cuộc gọi 10: 'em muốn gặp sơn."
huỳnh sơn lái xe về nhà, bực dọc ném điện thoại lên ghế sofa. chỉ nghĩ đến chuyện khoa từ chối sư giúp đỡ, đẩy anh ra xa khỏi em cũng đủ khiến tâm trạng anh bực doc hơn bao giờ hết. rõ ràng khoa chẳng làm gì sai để bị xâu xé như một con mồi như thế, anh cũng chẳng ngại đứng lên để bảo vê cho em. nhưng người này năm lần bảy lượt đẩy anh ra xa.
anh ngủ gục trên ghế sofa cho đến khi bị cơn ác mộng kéo mình khỏi giấc mơ. anh hoảng loạn nhìn xung quanh, đồng hồ điểm ba giờ sáng, mọi thứ tối mù mịt chỉ le lói chút tia sáng bên ngoài. huỳnh sơn trên trán lấm tấm mồ hôi, hơi thở gấp gáp, sợ hãi với chính giấc mơ của mình.
anh đã mơ thấy anh khoa bị hàng trăm ngàn đôi bàn tay nhấn chìm xuống đáy biển. không phản kháng, không kêu gào mặc cho chúng đang giết chết em. huỳnh sơn đứng đó, bất lực nhìn em dần chìm sâu xuống đáy biển. cho dù anh cố chạy đến thật gần, khoảng cách lại càng xa. anh muốn nắm lấy tay em, cứu em khỏi sự độc ác. đôi mắt của anh khoa trong giấc mơ nhìn thấy anh, cong cong lại như vầng trăng khuyết, đôi môi mấp máy điều gì đó trước khi em biến mất khỏi mặt biển.
người ta nói giấc mơ đôi khi là điềm báo. nhưng trong cơn giận, anh vô tình gạt bỏ nó đi. nếu người ấy không muốn anh xen vào, anh cũng sẽ lặng thinh.
huỳnh sơn có một chuyến lưu diễn ở nước ngoài kéo dài hai tháng. sự khác biệt về múi giờ khiến anh không quan tâm đến quá nhiều tin tức showbiz, những chuyện thật sự quan trọng đều đã được trợ lý thông báo. tin tức về anh khoa cũng không còn quá nhiều trên mạng xã hội, có lẽ đã được xử lý cẩn thận. thế nhưng những lời phán xét, mắng chửi mỗi khi tin tức về em đều dày đặc, những từ xấu xí nhất cũng chẳng thể tránh khỏi. anh biết tâm trạng của anh khoa diễn ra như thế nào, nhưng anh vẫn lựa chọn im lặng không liên hệ trước.
có lẽ cái tôi của anh và cả khoa quá cao, chẳng ai chịu mở lời với ai trước. ai cũng có cái lý của mình, đều cho rẳng mình đúng, và là thứ đẩy hai người xa nhau hơn.
một ngày ở thành phố berlin đầy nắng, huỳnh sơn làm một ly cà phê ngắm nhìn quang cảnh xung quanh. lâu lắm rồi anh mới quay trở lại thành phố này. một buổi sáng yên bình hơn bao giờ hết, huỳnh sơn tranh thủ tận hưởng ngày nghỉ trước khi lên dường đến thành phố khác tổ chức buổi biểu diễn mới.
bỗng, chiếc điện thoại tin nhắn từ một người đã lâu không cùng trò chuyện.
'em gọi sơn được chứ ạ?"
hiếm khi anh khoa xưng 'em' với anh. cái thói quen xưng 'tui-bạn' đã diễn ra gần mười năm, huỳnh sơn cũng đã quen với nó, không còn giãy nảy hờn dỗi khi em xưng như thế với anh.
anh thả một chiếc icon, ngầm ý gọi đi. phía bên kia nhanh chóng hiển thị dấu tích đã xem, màn hình cũng hiện lên cuộc gọi tới.
"alo ạ?"
"ừ, nói đi."
anh khoa không nghĩ huỳnh sơn lại nhận cuộc gọi của mình nhanh như thế. em có hơi hoảng hốt, rồi lại cười hì hì bên loa điện thoại.
"sơn đang đi lưu diễn ạ?"
"ừ."
"em muốn gọi điện xin lỗi sơn..."
"vì chuyện gì?"
"chuyện em nổi nóng với sơn..."
huỳnh sơn đã đem chuyện mình tức giận với anh khoa ra phía sau. hôm nay bỗng nhiên được đào lại, khiến cảm xúc bực dọc, tức giận hôm ấy bỗng ùa về.
"rồi sao?"
"sơn đừng giận em. không phải em không muốn nhận sự giúp đỡ từ anh, mà vì em muốn tự mình đảm đương. em không muốn sơn bị truyền thông ảnh hưởng như ba năm trước. mấy chuyện kia em có thể chịu được, nhưng sơn bị mắng chửi thì em không chịu được đâu..."
