chương 09
Đêm hôm qua, Soobin đã ngủ ở phòng khách. Cậu cảm thấy, chỉ cần Yeonjun xuất hiện trong tầm mắt cậu là hình ảnh anh ấy bật khóc lập tức hiện về. Cả đêm, Soobin tức giận với chính mình đến mức khó mà ngủ được. Hình như, đến hai hay ba giờ sáng, cậu mới có thể vào giấc.
"Soobin à. Soobin"
"Hả? Gì vậy?". Soobin giật mình. Khuôn mặt lờ đờ vì không ngủ đủ giấc đang ngó quanh. Cậu cố hết sức để nắm bắt xem chuyện gì đang diễn ra.
"Cậu vào phòng mà ngủ. Lát nữa có khách đến"
"Khách à? Ừ, biết rồi"
Lộm cộm cầm theo gối đứng dậy. Soobin mở cửa, mệt mỏi đi vào trong phòng. Cánh cửa từ từ đóng lại, còn cậu thì chăm chú nhìn người con trai vẫn còn đang ngủ kia.
Yeonjun trở người. Anh đưa khuôn mặt về phía cậu và dụi mặt vào gối ôm dài. Cơ thể co rút lại như một chú mèo con.
Soobin nhẹ nhàng buông gối. Cậu cẩn thận tiếp cận đối phương. Và rồi Yeonjun đột nhiên kêu lên ư ử như con mèo nhỏ đang mơ ngủ. Sự cẩn thận, tỉ mỉ liền bị cậu đá quá một bên.
Cậu luồn tay ra sau lưng anh, dễ dàng nâng người đối phương lên và ôm chầm lấy.
"Xin lỗi, Yeonjun à"
Soobin không biết Yeonjun đã tỉnh ngủ kể từ khi cậu bắt đầu ôm lấy anh. Anh mở hờ đôi mắt, mông lung nhìn về phía bức tường màu kem.
Với thể trạng mỏi mệt, Soobin không thể duy trì tư thế này. Lúc này cậu mới đặt anh trở lại xuống giường nhưng chưa buông vội. Cậu cứ ôm Yeonjun như thế và ngủ quên mất khi nào không hay.
Một tư thế kỳ quặc.
Yeonjun vì sức nặng của cậu mà dần cảm thấy khó thở. Anh ho khan vài tiếng. Và việc này đã làm Soobin tỉnh giấc.
Cậu lật đật nhìn người bên dưới. Bốn mắt chạm nhau nhất thời không biết nói gì.
"Anh tỉnh khi nào vậy ạ?". Soobin là người phá không gian tĩnh lặng ấy.
Tuy chủ động là vậy, nhưng Yeonjun không đáp. Anh đẩy bàn tay đang đè lên mền của mình và kéo cao nó lên.
"Tôi---"
"Ra ngoài"
"Yeonjun hyung đâu rồi ạ? Trong phòng ạ? YEONJUN HYUNG!"
Cánh cửa phòng mở toang, thằng nhóc tóc nâu kia đứng nhìn cậu một hồi rồi chuyển sang nhìn người trên giường. Soobin cũng không muốn nán lại nữa khi anh đã kêu cậu ra ngoài. Nên cậu đứng dậy, lập tức rời đi.
"Taehyun à? Em đến khi nào thế?"
"Vừa đến ạ. Sao bây giờ anh vẫn còn ngủ chứ?"
"Đừng nói nhiều quá". Yeonjun cau mày, tay đồng thời cũng giở cao mền lên và chờ đợi. Taehyun thở dài, chui vào bên trong chăn.
"Anh đúng là vẫn như vậy"
"Đã bảo là em đừng nói nhiều quá mà". Yeonjun cằn nhằn rồi vòng tay ôm lấy Taehyun.
Kang Taehyun, gối ôm độc nhất vô nhị của Choi Yeonjun. Em ấy thường đến vào kỳ nghỉ hè. Đến lúc đó, em ấy sẽ biến thành gối ôm của anh. Và Taehyun không cảm thấy phiền về điều này.
***
"Anh còn tính ngủ đến khi nào vậy?". Taehyun với tông giọng ngang, em ấy vừa hỏi vừa lướt điện thoại. Yeonjun ậm ừ trong cổ họng, rồi tiếp tục im lặng.
Có tiếng gõ cửa. Cánh cửa gỗ chậm chạp hé mở.
"Bạn anh tìm kìa". Taehyun nói. Nhưng Yeonjun không hồi đáp. "Em nghĩ anh ấy vẫn chưa muốn dậy đâu".
