25. Ansan - Daegu
Khi bình minh vừa ló dạng, mặt trời như chú mèo rón rén trực canh mồi chồi lên khỏi đường chân trời. Hôm nay tuyết đã bắt đầu rơi, ở Seoul thì tuyết chưa quá dày đặc nhưng vẫn để người tay lái vững cầm vô lăng vẫn hơn. Bọn họ từ tờ mờ sáng đã khởi hành trên một chiếc xe bảy chỗ với Yeonjun là người cầm lái. Vì điểm đến đầu tiên là Ansan nhà của Soobin nên anh ngồi ghế phụ kế bên.
Sau là Beomgyu cùng Kai, hàng ghế cuối dành hẳn cho Taehyun để cậu nằm ngủ do đêm qua còn chạy đồ án cuộc thi lấy học bổng.
"Sắp đến rồi nhỉ?" Yeonjun hỏi, tay anh xoay vô lăng điều khiển xe quẹo vào một con đường.
"Vâng, tầm 200 met nữa là tới rồi." Anh nói, tranh thủ nhìn ngắm hai bên vệ đường, vẫn thân thuộc như thế.
Chiếc xe dừng lại ở sân trước một ngôi nhà hai tầng với chiếc xích đu ở ngoài hiên. Chú cún đang nằm dưới xích đu thấy người liền đứng dậy nhìn chằm chằm, chỉ đợi đến khi Soobin bước xuống nó mới nhận ra cậu chủ của mình mà vẫy đuôi phấn khích.
"Chan à..." Soobin nói khi chú cún ấy dụi vào lòng anh, hào hứng sủa vài cái.
Lúc này một người phụ nữ từ cửa bước ra ngoài. Nhìn thấy đứa con trai 22 tuổi của mình sau mấy tháng không kìm được liền chạy tới ôm lấy Soobin.
"Ôi Binnie... sao con về mà không báo trước... còn có cả Yeonjun, Beomgyu, Kai nữa này. Ôi các con lớn quá, đẹp trai quá trời." Mẹ anh vui vẻ ôm chầm lấy Soobin vào lòng.
"Bất ngờ mà mẹ." Soobin vui vẻ nũng nịu trong vòng tay mẹ, con người cao m85 ấy lúc nào lại thành một chú cún nhỏ xíu.
"Bất với chả ngờ. Ủa mà Taehyun đâu? Sao bác không thấy thằng bé?" Bác gái hỏi vì thấy thiếu sự hiện diện của một cậu nhóc với gương mặt sáng sủa, đôi mắt to tròn long lanh ngày nào.
"Dạ em ấy đang ngủ trong xe. Để con gọi em ấy ạ?" Beomgyu nói, sau đó quay lại xe mở cửa vọng vào.
"Thôi vô nhà đi. Các con ăn sáng chưa?" Nói rồi bác khẽ đưa tay lên lưng Yeonjun và Kai đẩy vào nhà. Còn mình thì đứng đợi Beomgyu và Taehyun.
...
Bọn cậu đi từ rất sớm nên đến nơi cũng chỉ tầm 7 giờ hơn, lúc này thì vừa kịp lúc bác gái đang chuẩn bị đồ ăn sáng. Bọn cậu hôm nay được ăn một bữa ăn truyền thống do mẹ Soobin nấu, ngon vô cùng.
Suốt bữa ăn bác gái luôn miệng hỏi thăm bọn cậu, còn bác trai thì chỉ trầm ngâm ngồi nghe.
"Chà... các con lớn lên đẹp trai quá. Hồi xưa cũng đẹp bây giờ đẹp hơn." Mẹ Soobin nói khi gắp vào chén Beomgyu một miếng trứng.
Bọn cậu chỉ biết ngại ngùng khiến Soobin phải bật cười.
"Taehyun con ăn nhiều vào một chút... nay thấy ốm quá. Chắc việc học mệt lắm nhỉ?" Ba Soobin lúc này mới lên tiếng, bác là người ít nói nhưng vô cùng quan tâm đến người khác.
"Dạ không hẳn ạ. Tại con đang dự một cuộc thi nên có hơi tốn sức ạ." Taehyun lắc đầu nguầy nguậy. Ba anh nói mới để ý, quầng thâm mắt của cậu hiện rõ mồn một rồi.
"Tối nay các con ngủ ở đây nhé? Chị với anh của Soobin đều đi làm nên không về nhà, cứ tự nhiên chia phòng mà nghỉ ngơi." Bác gái nói, bọn họ quả thực cũng dự tính sẽ ngủ ở đây một ngày rồi hôm sau nữa sẽ về Daegu chơi.
"Vâng. Mà mẹ, ngày mốt tụi con sẽ về Daegu nhà Beomgyu ấy ạ." - Soobin nói.
"Ồ... được thôi. Các con cứ đi chơi cho thoả thích rồi quay lại với công việc. Đi cẩn thận là được."
Bọn họ nhìn nhau cười sau đó cùng ăn hết buổi sáng với gia đình Soobin. Lâu lắm rồi họ mới lại ngồi ăn sáng cùng nhau như này, năm con người ấy đang lấy lại những kỉ niệm đẹp khi xưa, những thứ mà họ vô tình lạc mất suốt 3 năm.
...
