Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

6. Người lạ

Kể từ hôm ấy, Soobin chỉ gặp lại Beomgyu một lần ở công ty. À không, anh còn không dám chắc đó có phải là Beomgyu hay không. Chỉ là một bóng hình quen thuộc lướt qua giữa dòng người đông đúc ở hành lang mà thôi. Chớp mắt một cái đã biến mất.

Nhớ lại thì, Beomgyu là người luôn tìm được anh trong đám đông. Ngày trước khi còn đi học, dù sân trường đông như thế nào, Beomgyu luôn có thể nhận ra và chạy tới tìm anh. Khi cả hai người làm ở cùng một công ty, cậu cũng vô cùng thoải mái thể hiện tình cảm, thấy anh là chạy vội tới ôm một cái.

Hồi mới đi làm, có lần Soobin đi trên hành lang cùng đồng nghiệp thì có một bóng người chạy vù vù nghe rõ cả tiếng gió, ôm chầm lấy anh. Soobin tất nhiên theo phản xạ đã đón người kia bao năm, vòng tay ôm lấy cậu. Hai người ôm nhau mấy giây mới phát hiện những con mắt xung quanh đang nhìn ngó. Lúc đó mọi người mới chỉ biết anh có người yêu nhưng không biết đó lại là Beomgyu, nhân tố đang nổi của phòng sáng tác bấy giờ.

Soobin đành ngại ngùng giới thiệu đây là Beomgyu, nhân viên phòng sáng tác, người yêu em cho mọi người cùng biết. Cậu lúc đó mới ló mặt từ trong lòng anh để chào hỏi mọi người. Beomgyu là người mau mồm mau miệng, cũng khá nổi tiếng trong công ty nên mọi người cũng mất quá nhiều thời gian để làm quen.

Lúc sau Soobin mới thì thầm hỏi cậu, sao chạy tới ôm anh làm gì?

Beomgyu không hề ngần ngại nói trước bao nhiêu người, em vui vì được gặp anh.

Câu trả lời của cậu làm mọi người đều bật cười, có người còn cảm thán quả là một tình yêu trẻ và đẹp.

Giờ thì tình yêu đó chỉ còn lại một lỗ hổng trong trái tim Soobin. Bản thân anh cũng không biết cảm giác này tới từ đâu nữa. Chia tay xong con người đều sẽ cảm thấy như thế này sao?

Trước khi Beomgyu xảy ra tai nạn, bọn họ không hẳn là chia tay. Nó giống như sự li thân của một cặp đôi đã chung sống với nhau lâu mà thôi. Giận dỗi thì giận dỗi, nhưng có lẽ trong tim luôn tin rằng mình thuộc về người kia. Còn bây giờ, người đã đi rồi. Đã không còn ai chạy tới ôm chầm anh vì chỉ nhớ nữa.

Cuối tuần, Soobin nằm ở sofa tận hưởng ngày nghỉ nhạt nhẽo của mình. Đi làm đã quá mệt, cuối tuần anh cũng không còn năng lượng để ra ngoài vui đùa. Đang nằm nghe nhạc cho thoải mái thì tiếng chuông điện thoại vang lên, là mẹ. Anh nhấc điện thoại nghe điện. Hai mẹ con nói chuyện phiếm, hỏi thăm tình hình của đối phương như mọi khi.

"Beomgyu đâu? Mẹ muốn gặp em."

Ồ, Soobin chợt nhận ra mình chưa có gọi điện nói chuyện với hai bên gia đình chuyện cả hai đã chia tay, cũng không rõ Beomgyu có nói chưa. Anh ậm ừ hồi lâu, suy nghĩ xem nói như thế nào cho hợp lý thì tiếng mẹ nhẹ nhàng ở bên nói, "Beomgyu về Daegu rồi, mẹ nghĩ con không biết."

Ồ, về Daegu rồi sao? Cũng tốt, ở lại Seoul một mình thì có ai chăm sóc chứ.

Thay vì nhận lời trách cứ như trong tưởng tượng, mẹ Soobin chỉ thở dài qua điện thoại, "Soobin, con nhớ chuyện con và Beomgyu hồi nhỏ không?"

