Chương 9: 8852
Mùa thu năm ấy, Jeon Jungkook tốt nghiệp. Dưới hàng ghế khán đài đông đúc chật chội, vẫn có thể nhìn rõ được nụ cười tít mắt của Choi Beomgyu, và gương mặt vui vẻ tự hào của Kim Taehyung.
Lễ tốt nghiệp tràn ngập hoa và quà không chỉ có mỗi hai bố con Trung tá đến dự, mà còn có cả sự xuất hiện của đồng nghiệp họ Min – người đã chuyển đến ngay cạnh nhà Taehyung vài tháng trước – đang dúi vào tay bạn học Park Jimin một bó hoa tươi, mặt không cảm xúc.
- Tốt nghiệp rồi, sẽ không còn thường xuyên được đến đây nữa.
Jungkook bước từng bước chậm rãi trên khuôn viên trường, con đường này đã bao ngày cậu chạy qua cho kịp giờ học, nhìn ra được bóng dáng của cậu sinh viên từ chân ướt chân ráo đến tự tin trưởng thành, ẩn trong đó là cả những ngày khoác vai bạn học vui vẻ cười nói. Mọi cảm xúc của những ngày thanh niên đều được gói gọn trong từng bước chân ngày ấy.
Taehyung di chuyển tầm mắt từ đứa nhỏ đang ríu rít với bác Min của nó lên gương mặt của người yêu. Dưới nắng vàng dịu nhẹ, gò má cậu ẩn hiện sắc hồng, khiến anh không kìm được ấn môi lên đó.
- Sẽ có tiếc nuối, nhưng nó sẽ là kỉ niệm đẹp nhất của em. – Anh mỉm cười, lau đi mồ hôi hai bên tóc mai – Hơn nữa, quãng đường sau này của em còn rất dài, đừng nhớ nhung quá nhiều mà ảnh hưởng đến tâm trạng.
- Em biết.
Mười ngón tay đan vào nhau, vạt áo cử nhân cùng quân phục xanh thẫm bay nhẹ trong gió.
- Nói đến sau này... – Jungkook như nhớ đến gì đó, chần chừ quay sang nhìn anh – Taehyung, em được cử đi London thực tập.
Trái với sự ngạc nhiên mà cậu mường tượng, Taehyung chỉ đơn giản quay sang nhìn cậu, ánh mắt vui mừng cùng dịu dàng vẫn như cũ đặt lên trên người nhỏ hơn.
- Anh không ngạc nhiên sao? – Cậu tò mò, đôi mắt tròn xoe hơi mở lớn – Người yêu anh sắp phải xa anh đến một nơi cách đây nửa vòng trái đất đấy.
- Đương nhiên là anh có ngạc nhiên rồi. – Taehyung bật cười – Nhưng sẽ không phải là ngạc nhiên theo kiểu buồn rầu đâu, mà là ngạc nhiên trong hạnh phúc đó.
Không nghĩ rằng câu trả lời nhận được lại có thể nhẹ nhàng đến như thế, Jeon Jungkook không biết nói gì cho phải.
- Đó là cơ hội của em, là món quà đầu tiên cuộc đời chào đón em bước ra với thế giới. – Anh nói, ngón tay thon dài miết lên mu bàn tay cậu – Đừng lo lắng quá nhiều.
- Anh không buồn sao? – Jungkook hỏi – Sẽ phải yêu xa đấy.
- Cái đó không phải vấn đề. Chỉ cần mình đủ tin tưởng, thì mọi chuyện đều sẽ vượt qua thôi mà. – Taehyung yêu chiều xoa đầu cậu – So với việc yêu xa, anh sẽ buồn hơn nếu như em từ bỏ cơ hội này đấy.
Đúng là lời nói của một quân nhân từng trải có khác, khác xa so với tấm chiếu mới là cậu đây, khiến Jungkook vừa thấy tự hào, lại vừa thấy nhẹ nhõm. Ước mơ của mình được người mà mình muốn dành cả tương lai ủng hộ, đó chính là niềm hạnh phúc không thể nói thành lời.
Ngày mà Jungkook xách theo vali cùng đam mê lên chuyến bay, là ngày tuyết đầu mùa.
Mặc dù trước đó đã mất rất nhiều đêm thủ thỉ tâm tình, rất nhiều lúc trầm tư suy nghĩ, cả hai cũng đã tự dặn lòng rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, 1 năm sẽ rất nhanh qua đi, nhưng đến khi một người đứng trong một người đứng bên ngoài cửa kính, lại không điều chỉnh được cảm xúc mà vành mắt hoe đỏ.
Choi Beomgyu nhìn theo chiếc máy bay trên bầu trời, đến khi ánh đèn đỏ nhấp nháy khuất dạng sau những đám mây, mới thu lại tầm mắt.
- Chú Jungkook sẽ rất nhanh trở về thôi, đúng không ạ?
- Đúng rồi. – Anh gật đầu – Rất nhanh thôi.
- Lúc đó, chúng ta sẽ là một nhà ba người ạ?
Taehyung bật cười, cúi người bế bé con lên, tiện thể đặt lên má mềm một cái thơm.
- Con chắc chứ? Con thích chú Jungkook lắm sao?