"À, hiểu rồi". Beomgyu gật gật và khép cửa lại.
Beomgyu ra báo tình hình cho mẹ anh biết. Bà ấy cười bất lực.
"Nhìn hai đứa nó vẫn thân thiết như vậy, em rất vui". Mẹ Kang Taehyun nói.
"Em đừng có bảo vệ Yeonjun. Yeonjun cần sửa cái tính này của nó. Lỡ sau này khi Taehyun có bạn gái thì làm sao? Không lẽ vẫn ôm khư khư thằng bé như vậy?"
"Soobin à, lại đánh cờ với chú đi"
"À dạ". Soobin đi tới ngồi đối diện ba Yeonjun. Cậu hỏi về cậu nhóc họ Kang kia.
Ông ấy nói, Kang Taehyun là em họ của Yeonjun. Cứ hè đến là sẽ tới đây ở chơi vài hôm. Vì đó giờ, Yeonjun là con một nên anh ấy luôn muốn có một đứa em để chơi cùng. Cả hai vốn đã rất thân thiết với nhau từ khi còn nhỏ.
Yeonjun từng nói, mỗi khi anh ôm Taehyun, anh đều ngủ rất ngon giấc. Taehyun thì không phàn nàn gì nên thói quen đó đã hình thành từ rất lâu. E là khó mà sửa ngay được.
Và quả nhiên, kể cả khi dùng cơm trưa, cả hai vẫn bám lấy nhau như sam. Khi mọi người cùng ngồi xem tivi, Yeonjun đã tựa hoàn toàn cơ thể của mình vào Taehyun. Còn em ấy thì đôi khi xem điện thoại, đôi khi xem một đoạn ngắn chương trình đang chiếu. Và đôi khi bàn luận với anh về chương trình trên tivi.
Mặt trời đã lặn. Ba mẹ của Kang Taehyun cũng đã lái xe quay về. Còn em ấy thì đang cùng Yeonjun bơi ở ngoài kia.
"Beomgyu à"
"Dạ?". Nghe thấy anh gọi. Beomgyu đứng nấp ở góc tường lúc này liền chạy ra ngoài.
"Mau xuống đây đi"
Cậu nhóc nghe lời. Tay túm vạt áo tính cởi bỏ thì nhận ra ánh mắt của Taehyun. Cậu nuốt nước bọt, buông áo ra và nhảy thẳng xuống hồ.
"Còn cái anh cao nghều kia thì sao?"
Beomgyu nhìn Yeonjun, biết rằng anh ấy không có ý định trả lời nên cậu lên tiếng hộ. " Tên đó sợ nước nên sẽ không tham gia đâu"
"Sợ nước? Dù cho có xuống thì cũng có chết đuối đâu chứ?"
Beomgyu nhún vai, cậu cũng không biết nguyên do.
Taehyun bơi tới bơi lui đến mệt cả người nên em ấy xung phong đi lấy khăn. Trong phòng ngủ lúc này, Taehyun thấy cái tên cao nghều sợ nước kia đang chăm chú nhìn vào lưng điện thoại. Khi em ấy thấy Soobin rơi nước mắt, trong lòng thật sự hoảng hốt.
"Này, anh làm sao vậy?"
Khoảnh khắc chạm mắt nhau, Soobin bối rối mà lau đi hàng nước mắt. Taehyun bước tới số vali nằm đầy trên sàn, lấy đại ra vài cái khăn sạch. Em ấy cũng sẵn tiện xem thử rốt cuộc là thứ gì đã khiến Soobin phải khóc.
Là hình của Yeonjun hyung?
Hàng loạt câu hỏi liền xuất hiện trong đầu cậu Kang.
Làm sao anh ấy có được tấm hình này?
Và vì sao anh ấy lại khóc khi nhìn chằm chằm vào nó?
Đã có chuyện gì xảy ra giữa hai người bọn họ hay sao?
Khoan đã, nếu đã lưu giữ hình của một người không thân thích, thì ắt hẳn, đối phương hẳn phải rất quan trọng. Đúng chứ?
Taehyun đứng trước mặt Soobin khá lâu rồi mới quyết định lên tiếng.
"Này, chúng ta nói chuyện một lát đi. Như hai người đàn ông"
Mang khăn để lên bàn. Taehyun nhanh chóng tắm rửa và cùng Soobin đi ra sân trước, nơi có chiếc bàn tròn cùng ánh đèn mờ trong sân.
Trò chuyện như hai người đàn ông...
.
.
.
.
.
Huhu, cám ơn mấy bạn nhiều nha ;^;
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com