được rồi, huỳnh sơn chẳng thể giận được anh khoa nữa. anh có thể tưởng tượng ở đầu dây bên kia, khoa như một chú cún bị ướt mưa, đúng cúi đầu làm nũng để mong được tha tội. anh cũng không nỡ giận, anh biết anh khoa tổn thương như thế nào. bây giờ anh muốn ôm lấy em vỗ về.
"anh tha lỗi cho em nhé?"
"có làm gì sai đâu mà xin lỗi?"
"dạ? hôm đó là em gạt lời sơn mà."
"...ừm"
"em muốn gặp sơn."
"đợi anh về nước, tầm 14 tháng 3 là oke."
"..."
"không được à?'
"dạ, thế khi nào sơn về mình gặp nhau ở thủy cung nhé. em sẽ gửi địa chỉ cho sơn."
"được."
anh khoa nói sẽ đợi huỳnh sơn, nhưng em sợ không kịp gặp lại anh khi thể xác và tâm hồn em đang chết đi từng ngày.
sau khi làm lành, huỳnh sơn cùng anh khoa nhắn tin nhiều hơn, chia sẻ cuộc sống cho nhau. anh đã nghĩ mình đã có thể yên tâm về em khi mọi chuyện đã được giải quyết, tinh thần khoa đã ổn hơn. nhưng huỳnh sơn quên mất một điều rằng, nếu một người đột ngột thay đổi quá nhiều nghĩa là người đó sắp chết.
những buổi lưu diễn cuối cùng diễn ra thành công. ngay sau khi lịch trình hoàn toàn kết thúc, huỳnh sơn lên máy bay trở về việt nam cho kịp ngày mười bốn tháng ba.
anh khoa trước đó mấy ngày đã gửi địa chỉ nơi hẹn, còn dặn cả thời gian. em nói rằng mấy ngày sau đó mình bận ghi hình nên không thể liên lạc được. huỳnh sơn thoải mái với điều đó, niềm vui sướng khi được gặp lại mặt trời của mình làm anh quên đi những điều khó hiểu trước mắt.
huỳnh sơn mua một bó hoa để làm lời xin lỗi tới anh khoa vì đã nổi nóng. anh háo hức đợi người tới nhưng chẳng thấy bóng người quen thuộc. chắc là chải chuốt gì đây mà, bìng thường anh khoa hay trêu anh điệu đà, lúc nào nước hoa cũng thơm phức, nhưng em điệu đâu kém đâu, chuẩn bị cũng kỹ càng lắm. anh có thể đợi thêm một chút nữa.
nhưng rất lâu, anh khoa vẫn chưa đến. tâm trạng lo lắng không ngừng, sợ có chuyện gì đó đến với em. bỗng chốc trời đổ một cơn mưa rào, huỳnh sơn ngơ ngác khi nhìn trời tháng ba bỗng đổ một cơn mưa như mùa hạ. anh không trú kịp, đến lúc ý thức cả người đã dính mưa không ít, vội vã tìm nơi trú mưa.
"nghe gì chưa? kay trần mất rồi."
"vãi? thật không?"
"tin tức mới đưa này. nghe nói là do tự tử."
"..."
huỳnh sơn đứng trú mưa dưới một mái hiên, bên cạnh một đôi bạn đang cầm điện thoại lướt tin tức. cuộc hội thoại giống như tiếng chuông gõ thẳng vào trí não của anh. chắc anh nghe nhầm thôi ha. huỳnh sơn không dám tin, chỉ là ảo giác thôi, anh khoa đang đến thủy cung với anh. em ấy chỉ đến muộn thôi.
cố gắng trấn an bản thân, nhưng sự lo lắng và hoảng loạn không ngừng vây chiếm lấy anh. tay huỳnh sơn nắm chặt điện thoại, không muốn mở máy thấy tin tức gì trên mạng, ai biết được nó là tin gà tin vịt mà truyền thông tạo ra.
tiếng chuông điện thoại vang lên, huỳnh sơn vội vã nghe lấy. giọng anh gấp gáp, không để đầu dây kia lên tiếng.
"khoa, là em đúng không?"
"soobin bình tĩnh. anh binz đây."
thất vọng thật, đầu dây kia không phải anh khoa.
"khoa có liên lạc với anh không?"
"nghe anh nói này, em phải thật bình tĩnh."
anh thật chẳng muốn nghe tiếp chút nào.
"bình tĩnh?"
"ừ bình tĩnh nhé. nó liên quan đến kay..."
"..."
"kay mất rồi..."
ngay khoảnh khắc ấy, huỳnh sơn như chết lặng, bó hoa trên tay rơi xuống mặt đất ướt mưa. bầu trời mưa càng nặng hạt, anh biết cơn mưa này sẽ chẳng bao giờ ngưng lại.
khoa đi rồi, mang theo cả bầu trời nắng của anh tan biến mãi mãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com