"Con với Beomgyu lớn lên cùng nhau, mẹ nói chuyện nào mới được chứ."

"Chuyện hồi đầu hai đứa không chơi với nhau."

"Soobin, trong ba đứa con mẹ nuôi, con là đứa mẹ phải suy nghĩ nhiều nhất. Con là một đứa trẻ lương thiện, tốt bụng nhưng lại không chịu mở lòng với người khác. Việc tiếp nhận một người mới trong cuộc sống đối với con lúc nào cũng khó khăn. Hồi nhỏ, con từng tuyên bố rằng con không cần bạn, con chỉ cần bố mẹ anh chị là đủ. Điều đó làm bố mẹ rất lo. Và rồi Beomgyu xuất hiện."

Soobin bình tĩnh nghe mẹ nói, chuyện hồi nhỏ của anh và Beomgyu nếu mà kể ra cũng là một chuyện li kỳ hấp dẫn.

"Cho đến giờ người lớn vẫn không biết con đã nói gì với Beomgyu mà để thằng bé khóc nguyên một ngày và từ mặt con như thế. Mẹ nghĩ là con biết. Soobin, đôi lúc con làm mẹ thấy lo lắm đấy, con biết không?"

"Mấy hôm nữa là nghỉ lễ, nhớ thu xếp về thăm nhà biết chưa? Đã bao lâu rồi con không về thăm bố mẹ hả?"

Anh dạ vâng mấy tiếng rồi cúp máy. Đúng là đã rất lâu anh không về thăm nhà. Từ sau tết thì phải.

(Soobin chợt nhận ra bấy lâu nay đều là Beomgyu thu xếp chuyện về thăm nhà và anh thì chỉ đi theo cậu mà thôi.)

Sau khi nói chuyện với mẹ xong, Soobin đi ăn tối rồi trở về phòng nghỉ ngơi. Nằm trên giường nhưng lại không ngủ được. Anh nhớ tới câu hỏi của mẹ hồi chiều.

Thú thật thì, anh cũng không nhớ hồi đó mình nói gì. Nhưng Beomgyu đã từng kể cho anh một lần khi cả hai uống rượu với nhau lần đầu tiên.

Khi ấy, Beomgyu vừa đánh nhau với bạn sưng cả mặt. Kết quả là đôi bên đều bị gọi phụ huynh tới xử lý. Sau khi hai bên đã xử lý xong xuôi, Beomgyu lại như bình thường, chạy ra khu vui chơi tìm Soobin.

"Soobin, em vừa bị người ta đánh nè." Cậu chỉ chỉ vào một bên má vẫn còn đỏ.

Soobin, người đang ngồi trên bãi cát nghịch linh tinh, ngước lên nhìn Beomgyu rồi lạnh lùng nói, "Là đánh nhau, không phải bị người ta đánh."

"Đều như nhau cả thôi. Nhưng mà sao anh không giúp em? Rõ ràng là thấy tụi nó đánh em mà anh không giúp!"

Cậu nhóc nhỏ tuổi hơn hậm hực nói. Thấy người kia chẳng trả lời, Beomgyu bèn lấy chân đá đá cát vào phía người kia để lấy sự chú ý. Đến lúc cát dính hẳn vào quần yếm của Soobin, anh mới bực mình nói, "Anh không có thói quen giúp đỡ người lạ."

Beomgyu không nói gì sau đó, cậu nhìn ô tô đồ chơi của mình trong tay. Rồi đột nhiên những hạt cát ở dưới chân đổi màu, nước ướt đẫm một vùng trước mặt.

Choi Beomgyu, đứa trẻ bị hai đứa nhóc lớp trên đánh sưng cả mặt nhưng không rơi một giọt nước mắt. Ấy thế mà vì một câu nói của Soobin mà khóc không thành tiếng.

Phải một lúc sau, có lẽ vì ấm ức quá, cậu mới oà oà mấy tiếng làm người lớn hốt hoảng chạy ra. Khi ấy mắt của Beomgyu đã sưng húp, hai mũi cũng nghẹt cả lại.

