Seoul một ngày trời nóng bức. Buổi sáng khi anh thức giấc, điện thoại đã báo thời tiết hôm nay sẽ là nóng nhất của mùa hè, bởi vì tiết hạ chí tới rồi. Mặt trời vàng ruộm chiếu khắp muôn nơi. Mặt đường bốc lên cái nóng hầm hập từ nhựa đường. Hầu hết ai trên đường cũng cầm một cốc nước lạnh, không thì cafe hay trà sữa để xua tan đi cái nóng gay gắt.
Soobin cũng không ngoại lệ.
Như thường lệ, anh bắt đầu một ngày mới của mình bằng một cốc latte với thật nhiều đá ở quán cafe gần công ty. Trong lúc chờ cafe, Soobin tranh thủ lướt điện thoại kiểm tra email. Mỗi ngày kiểm tra mail đều nhiều như núi, kiểm tra thế nào cũng không hết. Ngày xưa hồi mới đi làm Soobin rất háo hức khi nghe tiếng báo tin nhắn có email mới vì cảm giác phấn khích khi đc làm việc. Đúng là tuổi trẻ, bây giờ nó như ác mộng với anh vậy.
Hôm nay nóng ghê, Soobin thầm nghĩ. Anh cất điện thọai vào túi và xắn tay áo sơ mi lên. Soobin là người chịu được lạnh chứ không chịu được nóng, dù đứng chờ trong quán cafe có điều hoà nhưng mồ hôi anh vã ra như tắm, áo sơ mi mới mặc đã ướt sũng. Không biết có phải do nóng quá hay không, anh bắt đầu thấy hơi khó chịu. Ban đầu là cảm giác khó thở buồn nôn, sau đó là choáng váng. Đúng lúc đó thì cafe được mang ra, anh đưa tay lên lau mồ hôi trên trán, cúi đầu cảm ơn nhân viên quán rồi rời đi.
Soobin hút một ngụm cafe với hi vọng xua tan cơn nóng, vẫn không khá hơn là mấy. Một người khách khác tiến vào quán cafe, vô tình va phải Soobin. Anh thấy họ rối rít xin lỗi mình, sau đó anh theo đà ngã xuống, lịm đi.
.
Khi Soobin tỉnh lại, đã là chuyện của 4 tiếng sau. Anh nằm trong phòng bệnh đơn, tay cắm ống truyền nước. Đầu vẫn hơi choáng váng khi cử động.
Đang cố sắp xếp lại suy nghĩ xem đã có chuyện gì xảy ra, Soobin nghe thấy tiếng cạch cửa. Người mở cửa không phải là bác sĩ hay y tá, hay bất kì người nào mà anh có thể nghĩ trong tình huống này.
Beomgyu
Cậu mặc trang phục ở nhà, áo phông trắng và quần sọc. Đầu tóc bù rù như vừa ngủ dậy. Chân thậm chí còn đi đôi dép tông ngoại cỡ. Cũng không phải lần đầu anh thấy cậu trong bộ dạng tã tưỡi như thế này. Hình ảnh chỉ được thấy mỗi khi Beomgyu làm việc quá sức tới mức không muốn chăm chút vẻ bề ngoài, chứ bình thường dù cho có cả nhà, cậu cũng hết mực làm đỏm để trong mình lúc nào cũng dễ nhìn. Với bộ dạng như thế này, người ngoài nhìn vào còn tưởng cậu mới là bệnh nhân cũng nên.
"Em làm gì ở đây vậy?"
Beomgyu không trả lời. Thay vào đó, cậu tiến lại chiếc bàn được để bên đầu giường, lôi những đồ trong túi ra. Có một chiếc khăn mặt, một chai nước hoa quả lớn, mấy hộp sữa và hai phần bánh ngọt. Beomgyu thuần thục bóc bánh rồi lại mở hộp sữa, cắm ống hút vào rồi đưa sang cho Soobin.
"Anh ăn trước rồi nói chuyện."
Beomgyu, mặc dù chỉ nói rất nhẹ nhàng, nhưng anh vẫn cảm được sức nặng và tính uy hiếp trong lời nói đó. Không biết có phải do thói quen hay không, Soobin vô cùng nghe lời mà ăn bánh uống sữa.
Ngoài túi đồ được đặt trên bàn, bên cạnh còn có giấy tờ, có vẻ là bệnh án và đơn thuốc của anh.
"Em làm thủ tục cho anh rồi à?"
Beomgyu gật đầu, tự rót cho mình một ly nước và uống cạn. "Thủ tục, viện phí và thuốc em thanh toán xong rồi. Anh bị suy nhược cơ thể và thiếu ngủ, bác sĩ bảo truyền xong hai chai nước là có thể về."
"Lát gửi anh giấy tờ, về anh gửi tiền cho em sau."
"Chỉ là mấy đồng viện phí, anh không cần trả em đâu."
Soobin cười hắt một tiếng, "Choi Beomgyu quả nhiên là đại gia, ba cái đồng bạc của người xa lạ cũng không thèm chấp nhặt."
Beomgyu trầm ngâm khi nghe câu nói đầy châm biếm của anh. Cậu gõ tay xuống bàn theo nhịp, mặt nhắm nghiền. Soobin thấy cậu phản ứng như vậy liền cúi đầu tập trung ăn nốt đồ, không nói gì nữa.
