Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

cuộc gọi 11: "khoa ơi..."

huỳnh sơn chẳng dám tin vào sự thật, thất thần nhìn vào khoảng không vô định trước mắt. bàn tay anh nắm chặt điện thoại đến nổi gân, trên trán cũng xuất hiện mấy mạch máu. bây giờ anh giống như một quả bom nổ chậm có thể phát nổ bất cứ lúc nào. tai huỳnh sơn như mờ đi, chẳng thể nghe được gì nữa. tâm trí đang phải tiếp nhận một thông tin quá đỗi bất ngờ.

"soobin, soobin, em nghe thấy anh nói gì không?"

"soobin."

"em ổn, không vấn đề gì."

"..."

"khoa mất từ bao giờ?"

"hai ngày trước, nhưng giờ mới đưa tin."

huỳnh sơn chửi thề trong lòng, truyền thông bẩn đã giết chết một con người rồi tỏ vẻ thương xót hay sao?

không một lời đáp lại, cuộc gọi dang dở kết thúc ngay sau đó. huỳnh sơn nhìn lên bầu trời vẫn đang mưa nặng hạt. chưa bao giờ anh bình tĩnh đến như thế. không đào sâu vấn đề, không trách móc tại sao lại không nói cho mình biết sớm hơn.

mặc kệ cơn mưa, huỳnh sơn đi một mạch ra chỗ lấy xe. lúc ngồi trong xe, nhìn bó hoa đã hơi dập do bị rơi xuống nền đất, một tiếng thở dài vang lên. lấy trong ngăn cất đồ nhỏ của ô tô, một bức ảnh đã được giữ suốt tám năm qua. là hình chụp chung của huỳnh sơn và anh khoa trước khi khoa kết thúc hành trình của mình tại hàn quốc. bữa đó, anh đã nhìn thấy nụ cười rạng rỡ và tiếng thở phào nhẹ nhóm khi đã có thể ném được muộn phiền sang một bên của em, dẫu vẫn có trăm ngàn nuối tiếc. bức anh chụp ở sân bay, ngày ấy tiễn người về nước, bây giờ tiễn người về chốn xa xôi chẳng thể gặp lại.

chiếc xe ô tô dừng lại trước cửa nhà nọ. anh bước xuống, hít một hơi thở sâu, đấu tranh một hồi mới chịu nhấn chuông cửa nhà. huỳnh sơn đã hy vọng tất cả chỉ là một lời nói đùa, mọi thứ anh vừa biết chỉ là một trò đùa giỡn quái gở, hoặc là giật tít của một tờ báo lá cải nào đó. khi cánh cửa mở ra, người đón chào anh sẽ là anh khoa đang nở nụ cười rạng rỡ.

nhưng phía sau cánh cửa chẳng phải anh khoa.

bố mẹ khoa mở cửa, đôi mắt đượm buồn và nét mặt u sầu sau sự ra đi của con trai mình. cũng chính khoảnh khắc ấy, huỳnh sơn hiểu mọi chuyện chẳng phải một trò đùa.

bác trai mời sơn vào nhà, rót cho anh một ly trà. nhà vừa có người mất, chưa kịp dọn dẹp lại. huỳnh sơn thấy tấm di ảnh, mặt trời của anh đang cười rất tươi. mẹ trần hướng theo ánh mắt của anh, cảm xúc ập đến không giữ nổi bình tĩnh mà bật khóc làm ba trần ngưng tay lại dỗ. đến khi trong căn phòng chỉ còn bố trần và anh.

"cháu là soobin đúng không?"

"vâng ạ."

"khoa nó kể về cháu nhiều lắm."

"..."

bác trai thở dài, lại nhìn về tấm ảnh cậu con trai mình.

"trước khi khoa đi, em ấy có nói gì không ạ?"

"nó vẫn bình thường. nó cứ tươi cười nói con phải lo cho ba má như chẳng hề có chuyện gì xảy ra. rồi đột nhiên mấy hôm trước nó bảo phải đi diễn xa lắm, sợ ba má buồn còn nhờ quản lý chăm sóc. bình thường nó có vậy đâu, cô chú cũng chẳng nhận ra."

bác trai xem huỳnh sơn như người bạn tâm giao mà kể chuyện. vừa nói vừa đan tay vào nhau, giọng nói nghẹn ngào đọng ứ ở cổ không nói nên lời.

"vậy mà, vậy mà... nó bỏ ba má nó mà đi. trước khi đi còn gom góp tiền của mình gửi ba má, còn đăng ký gói dưỡng già vì bảo sợ không chăm sóc được. đến cả quản lý nó cũng nhờ chăm sóc ba má. vậy mà khoa bỏ ba má đi."

đôi mắt ngấn nước mắt của người đàn ông ngoài năm mươi khiến tâm trạng huỳnh sơn não nề.

"nó bị trầm cảm lâu rồi, mà cô chú cũng không có biết. lần nào có chuyện gì cô chú hỏi nó đều bảo có chuyện gì đâu, con lo được. đến khi nó mất mới biết nó bị bệnh tâm lý."

