Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

5. Choi Beomgyu

Hôm nay là ngày họp chuẩn bị cho ra mắt sản phẩm mới. Mới tám rưỡi nhưng các phòng ban liên quan đều đã tập trung đầy đủ ở phòng họp lớn. Soobin cùng thư ký Han chuẩn bị tài liệu, nói chuyện phiếm với mọi người được một lúc thì Beomgyu tới, trên tay cầm một cốc café americano đá cỡ lớn.

Beomgyu trông khác với mọi ngày, Soobin nghĩ vậy. Từ lúc cậu bước vào, anh đã cảm thấy một sự khác lạ gì đó khó tả, không biết là do sắp có cuộc họp căng thẳng hay vì sự khác lạ đó mà tim anh đập nhanh hơn bình thường. Cậu ngồi xuống ghế ở chính giữa, phía tay trái là thư ký Han, phía tay phải là Soobin. Chào hỏi đôi ba câu, cuộc họp bắt đầu. Từng phòng ban một sẽ lên thuyết trình về kế hoạch của đội mình.

Thân thể của Soobin khi ấy chia làm đôi, một nửa nghe thuyết trình, một nửa quan sát người bên cạnh. Đừng hiểu lầm, không phải Soobin xao nhãng công việc đâu, chỉ là, chỉ là, hôm nay Beomgyu cứ bị hút mắt thế nào ý.

Bình thường khi đi làm, Beomgyu sẽ đeo kính. Một cái kính gọng tròn, viền màu đồng, trông trẻ trung và đáng yêu. Nhưng hôm nay khi đi họp, cậu đeo lens màu xám, cùng tông với bộ vest đang mặc. Mái tóc nâu nhạt thường duỗi thẳng nay hơi uốn cong một chút, tôn lên khí chất sang trọng.

Beomgyu ngồi nghiêng người, tay trái chống tay vào thành ghế, tay phải nếu không ghi chú thì sẽ uống café. Phong cách làm việc đặc trưng của Beomgyu sẽ là nghe hết một lượt, ghi chú lại trên giấy rồi mới quay lại hỏi sau, chứ không phải kiểu sẽ trao đổi luôn trong lúc người kia đang thuyết trình. Quyển sổ nhỏ để trên bàn vài ba phút mới được lấy ra dùng, hầu hết thời gian Beomgyu đều tập trung nghe và uống café.

Các phòng ban thuyết trình xong là hai tiếng sau. Cốc café đá cũng đã tới đáy. Mọi người cùng nín thở nghe sếp cho ý kiến.

Soobin liếc nhìn người bên cạnh, cậu đang nhắm mắt suy tư. Lông mi dài trông thấy rõ dù ở khoảng cách xa như thế này. Nếu đây không phải phòng họp, Soobin nghĩ rằng người này giống như đang say ngủ. Không biết lúc ngủ, trông Beomgyu sẽ như thế nào nhỉ?

Anh giật bắn mình khi thấy cậu mở mặt. Vội vàng thu liễm ánh nhìn của mình, Soobin đánh tiếng, "Sếp, mọi người đang chờ ý kiến của anh đó."

"Ừm. Vừa mới suy nghĩ một lát, để mọi người chờ lâu rồi."

Sau đó, Beomgyu bắt đầu nói ý kiến của mình. Cậu nhìn vào quyển sổ ghi chú nhỏ trên bàn, yêu cầu mọi người cùng xem lại tài liệu đoạn đó, rồi nói ra những điểm hợp lý hay chưa hợp lý. Soobin chạy theo không kịp. Khả năng nhớ và ghi chú của Beomgyu thật sự hơn người, chỉ cần mở lại trang đó, cậu sẽ có thể phân tích đúng sai, ưu nhược, đồng thời đưa thêm ý kiến của mình.

Đây là lần đầu tiên, anh được chứng kiến Beomgyu trông giống một người sếp lớn là như thế nào. Có lẽ vì khoảng cách gần gũi và sự thân thiện của cậu, làm anh quên mất người này tuy kém tuổi anh, nhưng đã làm giám đốc rồi.

Tan họp, mọi người giải tán, ai về phòng nấy. Ba người đi lên thang máy cùng nhau, ở trong thang im lặng đến rợn người. Đến tầng của mình, Beomgyu đi vào phòng trước, để thư ký Han và Soobin ở lại hành lang.

"Những lúc thế này, sếp mình trông đáng sợ nhỉ? Bình thường cứ như gấu bông mà mấy lúc đi họp đều như gấu rừng vậy." Thư ký Han vừa cất tài liệu vừa nói chuyện phiếm. Chỉ là cô không ngờ, sẽ nhận được câu trả lời này từ Soobin.

"Tôi thấy anh ấy rất ngầu, không phải sao?"

