14. Cuộc sống về sau
(1)
Dạo này Soobin đang rơi vào trạng thái khủng hoảng.
Sự khủng hoảng của anh đến từ đâu ư, tất nhiên là từ người yêu họ Choi của anh rồi.
Chả là Soobin nhận ra, vị thiếu gia này có sở thích mua đồ tặng cho người khác. Đúng vậy, sở thích. Beomgyu mà lướt điện thoại thấy cái gì hay ho thì sẽ mua gửi về Daegu cho bố mẹ. Hay như nếu anh Yeonjun đang thích cái gì, cậu cũng sẵn lòng mua tặng anh trai. Soobin đương nhiên không phải ngoại lệ.
Từ sau khi đi Jeju về, Beomgyu vẫn luôn đau đáu câu chuyện áo sơ mi của Soobin chất liệu quá tệ, khả năng thấm mồ hôi quá kém. Do vậy, một cuối tuần nọ, cậu kéo anh đi mua trang phục đi làm, với mục tiêu thay hết tủ đồ cho anh. Nhấn mạnh, thay hết.
Tiệm đồ âu phục mà Soobin được dẫn tới là một nhãn hiệu cao cấp, có hàng bán sẵn và đặt may theo yêu cầu. Beomgyu có thẻ thành viên ở đó, vừa bước vào nhân viên đã cúi rạp, niềm nở gọi anh Choi. Cậu lựa cho Soobin một cái áo để anh thử kích cỡ. Mắt nhìn của Beomgyu không tệ nên chiếc áo vừa vặn hoàn hảo với cơ thể của Soobin. Chất áo cứng cáp nhưng lại mỏng và thoáng, mặc vô cùng thoải mái.
"Không tồi. Có bảng màu của kích thước này không?"
Nhân viên mang một quyển sách ảnh gồm những mẫu mà kích cỡ áo đó còn. Beomgyu suy ngẫm một hồi, lựa ra mười cái, đủ cho Soobin mặc hai tuần không cần giặt.
Cả quá trình, Soobin chỉ ngồi im re bên cạnh nhìn người yêu ra tay. Áo không có giá ở trên, nhưng Soobin chắc mẩm cũng phải đắt gấp ba bốn lần loại anh hay mặc. Mặc dù loại Soobin bình thường mặc cũng là hàng cao cấp rồi, anh cũng không quá bạc đãi bản thân. Nhưng làm sao so được với nhãn hiệu chỉ bán cho người giàu chứ.
Sau đó cậu còn tiện tay chọn thêm ba bộ vest thiết kế mới an tâm đi thanh toán.
Ở quầy thanh toán, Soobin nhìn người yêu mở ví hàng hiệu, lấp ló ba chiếc thẻ đen. Anh lại cảm thán về câu chuyện hai người từng nói trước kia.
"Sao em có ba cái thẻ đen vậy?"
"À, vì ví em chỉ có ba ngăn đựng thẻ thôi."
Thế đấy.
Không những mua quần áo, dạo gần đây Beomgyu cũng không cho anh thanh toán bất cứ cái gì cả. Tất cả đều được Choi tổng chi trả, anh cảm thấy bản thân mình chính là đang được bao nuôi rồi đây này!
Nhưng chỉ cần hó hé về vấn đề này, Beomgyu sẽ buồn rầu mà đáp lại, "Em chỉ muốn chăm sóc anh thui mà."
Được rồi, em thắng. Em muốn cái gì thì là cái đó.
Câu chuyện nếu dừng lại ở đó thì nghe cũng chưa khủng hoảng lắm. Cho đến một ngày.
Một đêm nọ, Soobin thấy Beomgyu mãi mà không vào đi ngủ nên mới chạy ra ngoài phòng khách xem. Hình ảnh lúc ấy làm anh không khỏi bật cười, bởi vì Beomgyu đang ngồi ôm điện thoại bên cạnh cục wifi.
"Em đang làm gì vậy?"