Sau đó Beomgyu tuyên bố với mọi người rằng sẽ không chơi với Soobin nữa. Hai đứa trẻ dù sống cạnh nhà nhau, ngồi cạnh nhau trên xe khi đi học, học lớp cạnh nhau nhưng tuyệt nhiên không nói với nhau câu nào.

Soobin thấy cũng bình thường, ở thời điểm đó. Đứa nhóc mình ghét nay không chơi với mình, tuyệt vời quá còn gì. Nhưng chỉ được một vài ngày đầu mà thôi. Anh có nhớ rằng chỉ một tuần sau là bản thân thấy có chút nhớ nhớ tiếng léo nhéo của thằng nhóc hay chảy nước mũi kia, nhớ tiếng cười khanh khách của nó mỗi khi chơi đùa, thậm chí nhớ cả hàm răng mọc thưa trông đến là buồn cười của nó.

Nhưng đến lúc cảm xúc nhớ nhung bắt đầu xuất hiện, thì cũng là lúc Beomgyu đổ bệnh. Sức đề kháng của Beomgyu kém từ khi mới sinh. Mẹ Choi nhỏ kể rằng mùa đông năm nào cậu cũng bị ốm một trận, nằm nhà nghỉ ngơi một tháng. Năm ấy xui xẻo hơn, Beomgyu bị nhiễm vi rút cúm lúc đi khám ở bênh viện. Một đứa trẻ chưa đầy năm tuổi phải nằm cách ly ở bệnh viện vì cúm, gầy yếu đến đáng thương. Đứng từ cửa sổ phòng mình, Soobin thường xuyên nhìn thấy nhà bên cạnh đi đi lại lại giữa nhà và bệnh viện. Có một lần anh hỏi mẹ rằng mình có thể đến thăm Beomgyu không, mẹ đồng ý. Lúc đến bệnh viện, Soobin không được vào gặp Beomgyu mà chỉ được đứng nhìn ở ngoài cửa kính của phòng bệnh. Nhìn đứa nhóc mới ngày nào còn chơi đùa vui vẻ bên cạnh nay mặt tái xanh nằm trên giường bệnh, Soobin bật khóc nức nở. Mẹ anh thấy vậy liền quỳ xuống để ngang mặt với Soobin, hỏi, "Tại sao con khóc?"

"Con hu hu con hức hức"

"Con thấy thương em đúng không?"

Soobin năm tuổi gật gật đầu.

"Vậy thì sau khi em khoẻ lại, Soobin hãy đối xử thật tốt với em nhé."

Đối xử tốt với em, sau đó thành người yêu em, cũng đã hai mươi ba năm rồi.

Một tuần sau là nghỉ lễ, Soobin kéo một vali nhỏ đi tàu điện về nhà. Soobin đang định mua xe mới. Anh không có xe riêng mà dùng chung với Beomgyu. Trước giờ hai người họ sớm tối có nhau, cùng quê còn cùng chỗ làm nên chỉ dùng có một chiếc xe để di chuyển.

Nghỉ lễ cùng chỉ là những ngày nằm ườn ở nhà, ăn cơm mẹ nấu, xem tivi với bố, nói chuyện với anh chị. Phải gần hết lễ, anh mới hẹn bạn bè đi cafe nói chuyện. Bạn bè hồi cấp ba của Soobin người ở quê làm việc, người như Soobin lên Seoul để lập nghiệp. Ai cũng đều bận rộn vì cuộc sống riêng, chỉ khi nào lễ tết mới gặp nhau được một lần. Bọn họ hẹn gặp ở một cafe mới mở, ngay gần nhà Soobin nên anh chỉ đi bộ tới đó. Trời cuối xuân đầu hạ, chưa có cái nóng áp bức nên đi bộ vẫn là điều khả thi.

Anh bước vào quán cafe, gọi đồ rồi tiến lại bàn nơi các bạn đang chờ. Trò chuyện vui vẻ được một lúc, bóng dáng mà cả đời anh cũng không thể quên, vô tình thế nào, đập ngay vào mắt.

Người đó ngồi ở bàn cạnh cửa kính, ánh nắng từ bên ngoài che toàn bộ gương mặt, chỉ thấy mái đầu tròn xoe và bờ vai nhỏ bé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com