Bật cười trước câu trả lời của Soobin, thư ký Han nói tiếp, "Đừng làm phiền sếp nhé. Mấy hôm nay anh ấy không ngủ rồi. Tối còn phải đi dự tiệc nữa. Thật sự mệt mỏi mà."

.

Beomgyu tỉnh dậy lúc bốn giờ chiều, cảm thấy tỉnh táo hơn đôi chút. Điện thoại cậu đã tắt từ lúc trưa, do vậy khi vừa mở lên, đã có rất nhiều tin nhắn ập tới. Lười biếng nằm trên sofa đọc tin, hầu hết là tin nhắn công việc. Cho đến một tin của trợ lý Choi, nhắn ở kakaotalk.

"Sếp bao giờ ngủ dậy thì nhắn tui nhá."

Bình thường, chuyện liên quan đến công việc sẽ nhắn ở phần mềm trao đổi công việc riêng của công ty, tin nhắn từ kakaotalk sẽ là chuyện cá nhân nên rất hiếm khi hai người nhắn tin ở đây.

"Đã dậy."

Phải mười lăm phút sau, khi Beomgyu đã mở máy tính, đọc được mấy trang tài liệu rồi, trợ lý Choi mới khẽ khàng gõ cửa rồi đi vào.

"Sếp không ăn trưa à?"

"Không có đói lắm."

Beomgyu vẫn chăm chú nhìn màn hình, không hiểu sao hôm nay trợ lý Choi lại quan tâm ba cái chuyện này của mình.

"Anh bỏ bữa như vậy là không có tốt đâu, tối còn phải đi tiệc nữa."

"Ừm." Beomgyu đẩy gọng kính của mình rồi nhàn nhạt nói, "Nếu anh vào đây chỉ để càm ràm về việc bỏ bữa của tôi thì đi ra ngoài được rồi. Tôi không rảnh."

Trợ lý Choi đứng đó ấp úng, "K k không phải như vậy, tui không c c có ý định càm ràm anh. C chỉ là, ừm"

"Anh lại nói lắp rồi, Soobin. Tôi hoài nghi về lời nói ban đầu của anh đấy. Anh nói lắp vì thấy tôi đáng sợ đúng không?"

"Không phải mà."

Beomgyu ngước lên nhìn người kia, anh đang cúi gặp mặt xuống để lộ mái đầu nấm tròn vo.

"Tui, tui mang bánh dâu vào cho anh á." Nói rồi, Soobin đặt túi đồ giấu ở sau lưng từ nãy lên bàn Beomgyu, mặt vẫn cúi gằm như sợ bị mắng. "Vì anh chưa có ăn gì."

"Tui, tui đi đây."

Chưa để Beomgyu nói gì tiếp, trợ lý Choi đã chạy biến ra khỏi phòng, để lại hộp bánh dâu con thỏ ở trên bàn. À, hôm nay là thứ hai.

Beomgyu nhìn chiếc bánh trên bàn mà buồn cười, mở đầu dài dòng như vậy để còn bị mắng, chỉ là để mang cho cậu chiếc bánh này. Mở hộp giấy, chiếc bánh dâu lấp ló lộ ra. Bánh hình tròn, có các lớp bánh và kem xen kẽ nhau, ở trên ở một hình con thỏ trang trí và hai quả dâu bên cạnh. Phần kem ngọt thanh kết hợp với phần bánh dâu chua chua, ăn vào khiến người ta cảm thấy dư vị thanh mát ở đầu môi. Đúng là bánh đặc biệt. Ăn xong, chuẩn bị gói ghém vứt rác, Beomgyu mới nhận ra trong túi giấy có một tờ giấy ghi chú cũng hình con thỏ. Nếu cậu nhớ không nhầm, đây là giấy ghi chú cá nhân trên bàn trợ lý Choi.

"Beomgyu nim đã có một khoảng thời gian mệt mỏi rồi. Mong chiếc bánh này có thể làm anh lấy lại năng lượng. Sếp 5ting (≧∀≦)"

Đồ trẻ con.

.

Tối hôm ấy, Soobin đang nằm lướt điện thoại thì nhận được ba tin nhắn đến từ Beomgyu ở kakaotalk.

Một là,

"Xin lỗi, ban nãy tôi hơi gắt ngủ. Bánh ngon lắm."

Hai là, hình ảnh hộp bánh kem đã hết.

Ba là, hình ảnh Beomgyu chụp tự sướng, đang mặc vest và đeo kính, khoé miệng còn dính kem. Trong ảnh còn có dòng chữ, "100% năng lượng"

.

Sáng hôm sau, ai cũng thấy trợ lý Choi bình thường năng lượng đầy mình, nay mang đôi mắt gấu trúc đi làm.

(đương nhiên, anh sẽ không kể với bất cứ ai rằng đêm qua mất ngủ vì tấm hình của ai kia đâu)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com