"Soobin,"
Một lúc sau, Beomgyu mới lên tiếng.
"Ừm."
"Lí do chúng ta chia tay là gì vậy? Trước khi em bị tai nạn ấy."
"Ha, bố mẹ nói cho em biết sao? Chuyện chúng ta chia tay ấy." Soobin nhìn người trước mặt. Cậu vẫn lặng thinh, giống như chuyện kia chỉ như câu hỏi anh ăn cơm chưa thường ngày vậy.
"Không, ngay từ lúc anh bước vào phòng bệnh thăm em, em đã đoán được rồi." Beomgyu chầm chậm mở mắt, nhưng không nhìn vào Soobin mà hướng ra cửa sổ phía trước mặt. "Soobin à, em bị mất trí nhớ chứ em không có ngốc."
"Mà thôi, anh nghỉ đi đã, nói chuyện sau."
.
Truyền xong hai chai nước đã là chuyện của nhiều tiếng sau đó. Khoảng thời gian đó, Soobin không ngủ được vì cơn đau đầu hành hạ và cảm giác choáng vẫn thường trực. Beomgyu không hề đi đâu. Cậu ở bên cạnh chăm sóc anh, giống như hai người chưa từng chia tay vậy. Mỗi khi Soobin nhíu mày vì đau, Beomgyu luôn ở bên cạnh nhấn ấn đường và day trán cho anh. Cơ thể của anh có vẻ như quen thuộc với cậu, các thớ cơ trên người đều thả lỏng mỗi khi được cậu chạm vào. Tay của cậu lành lạnh, thơm mùi bưởi. Beomgyu rất quan tâm tới tay của mình. Cậu bảo nghệ sĩ quan trọng nhất là phải bảo vệ đôi tay của mình, cậu còn sống bằng nghề chơi đàn nữa.
Bác sĩ có vào kiểm tra một lần sau khi Soobin đã truyền nước xong. Không có vấn đề gì nghiêm trọng nên cả hai có thể ra về. Beomgyu dìu Soobin bước xuống giường. Cảm giác choáng váng vẫn ở đó nên Soobin không tránh khỏi lảo đảo trong bước đi.
"Nếu vẫn chưa hết choáng thì lên em cõng."
"Em cõng được anh sao?"
Mặc dù châm chọc là thế nhưng Soobin vẫn leo lên lưng Beomgyu. Khung xương cậu rất nhỏ, anh nằm lên là phủ kín người cậu luôn. Trông như con kiến cõng hạt gạo đi về tổ vậy.
"Trước em cũng từng cõng anh rồi còn gì."
"Ý em là hồi chúng ta có 5 tuổi?"
Chính xác hơn là hồi Soobin năm tuổi. Những ngày tháng hai người bắt đầu chơi với nhau sau khi Beomgyu trải qua thời gian nghỉ đông (kéo dài tới tận xuân) vì bị bệnh. Hồi ấy Soobin đùa nghịch bị xước ở chân, Beomgyu bèn cõng anh về lớp. Tuy Soobin chưa có bự con hẳn nhưng cũng là to so với các bạn, đặc biệt là với em Beomgyu bé xíu còn vừa ốm dậy. Nhưng cậu vẫn khăng khăng mình có thể cõng anh. Cậu vật lộn mãi mới cõng được anh trên lưng, nhưng đương nhiên là đứa nhóc này không tự lượng sức mình, chỉ đi được vài bước là cả hai cùng lăn xuống đất. Soobin đã đau còn bị ngã lần nữa, anh khóc váng lên. Kết quả các cô phải ra bế hai đứa về lớp.
Beomgyu cõng anh ra cửa bệnh viện rồi gọi xe taxi cho cả hai.
"Em-" Soobin ngập ngừng khi thấy Beomgyu ngồi lên xe cùng mình làm cậu phải lên tiếng giải thích.
"Giúp người thì giúp cho trót. Anh đang bị bệnh, ở một mình không tự chăm sóc được bản thân."
"Không phải chuyện đó." Kí ức về đêm say rượu nào đó ùa về khiến Soobin không thể không lo lắng. "Em không đi được xe mà."
Beomgyu có vẻ hơi khựng lại khi nghe anh nói lời đó nhưng không trả lời. Cậu trực tiếp nằm ngửa cổ về phía sau, giả vờ như mình đang ngủ.
Soobin không còn cách nào với sự ngoan cố của người kia, chỉ còn cách đọc địa chỉ nhà cho bác tài để chuyến đi này sớm kết thúc.
May mắn là bệnh viện không quá xa nhà, chỉ đi mười lăm phút là tới. Beomgyu đỡ Soobin xuống xe rồi dìu anh lên nhà. Toà căn hộ này cũ kĩ và không có thang máy. Hai người dìu dắt nhau lên đến tầng năm, rồi đi hết hành lang mới tới được nhà của Soobin đang thuê bây giờ. Beomgyu để anh mở khoá rồi theo vào.
Căn hộ trông không khác ngày xưa là mấy. Vẫn căn bếp đứng hai người là chật, phòng khách bé xíu chỉ kê vừa một cái sofa ngắn ngủn, bàn ăn màu trắng vừa đủ cho hai người ngồi.
"Anh, thuê căn nhà này sao?"
"Ừ, vô tình thấy thôi."
"Choi Soobin, em nghĩ chúng ta cần nói chuyện."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com