Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

7

Lúc đang bôi son cho Soobin, tay Hyeji run run nhưng cô lại chủ động nhắc:

- Chuyện hôm qua.. xin lỗi vì đã phản ứng như thế. Không phải vì tôi thấy nó kinh tởm hay gì đâu. Mong rằng anh không bị tổn thương vì phản ứng của tôi.

Đêm qua Soobin nghĩ rất nhiều, anh cơ hồ đoán rằng cô có trải nghiệm gì đó với chuyện này trong quá khứ nên mới như thế. Cứ nghĩ đến quá khứ của cô không biết đã trải qua biết bao nhiêu chuyện kinh khủng, lòng anh quặn thắt lại. Anh mong có thể lắng nghe câu chuyện của cô nhiều hơn, muốn chữa lành trái tim khổ đau đầy tổn thương của cô, anh muốn che chở và bảo vệ cô. Anh muốn thấy cô cười nhiều hơn nhưng hôm qua anh đã làm cô khóc mất rồi. Anh không ngừng trách mình.

- Xin em đừng xin lỗi.. Là tôi không tốt..

- Anh có muốn nghe về chuyện của tôi không?

Soobin chớp chớp mắt nhìn cô. Chẳng lẽ cô đã chịu mở lòng hơn với anh rồi sao?

- Tôi nghĩ nếu anh nghe rồi thì anh sẽ chẳng còn thích nổi tôi nữa. Nên tôi muốn kể cho anh nghe.

Soobin lắc đầu.

- Không có chuyện đó đâu. Dù quá khứ của em thế nào, tình cảm của tôi vẫn không bao giờ thay đổi.

Hyeji cười buồn. Quá khứ của cô cũng chính là cô. Cô không thể nào chối bỏ nó được. Nó vẫn còn đeo bám cô đến tận hôm nay và cả tương lai về sau nữa. Hyeji hẹn anh sau khi anh tham gia sự kiện ngày hôm nay xong sẽ kể cho anh nghe. Nhưng rồi lần nữa, tin tức Soobin đang bí mật hẹn hò với nữ Makeup artist của mình được tung ra. Kẻ tung tin chỉ đăng tin không có hình ảnh, và bảo 24h sau sẽ tung ảnh bằng chứng lên. Công ty Soobin lập tức liên lạc với anh quản lý Jihoon và cả Soobin. Mọi người bắt đầu xử lý vụ việc. Tìm ra người tung tin, thương lượng mua lại hình ảnh để bảo vệ đời tư diễn viên của họ. Kết quả là người đó đồng ý với số tiền bịt miệng và gửi hết ảnh chụp được giao lại cho công ty. Mọi người xôn xao đồn thổi một thời gian rồi cũng thôi vì người kia không tung bằng chứng và diễn viên Soobin cũng không phải lần đầu bị đồn hẹn hò nên họ cũng bớt tin phần nào những tin vịt đó nữa.

Về phần Soobin và Hyeji thì bị công ty trả hỏi rồi trách mắng rất nhiều. Hyeji định xin nghỉ để chuộc lại lỗi nhưng công ty bảo cô không cần làm thế vì làm thế người ta còn sinh nghi hơn. Giám đốc gọi riêng Soobin mắng cho anh một trận, nhắc nhở anh về danh tiếng của bản thân và đừng hành động bốc đồng như thế nữa.

- Cậu nghĩ danh tiếng này của cậu có được là tự bản thân cậu tạo nên à? Cậu đừng quên những người ngày đêm làm việc để quảng bá hình ảnh của cậu, những người thức trắng từng đêm để giải quyết đống tin đồn vớ vẩn để giữ vững hình ảnh đẹp đẽ của cậu, những người đi xin xỏ kịch bản phim về cho cậu đóng, những người tìm cho cậu những mối quan hệ trong ngành. Cậu tiến xa được thế này không phải nhờ bản thân cậu cả đâu, hãy nhớ kỹ điều đó cho tôi. Cậu có biết danh tiếng của cậu đi xuống, khán giả quay lưng thì có biết bao nhiêu người trong công ty này phải khốn đốn không hả?