- Vâng ạ. – Beomgyu gật gật mái đầu – Con thích chú Jungkook trước cả Taehyung cơ.
Giống như được hỏi về điều yêu thích nhất, Beomgyu liên hồi kể về những kỉ niệm từng trải qua với chú hàng xóm, chú vẽ đẹp ra sao, làm khoai lang ngào đường ngon như nào, rồi còn vô cùng ân cần dịu dàng với bé nữa. Rất nhiều lí do Beomgyu thích Jungkook mà chẳng thể kể hết được, nên tóm lại là, bé con thích chú Jungkook nhất, chỉ sau Taehyung có một tí tị tì ti thôi.
Trẻ con thì không biết nói dối, nhất là đứa nhỏ bảo bối của một quân nhân như Kim Taehyung đây thì lại càng không. Từng câu chuyện, từng lời kể của bé con, cùng với niềm vui vẻ thể hiện rõ nơi ánh mắt, tất cả đã giúp cho Taehyung đưa ra được mục tiêu, cùng quyết định quan trọng nhất đời mình.
8852 km là khoảng cách giữa Seoul nhộn nhịp và London cổ kính. Quãng đường chênh lệch, nên đương nhiên sẽ có sự khác nhau về thời gian. Thời điểm Jungkook lên giường đắp chăn đi ngủ là lúc bố con họ Kim chào ngày mới, còn khi bọn họ kết thúc một ngày dài thì chính cậu vẫn đang quay cuồng chốn làm việc. Mặc dù không có nhiều thời gian, nhưng luôn có một thời điểm nhất định, bọn họ dành thời gian cho nhau.
Ví dụ như ngày xuân đầu năm đó, hai bố con nhà nọ lại dắt nhau ra biển chơi. Cùng nhau xây lâu đài cát, cùng nhau ngắm mặt trời mọc, đáng yêu đến mức Jeon Jungkook ngồi bên này nhìn qua màn hình máy tính mà không khỏi mỉm cười, cuối cùng đành đặt hình nền là hai thân ảnh tròn ủm trong áo phao dày cộm dưới dải cam đỏ của Mặt trời.
Valentine đầu tiên, Kim Taehyung phát hiện một thùng bưu phẩm to đùng trước cửa, bên trong cơn man là các loại socola, khiến Choi Beomgyu thích thú vừa ôm hết chỗ đó vừa chạy quanh nhà, khiến anh đuổi mệt nghỉ, cùng với đó là một tấm bưu thiếp, trong đó chứa ảnh của cậu trai mình ngày đêm nhớ mong và hai cái trái tim be bé, khiến nụ cười trên môi mãi không thu lại được.
Một ngày hạ oi bức, Jungkook trở về nhà liền phát hiện một tin nhắn video được gửi cách đây mấy tiếng. Tò mò mở ra xem, liền thấy được một bé con mặc đồng phục đeo nơ xinh xắn, đứng hàng đầu trong lễ bế giảng biểu diễn văn nghệ, kết thúc bài hát còn nhìn về phía máy quay cười rõ tươi, khiến mọi muộn phiền của cậu bay bằng sạch.
Sinh nhật 23 tuổi của người yêu, Taehyung gửi qua đó một thùng hàng to bự, bên trong là các loại snack cậu thích ăn, mấy món đồ đóng hộp mà một lần nào đó Jungkook nói rằng mình đang thèm, một đôi giày mới, và một hộp quà do chính Beomgyu gói tặng, kết quả sáng hôm sau thức dậy liền nhận được cuộc gọi từ London, truyền qua bên này thành giọng mũi cảm động, suýt chút nữa khiến một góc Seoul chìm trong nước mắt.
Một năm, 365 ngày, không dài cũng không ngắn, nhưng đủ để Jungkook nắm lấy được đam mê của chính mình, đủ để Taehyung có thể cố gắng cho một tương lai mà bản thân đã vạch ra, và đủ đã chứng minh tình yêu của bọn họ bền chặt như thế nào, cho dù có xảy ra điều gì đi chăng nữa.
Ngày Jeon Jungkook trở về, Kim Taehyung đứng đợi cậu giữa sân bay vắng lặng, nhìn thấy bóng hình quen thuộc liền một bước ôm chầm lấy, tham lam tận hưởng mùi hương của riêng người kia mà rất lâu mình không được cảm nhận.
Chuyến bay về lúc nửa đêm không khiến Jungkook cảm thấy mệt mỏi, ngược lại, nó còn khiến cho adrenaline tăng vọt, khiến bản thân luôn ở trong trạng thái hạnh phúc vì được trở về nhà.
Những nụ hôn lần lượt được trải dài từ cửa nhà đến chân giường. Giống như mọi nỗi nhớ nhung kéo dài suốt 8760 giờ lần lượt được lấp đầy, một chút lại một chút kéo gần khoảng cách, khiến cả hai lần lượt chìm đắm. Hơi thở dồn dập, kích tình cùng nóng bỏng, khiến cho đêm dài được rút ngắn lại.
Đêm đó, cả hai cũng đã xác định được rằng, mỗi ngày của tương lai sau này sẽ luôn có bóng hình của đối phương xuất hiện, cùng nhau đi trên quãng đường dài sau này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com