm đấm lên thủ thế.
"Tên nào đâu?" - Tails cau mày quay xuống. - "Anh tỉnh rồi hả?"
Sonic nhếch môi, tay chóng nạnh. - "Sao đây sao đây? Ngủ dữ quá nên dính ảo giác rồi à?"
Không buồn cãi lý, Knuckles chỉ ngậm ngùi hừ một tiếng rồi nhảy xuống trước.
Tails thở dài rồi cũng chuẩn bị bước ra ngoài. Trong khi đó, Sonic vẫn đứng một chút, ánh mắt quét qua khung cảnh xung quanh. Khu vực họ vừa hạ cánh xuống nằm ngay ven bờ của một ốc đảo nhỏ, nơi cát trắng trải dài, êm mềm dưới chân. Ngoài dải đất trống hẹp này ra, phần còn lại của đảo bị bao phủ bởi rừng rậm rạp, những tán cây cao vút vươn mình lên giữa làn sương mù, tạo thành một bức tường xanh dày đặc và bí ẩn. Không gian ở đây tuy có chút âm u nhưng lại thoáng đãng hơn nhiều so với không khí ngột ngạt trong lòng thành phố. Mỗi hơi thở đều mang theo mùi đất ẩm, lá mục và vị mằn mặn của gió biển.
Sonic không chần chừ. Anh vác chân lên chạy một vòng quanh khu vực ven rừng, thân ảnh xanh lam lướt nhanh như một cơn gió. Dưới chân là cát lún, rễ cây ngoằn ngoèo, vài tảng đá rêu phong, và thi thoảng là tiếng chim rừng vụt bay khỏi tán lá khi chạy ngang qua. Mỗi bước chân của Sonic đều nhanh, gọn, và cẩn trọng. Ánh mắt quét liên tục qua từng bụi rậm, từng góc cây, không bỏ sót chi tiết nào.
Anh không nói ra nhưng trong lòng vẫn còn đọng lại nỗi lo về sự xuất hiện của người nhân bản, Prototype X hay bất kỳ kẻ nào thuộc phe đó. Một ốc đảo nhỏ, sương mù dày đặc, rừng cây bao phủ... tất cả quá thuận lợi để che giấu một cái bẫy.
Hết một vòng, Sonic quay lại chỗ ba người kia đang đứng chờ. Anh dừng lại, phủi nhẹ bụi cát bám vào gót giày rồi đứng thẳng dậy, hít một hơi thật sâu và thở ra nhẹ nhõm.
"Hình như ở đây không có gì nguy hiểm. Coi như an toàn."
Tails gật đầu, bắt đầu mở chỗ nhiên liệu phía sau Tornado để kiểm tra. Silver vẫn đứng cạnh Knuckles, ánh mắt dõi về phía rừng có phần suy tư.
Sonic muốn vào lại bên trong khu rừng khám phá xem có gì hay ho nên anh thúc cả Silver đi cùng nhưng bị từ chối. Cơ mà Sonic chẳng thèm quan tâm. Trong nháy mắt, anh đã cúi xuống, bế phăng Silver lên như một đứa trẻ không kịp phản ứng. Tiếng gào thét, vùng vẫy vô vọng của Silver vang lên, Sonic mặc kệ chỉ cười toe toét chạy thẳng vào trong rừng.
Còn mỗi Knuckles, anh chậm rãi bước về phía chiếc Tornado đang đậu trên lớp cát mềm. Ánh nắng yếu ớt xuyên qua lớp sương mù loang lổ chiếu lên thân máy bay làm lớp vỏ kim loại bóng loáng của nó như sáng lên một cách khiêm tốn. Tails thì hí hửng, chăm chỉ lau chùi từng mảng bụi bẩn bám trên cánh quạt và thân máy bay, miệng không ngừng lẩm bẩm vài câu về những chi tiết kỹ thuật cần kiểm tra thêm.
"Nạp chừng nào xong?"
"Hình như tầm ba hay bốn tiếng gì đó thôi."
"Cậu có mang theo cần câu không?"
"Hả? Có. Chi vậy?"
"Câu cá chứ gì. Đi luôn không?"
"Hừm....Cũng được."
Tails lấy ra hai cần câu, không những thế còn cầm thêm cái gì đó nhỏ xíu bằng đầu ngón tay, trông giống như viên nén.
"Đợi chút."