"Anh đừng có động vào em. Cũng đừng mở thiết bị bắt wifi nghe chưa. Em đang săn đồ."
À há, thì ra có là người giàu thì cũng săn giảm giá mà thôi. Anh cười thầm trong lòng, tắt điện thoại sau đó đi ngủ trước.
Mấy ngày sau, một chiếc đồng hồ Rolex được đặt trước mặt anh. Beomgyu vô cùng vô cùng vui vẻ với chiến lợi phẩm của mình, cậu còn trực tiếp đeo cho anh, dặn đi dặn lại anh phải đeo nó mỗi ngày để em còn ngắm biết chưa.
Soobin gật gù nghe theo, không ngờ Rolex cũng giảm giá cơ à?
Chiếc đồng hồ màu bạc với mặt số tròn, dây đeo khớp nối trông cũng không khác đồng hồ thường là bao. À anh có thấy nó gắn đá ở viền nữa, trông cũng nổi bật.
Chiều theo ý nguyện của người yêu, ngày nào Soobin cũng đeo nó đi làm. Thế rồi, khủng hoảng bắt đầu. Ấy là khi anh đi dự tiệc, có nhiều hai hơn người nói về chiếc đồng hồ này.
"Uầy công ty của Choi tổng dạo này làm ăn phát đạt tới mức trợ lý còn đeo đòng hồ Rolex rồi."
"Rolex đã là gì chứ, đó là bộ sư tập XX đó."
Tiếng bàn tán ngày một nhiều, hầu như ai trong bữa tiệc đó cũng để ý tới đồng hồ của Soobin. Anh lấy làm lạ lắm, chỉ là một chiếc đồng hồ Rolex thôi mà, Soobin cũng không tới nỗi tự mua được, sao mọi người phải ngạc nhiên ghê vậy?
Sự tò mò làm anh muốn đi tìm hiểu về nó. Bởi vì Beomgyu trực tiếp đeo vào tay nên anh không có hộp để biết mã sản phẩm. Do đó anh đành nhờ một người bạn am hiểu thời trang nhìn giùm.
Sau khi nhận được ảnh đồng hồ, người bạn đó hồi lâu mới nhắn lại.
"Choi Soobin, ông trúng xổ sổ mà không khao anh em à?"
"Tui trúng hồi nào đâu??!!"
"Thế sao ông có tiền mua chiếc đồng hồ này?"
Soobin ấm ức không thể khoe khoang rằng bồ tui tặng đó ghen tị không, chỉ có thể nói đại khái là có người tặng. Người bạn kia cũng biết ý, không hỏi thêm, chỉ quẳng cho đường link để anh tự tìm hiểu.
Đồng hồ Rolex - bộ sưu tập XX
Mã sản phẩm YY, màu bạc, hàng giới hạn, trên thế giới chỉ có 500 chiếc.
Ha, thì ra hôm đó Beomgyu săn là săn đồ giới hạn, không phải săn sale...
Anh bắt đầu đọc tiếp.
Chất liệu dây đeo, vàng trắng.
Mặt kính, sapphire.
Viền kính, đính kim cương.
Ha ha
Ha ha ha
Ha ha ha ha
Ai đó, ai đó, đỡ Soobin với. Anh vừa đọc những thông số gì thế này. Thậm chí mặt số đồng hồ cũng được gắn kim cương? Cái quái gì vậy? Sau đó anh nhìn tiếp xuống giá tiền. Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy số không. Soobin còn cẩn thận đếm dấu phẩy ngăn cách, tránh cho bản thân nhìn nhầm.
Ha ha, vậy là một tháng này, Soobin tung tẩy đeo một cái đồng hồ năm mươi triệu won trên tay! Má nó, cái đồng hồ này bằng căn hộ của anh Seoul đó. Anh đã đeo một cái căn hộ trên tay ôi trời ơi lại còn để nó nhúng nước mấy lần.
Thở dài một tiếng đầy đau khổ, anh nhấc máy lên gọi cho Yeonjun.