Soobin cúi đầu lắng nghe hết từng lời rồi xin lỗi giám đốc. Anh biết lời của giám đốc nói đều rất đúng nhưng nó làm anh thấy nặng nề quá. Cái áp lực phải dùy trì hình tượng "bạn trai quốc dân" này, rằng anh phải sống theo hình tượng của mọi người nghĩ về anh, anh không có quyền được sống theo cảm xúc trong trái tim mình, không được yêu, cũng không được rung động. Nhiều lúc anh thấy mình chỉ là một sản phẩm, một món hàng phải làm hài lòng kỳ vọng của tất cả mọi người chứ không phải là một con người bình thường nữa. Anh còn phải gánh theo rất nhiều trách nhiệm về công việc của cả những người khác, anh phải nghĩ cho họ, không được làm họ vất vả vì anh thêm nữa, anh không được sống chỉ vì bản thân mình.

- Dù sao tôi cũng không cấm cản cậu yêu đương nhưng hãy chọn đối tượng nào tượng tự cậu ấy. Không phải tôi coi thường cô bé đó nhưng cậu phải biết ai dính đến người nổi tiếng như cậu thì cuộc sống của họ cũng sẽ bị theo dõi, bị mổ xẻ và xăm soi từng chút một. Cậu có nghĩ fan của cậu có thể làm những chuyện gì đến Hyeji không? Hyeji mới 18 tuổi thôi, con bé còn quá nhỏ để chịu đựng những thứ đó. Nên là muốn yêu đương thì đi mà tìm người nổi tiếng ấy, ít nhất bọn họ còn có người bảo vệ.

Từng lời từng lời của giám đốc như những cái tát cho anh tỉnh ra. Hóa ra anh đã quá ích kỷ, chỉ muốn làm theo cảm xúc của chính mình mà chưa bao giờ nghĩ cho Hyeji. Vậy mà anh lại đòi bảo vệ cô cái gì chứ? Chẳng phải anh mới là kẻ khiến cuộc đời cô khổ sở hơn sao?

Tối đó, Hyeji ngồi chờ mọi người tan làm hết, ở lại công ty nói chuyện riêng với Soobin. Cô kể cho anh nghe hết tất cả về cuộc đời của cô. Giọng cô đều đều, ráo hoảnh, như đang kể về cuộc đời của ai đó không phải cô. Cô kể về những trận cãi vả của bố mẹ triền miên không dứt. Cô kể về những đêm trong thời thơ ấu cô chưa từng được ngủ ngon vì bố cô nhậu say về sẽ lôi mẹ con cô ra mắng nhiếc và đánh đập. Cô kể cho anh nghe những ngày đói khổ khi mẹ con cô bị bố đuổi đi. Cô kể cho anh cái đêm mẹ cô mắng nhiếc nguyền rủa cô rồi nằm bất động bên vũng máu. Cô kể anh nghe về người cô mang cô về để làm người ở trong nhà, cho cô ăn cơm thừa canh cặn nhưng cô không dám oán trách một lời. Cô kể cho anh cái đêm kinh hoàng khi người chú lẻn vào phòng hôn hít, sợ soạng một đứa trẻ ngây ngô không hiểu điều gì. Đứa nhỏ ấy chỉ thấy sợ, thấy kinh tởm, gớm ghiếc,.. Nó vùng chạy, tìm thứ gì đó để chống lại người đàn ông kia rồi rời khỏi căn nhà đó và không bao giờ có ý định quay lại...

Anh nghe xong thì bật khóc, làm Hyeji cũng bối rối chẳng biết làm sao, lần đầu có người khóc vì cô. Anh nhìn cô, đau lòng nói:

- Em đã chịu quá nhiều đau khổ rồi...

Anh không chịu được khi nghe câu chuyện của cô. Một đứa trẻ mới 18 tuổi như cô tại sao lại có một tuổi thơ đầy đau thương như vậy, tại sao suốt từ đó đến nay cô bé ấy cứ kiên cường sống tiếp dù chẳng một ai giang tay ra yêu thương, bảo vệ hay chăm sóc cho cô. Anh hiểu vì sao trong đầu cô lúc nào cũng là những suy nghĩ tiêu cực. Anh hiểu vì sao lúc nào cô cùng muốn chết. Anh hiểu vì sao ánh mắt cô lúc nào cũng trống rỗng, không ước mơ, không khát khao về tương lai ngày mai,... và không tin vào tình yêu.