"..."

huỳnh sơn không đáp, bởi chính anh cũng chẳng hay biết gì về bệnh tình của em. anh khoa chưa từng chia sẻ, để tâm bệnh gặm nhấm tâm hồn và thể xác trong em từng ngày. những vết thương rỉ máu lớn dần, lại thêm hàng ngàn tổn thương từ bên ngoài khiến cho khoa gục ngã. và rồi khoa tìm cách tự giải thoát cho mình khỏi cuộc đời này bằng cách đau đớn nhất.

chẳng thể nghĩ lần cãi nhau giữa hai người hôm ấy là lần cuối cùng có thể đứng đối diện nhìn thấy nhau. bây giờ đứng trước bức ảnh đang nở nụ cười rạng rỡ kia, tất cả chỉ còn là dĩ vãng.

trần anh khoa sẽ không còn xuất hiện trong cuộc đời nguyễn huỳnh sơn.

mặt trời đã lụi tàn, để cơn mưa cùng màn đêm phủ kín thế giới của anh.

trước khi ra về, bác trai đưa cho sơn một chiếc hộp, nói rằng tìm được nó trong phòng của con mình, bên trong toàn về anh nên nghĩ phải đưa nó cho anh. huỳnh sơn nhận lấy chiếc hộp từ người cha, cúi đầu ngắm nghía chiếc hộp nhỏ sau đó nói lời cảm ơn.

chiếc hộp đặt ngay ngắn bên cạnh bó hoa, huỳnh sơn ngồi thẫn thờ trong xe, hai tay nắm chặt vô lăng rồi gục đầu lên đó. hơi khẽ quay đầu sang, anh có thể thấy một trần anh khoa rạng rỡ như ánh dương đang nhìn anh cười cười. nhưng ngay khi anh đưa tay lên định chạm vào khuôn mặt em, tất cả đều tan biến.

khoa ơi...

chiếc hộp của anh khoa được đặt trên bàn làm việc của huỳnh sơn trong studio, ai cũng có thể thấy nó một cách rõ ràng. anh muốn để những thứ về khoa ở ngay trong tầm mắt anh, bây giờ anh sẽ không để nó tự do rồi biến mất như chính em ngày đó.

huỳnh sơn ngồi ngây trong studio làm nhạc, tay vuốt ve chiếc điện thoại của mình. ngẩn người suy nghĩ có nên gọi một cuộc hay không.

*dòng ký ức viết vội vàng

giấu đi từng tiếng thở than

những điều nuối tiếc muộn màng

đến bao giờ hết ngổn ngang

huỳnh sơn đã từng nghĩ, nếu ngày ấy cả anh và khoa cùng nhau bình tĩnh, đem cái tôi của mình ném ra phía sau, vứt đi những lời tổn thương nhau, liệu bây giờ kết cục sẽ khác. trần anh khoa vẫn sẽ sống, và em sẽ lại tái sinh từ đống tro tàn. nếu như anh bình tĩnh, nhẹ nhàng ở bên chữa lành tâm hồn đã sớm héo mòn của em như cách em đã từng làm để kéo anh đã khỏi vũng lầy. nếu như vậy, anh đã chẳng còn ngồi trách than cho một bóng hình đã thành dĩ vãng, để rồi giật mình chỉ còn ta lẻ loi.

bầu trời vẫn đang mưa.

các anh em trong spacespeakers kể từ ngày ấy không bao giờ nhắc đến cái tên trần anh khoa hay kay trần trước mặt huỳnh sơn nữa. những từ ấy giống như ngòi kích nổ của anh, chỉ cần động nhẹ cũng khiến quả bom ấy nổ tung. huỳnh sơn nhìn bình tĩnh là thế, đâu ai biết được suy nghĩ của anh thế nào. càng im lặng sẽ càng đáng sợ.

huỳnh sơn cho ra bài hát giá như sau bản demo cách đó bốn năm trước. là lời nhắn gửi đến những trái tim tan vỡ. **Bài hát là tất cả những trăn trở giá như em muốn anh, giá như chúng ta có thể làm lại,... một vạn những câu 'giá như' đã ám ảnh anh trong thời gian dài. và đôi khi anh tự hỏi, nếu có thể quay lại thời gian, liệu cả hai có làm mọi thứ khác đi? cuộc sống không có sự hiện diện của người kia, chỉ còn một vạn những câu 'giá như' ở lại trong tâm trí.

giá như em muốn anh

là người sẽ cho em vơi đi bộn bề
...

anh vẫn ở đây, nhưng không thể giữ

ta chia làm đôi để những đau nhói tan thành mây

mưa rơi từ khi nào?

trôi đi những dấu chân theo từng bước ta qua

đêm đến đem theo những hoài niệm, suy nghĩ ngổn ngang. huỳnh sơn ngắm nhìn thành phố qua khung cửa kính phòng khách, uống cạn ly rượu được rót đầy.

chẳng hay em đã nghe được bài hát của anh hay chưa?

anh khoa sẽ thích nó như cách đây bốn năm em được nghe nó đầu tiên chứ.

huỳnh sơn gọi một cuộc điện thoại, tiếng chuông vang lên. anh đợi thật lâu, đợi chủ nhân của nó chịu bắt máy.

"hiện tại người dùng này hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau hoặc để lại lời nhắn sau tiếng 'bíp'..."

"khoa ơi... bắt máy đi."

"anh nhớ em."



*ngổn ngang - rhymastic

*description của giá như

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com