"Anh, em hỏi này. Món quà giá trị nhất mà Beomgyu từng tặng người yêu cũ là gì thế?"
Tiếng đầu dây bên kia bật cười, dường như Yeonjun cũng vô cùng hiểu rõ bản tính này của em trai. "Anh đã từng ngăn nó mua xe cho bồ cũ. Sao, nó tặng chú mày cái gì?"
Soobin chợt hiểu ra rồi, vì sao Beomgyu hay bị người ta lừa tình lừa tiền. Cậu cứ phóng khoáng như thế này lại chả gặp người xấu!!!
Nhìn đồng hồ trong tay, Soobin dở khóc dở cười. Chỉ có thể suy nghĩ tích cực rằng thôi thì bạn trai nhà người ta mua quà năm mươi nghìn won, bạn nhà mình mua quà năm mươi triệu won thôi gì căng.
(2)
Một tối nào đó, khi cả hai đã dọn về ở với nhau, hai người đang nằm trên giường chuẩn bị đi ngủ. Nói vậy chứ chỉ có Soobin chuẩn bị ngủ còn người kia vẫn đang cắm mặt vào cày game trên điện thoại.
"Beomgyu này."
Soobin vừa nói vừa ôm lấy Beomgyu. Anh để mình dựa vào vai cậu, thì thầm nói.
"Dạo này anh không thấy hạnh phúc khi nhận lương nữa, em biết sao không?"
"Anh chê em trả lương cho anh ít à?"
"Không phải, mà là anh thấy nó không có tác dụng gì nữa." Anh hôn lên cổ cậu một cái. "Em cứ nuôi anh thế này, tiền lương anh để xó hết rồi kia kìa."
"Đừng quậy, em đang chơi game mà." Tay Beomgyu thoăn thoắt trên màn hình "Thì anh để đó làm việc trọng đại hơn."
"Ví dụ như?"
"Chuẩn bị của hồi môn nè."
"Hửm, của hồi môn?"
"Anh là con dâu của bố mẹ em còn gì. Hay anh muốn em chuẩn bị của hồi môn?"
Mặc dù mắt dán vào game, nhưng âm lượng lời nói của Beomgyu vẫn rất nghiêm túc khiến Soobin có chút giật mình. Cũng đúng, vẫn là nên để anh chuẩn bị. Chứ để Beomgyu chuẩn bị quà cưới, tay anh lại có thêm hai căn hộ nữa quá. Không nhân dịp gì Choi tổng còn tặng anh đồng hồ năm mươi triệu được, nói gì quà cưới.
Ơ nhưng mà, chuyện gì vừa xảy ra vậy?
"Này, em vừa cầu hôn anh đấy à?"
"Không..."
Nhìn người yêu vẫn tập trung chơi game không để ý đến mình, Soobin chỉ cắn cậu một cái ở tai rồi quay người đi ngủ.
Chỉ là lúc tỉnh lại, người kia không nằm ở phía sau lưng, mà đang nằm phần mép giường, mặt đối mặt với anh. Anh hoảng hốt nằm lùi lại, kéo cậu vào trong để không bị rơi xuống đất, Trời ạ, chỗ rộng không nằm, dưng nằm ra mép giường chi vậy.
Beomgyu bị anh kéo tỉnh, mơ màng hỏi chuyện gì vừa xảy ra.
"Tự dưng em nằm ra mép giường làm gì vậy, không sợ ngã à?"
"Em sợ anh giận em."
TAT sao lại dễ thương như vậy chứ.
Beomgyu mơ mơ hồ hồ nói, hai mắt vẫn nhắm tịt. Tiếng cậu nhỏ dần, "Ban nãy em nói thật đó."
"Chuyện gì?"
Soobin ôm người kia vào lòng, những lúc Beomgyu mơ ngủ thế này đáng yêu muốn xỉu.
"Em muốn kết hôn với anh."
//
Còn một phần nữa là tạm biệt trợ lý Choi rồi mọi người 。゚(゚'Д`゚)゚。
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com