- Tại sao anh lại khóc? - Hyeji khẽ khàng đặt tay lên vai Soobin hỏi han.

- Anh...anh... - Soobin vẫn không ngừng xúc động, thậm chí không thể nói thành lời.

Hyeji vỗ nhẹ nhẹ lên vai Soobin:

- Anh nghe xong rồi thì đừng có thích tôi nữa nha. Người như tôi vừa xấu xí, vừa u ám, vừa tiêu cực, vừa nghèo, vừa tự ti, không cha không mẹ, lại vừa... vừa... dơ bẩn nữa. - Nói đến đó giọng Hyeji ngẹn lại, cô cúi gằm mặt không dám nhìn Soobin.

Soobin nghe thế lâp tức ôm cô vào lòng, anh nói với giọng đầy đau lòng:

- Anh xin em đừng nói thế! Hãy để anh thương em đi, anh xin em...

Vì ám ảnh tâm lý của bản thân, mỗi khi ai tiếp xúc thân thể với cô cô sẽ lập tức đẩy họ ra, cơ thể sẽ phản ứng đầy khó chịu nhưng không hiểu sao lần này khi Soobin ôm cô, cô lại không quá bài xích nữa dù cô vẫn còn chút sợ hãi, tìm cô đập nhanh hơn, có chút khó thở, mồ hôi tuôn ra nhưng trái tim cô lại không muốn đẩy anh ra.

Soobin nhớ chuyện lần trước, thấy cả người cô như đang gồng lên, anh lặp tức buông cô ra, rối rít xin lỗi:

- Anh xin lỗi. Anh xin lỗi. Anh lại hành động cảm tính nữa rồi. Em ổn không? Có làm sao không? Anh lại làm em khó chịu rồi đúng không?

Soobin cuống quýt lấy khăn giấy lau nhẹ những giọt mồ hôi trên trán cô, ánh mắt đầy biết lỗi. Hyeji bình tĩnh hít một hơi để trấn án nỗi sợ của bản thân. Cô vươn tay nắm lấy tay của Soobin. Bàn tay cô run run nắm lấy tay anh bằng tất cả sự can đảm trong lòng.

- Tôi...tôi.. không sao.. tôi.. không ghét anh ôm tôi.

Nói xong Hyeji giật mình đỏ mặt. Cô không ngờ bản thân lại đột nhiên thành thật đến vậy. Mấy phút trước vừa bảo anh đừng thích mình vậy mà mấy phút sao lại nương theo con tim mà đáp lại anh.

- Không.. ý..ý..ý...tôi.. không phải là thích đâu...

Soobin vẫn kiên nhẫn nghe cô nói, ánh mắt anh dịu dàng nhìn cô khiến con tim cô không thể nào bình an nổi.

- Chỉ..chỉ.. là tôi không bài xích việc anh ôm tôi mà thôi.

Soobin nắm nhẹ lại bàn tay nhỏ bé đang run rẩy nắm lấy tay anh của cô, anh xoa xoa thật nhẹ mấy ngón tay cô đầy âu yếm.

- Thật tốt quá. Thật tốt vì em không bài xích anh.

Tay Hyeji dần dần cũng không còn run rẩy nữa. Ở cạnh Soobin, cô có được cảm giác an toàn mà chưa bao giờ cô có trong đời. Cô lúc nào cũng khoác lên mình vỏ bọc gai góc, không muốn ai chạm vào, không muốn ai bóc tách đến bên trong tâm hồn xây xướt những vết thương của cô. Cô sợ con người, cô sợ bị con người làm tổn thương nên cô cũng không dám tin tưởng ai cả. Nhưng dần dần chẳng hiểu sao cô lại muốn bản thân mình tin tưởng Soobin một lần. Tin rằng anh sẽ không giống những người thân trong quá khứ của cô, làm cô đau đớn và ám ảnh nỗi đau ấy cả một đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #soobin