Cậu không chần chừ ném nó ra xa về phía bãi cát trống. Một tiếng bùm vang lên, xuất hiện làn khói nhẹ tỏa ra. Ngay tại chỗ đó một con thuyền nhỏ gọn gàng từ từ hiện ra giữa làn bụi. Knuckles ngạc nhiên, tên nhóc này cái gì cũng mang theo được.
Cơ mà được vậy cũng tiện.
"Tôi mang theo để đề phòng thôi, anh khỏi quan tâm tới cũng được."
Knuckles không nói gì thêm, lặng lẽ đẩy con thuyền xuống nước rồi chèo lên, Tails đi theo sau và lên được.
Thuyền đã di chuyển ra ngoài biển.
Cậu cáo đưa cần câu cho anh, cái còn lại của cậu. Knuckles thấy lạ vì lưỡi câu thay vì là mồi nhử mà là bàn tay cao su.
"Gì đây? Hàng mới của cậu à?"
"Đúng rồi. Cần câu tự động đó."
"Ồ, nhìn cũng hay ha."
"Ừ. Bên trong tôi có gắn chip cảm biến nhận dạng sinh vật sống. Tóm lại nếu anh ở không thì nó cũng bắt được cá cho anh."
"Dữ vậy sao? Để tôi thử."
Knuckles quăng lưỡi câu xuống làn nước trong xanh phía dưới, nơi những gợn sóng nhẹ nhàng lăn tăn quanh thân thuyền. Không gian yên tĩnh đến lạ thường, chỉ có tiếng gió khẽ thổi và tiếng nước vỗ vào mạn thuyền.
Anh kiên nhẫn đợi. Chỉ chừng hai, ba phút thì...
*Bíp!...Bíp!...Bíp!...*
Tiếng báo hiệu phát ra từ cần câu vang lên, nhỏ nhưng rõ ràng. Không chần chừ, Knuckles lập tức giật mạnh cần câu. Một cú kéo dứt khoát và ngay sau đó, con cá khá lớn vọt lên khỏi mặt nước, vẫy đuôi dữ dội rồi đáp gọn vào bàn tay cao su chắc nịch.
"Tôi câu được rồi này." - Knuckles giơ cao chiến lợi phẩm, nở nụ cười đắc ý. - "Đồ của cậu trông cũng xịn đấy chứ."
"Anh nói quá không à. Tôi thấy cũng bình thường."
Nói thì nói vậy, nhưng ánh mắt cậu không giấu được vẻ hài lòng. Cậu cũng cầm lấy cần câu của mình, điều chỉnh lại bàn tay cao su nhỏ một lượt cho chắc chắn rồi nhẹ nhàng thả lưỡi xuống nước. Sóng nhẹ cuốn đi, tạo nên vòng tròn loang rộng ra xa.
Gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi muối nhè nhẹ và hương cỏ rừng từ phía xa. Mặt hồ phản chiếu ánh sáng mờ ảo từ bầu trời âm u tạo nên một khung cảnh tĩnh lặng đến lạ thường.
Tails nhổm dậy, tay che trán, nhìn về phía chiếc Tornado đang đậu im lìm trên bãi cát. Không thấy bóng dáng quen thuộc của Sonic hay Silver đâu cả, chỉ còn mỗi chiếc máy bay với những vệt cát lấm tấm xung quanh, yên ắng đến mức bất thường.
"Ủa hai cậu kia đâu rồi?"- Cậu lẩm bẩm - "Lúc nãy còn thấy mà ta?..."
Knuckles vẫn đang ngồi ung dung nhắm cá, đôi mắt nheo lại vì ánh nắng yếu ớt phản chiếu từ mặt nước, nhưng nghe Tails hỏi vậy thì khựng cần lại giữa chừng.
"Hai tên đó hả? Dắt nhau đi mất rồi."
"Vậy hả? Chắc là chạy-"
Cậu chưa kịp nói hết câu thì một nhánh cây bất chợt rơi từ trên cao đâu đó trong khu rừng phía bờ bên kia, kèm theo đó là tiếng la thét không thể lẫn vào đâu được.
"SONIC! CẬU CHẾT VỚI TÔI!!!"
Câu nói kéo dài rền vang cả một góc rừng.
Knuckles suýt thì đánh rơi cần câu, còn Tails thì giật thót người, mắt nhắm hờ như vừa đoán được chuyện gì đang diễn ra. Cậu quay sang nhìn Knuckles, cả hai đồng thời thở dài cùng lúc.
"Thôi kệ đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com