Sau khi ở nhà Soobin được hai ngày có lệch với dự tính vì trông thấy hai bác không nỡ rời con trai nên nán lại vài ngày, suốt những ngày đó được hai bác chăm cho ai cũng no căng bụng từ sáng đến tối. Hai bác lâu lắm mới gặp lại bọn cậu nên vô cùng chào đón. Có hôm đi chợ, bác gái còn dắt Beomgyu với Soobin đi cùng, người ngoài chợ cứ nhìn rồi tấm tắc khen bác có hai người con đẹp trai. Bà Choi nghe thế vui lắm kéo hai người vào lòng cười tươi.
Sáng hôm thứ tư họ tiếp tục khởi hành từ sớm để đến Daegu vì khoảnh cách khá xa. Lần này Beomgyu lái chính ngồi ghế phụ là Soobin. Vì vị trí khá xa nên phải mất vài tiếng mới tới nơi. Đến rồi Soobin xuýt thì không nhận ra, nơi đây thay đổi nhiều quá. Nhà Beomgyu có mở rộng ra nhiều hơn. Xung quanh đã mọc lên nhiều nhà hơn không còn thoáng như ba năm trước nữa.
Xuống xe một cái liền cảm nhận được không khí trong lành không như trên Seoul. Thời tiết Daegu vào mùa đông lúc này đã rơi tuyết nhiều, xung quanh mọi ngóc ngách được bao phủ bằng một lớp tuyết trắng. Nhà của Beomgyu là nhà tầng nằm giữa một khoảng đất lớn với xung quanh là cây cao. Nhà đã thay đổi so với xưa, được xây rộng khang trang hơn hẳn dù chỉ mới ba năm.
"Các con vô nhà đi. Tuyết rơi đầy đầu rồi này." Mẹ Beomgyu đứng sẵn ở cửa, có lẽ không phải là sự xuất hiện bất ngờ như lúc về Ansan.
Bọn cậu chạy vội vào hiên nhà. Ngay từ khi ở ngoài Soobin đã trông thấy gương mặt rạng rỡ của bác gái.
Bọn họ vào nhà liền có sẵn 5 ly cacao nóng trên bàn sofa, bếp lò cũng đã được chuẩn bị vì Daegu thời tiết cũng hơi khắc nghiệt so với các thành phố khác của Hàn Quốc.
"Uống đi cho ấm."
"Vâng ạ. Con cảm ơn." Soobin nhận lấy ly cacao ấm trên tay bác.
"Nếu mệt thì cứ lên lầu nghỉ nhé? Có sẵn 3 phòng trống đấy, chăn gối đầy đủ cả." - Mẹ Beomgyu chu đáo quá, chuẩn bị sẵn sàng hết mọi thứ.
"Các anh đâu rồi mẹ?" Beomgyu hỏi lại.
"Nay có phải cuối tuần đâu mà các anh con ở nhà. Cứ thoải mái các con nhé?" Nói rồi bác nhìn một lượt bọn cậu.
"Lớn quá... mới ba năm mà lớn quá." Mẹ Beomgyu cứ luôn miệng khen, ánh mắt âu yếm nhìn bọn họ như nhìn kết quả trưởng thành của năm người con trai.
Mẹ Beomgyu rất vui tính, bác rất biết cách gợi chuyện để căn nhà luôn đầy ắp tiếng cười. Soobin nghĩ có lẽ Beomgyu giống mẹ cậu ấy ở tính cách này, khi đã thân rồi thì cậu rất vui tính, nói vô cùng nhiều thậm chí Yeonjun đã từng hỏi trong miệng cậu có gì và cậu thẳng thừng đáp có mô tơ bên trong.
Đến tối bọn cậu được ăn nướng, ra ngoài hiên nhà nướng những miếng thịt thơm phức.
Trong lúc Beomgyu đang nướng thịt thì anh phụ trách dọn chén đũa. Lúc đang đưa chén thì điện thoại Yeonjun hiện lên một cuộc gọi, hình nền số điện thoại rất mờ nhưng có thể thấy rõ là hình một cô gái, cộng với tên người gọi hiện lên với vỏn vẹn kí hiệu "<3" Soobin lúc đó khá bối rối khi chạm mắt với Yeonjun.
Anh Yeonjun thấy vậy liền vội cầm lấy điện thoại, áp màn hình vào bụng tránh để ai khác trông thấy, nhìn Soobin nở một nụ cười mỉm, sau nháy mắt một cái nhẹ rồi đi vô nhà nghe. Soobin nhìn theo bóng lưng ấy, đúng là bọn cậu đều lớn rồi đều đã đến tuổi biết thích một ai đó.
"Soobin với Taehyun chắc ở trường nhiều người theo đuổi lắm nhỉ?" Bác gái nói khi trông thấy Soobin đứng trực ra ở đó.
Taehyun nghe xong mắt mở to nhìn anh. Cậu cười rồi lắc đầu nguầy nguậy.
"Dạ không đâu ạ. Có anh Soobin thì chắc nhiều." Cậu anh chóng đá sang cho anh, Soobin cũng chỉ đành cười ngại.
"Cháu chưa có người yêu đâu ạ."
Soobin ngại ngùng nói điều đó, khiến cho bác gái và bác trai cười lớn, họ chỉ đùa thôi nhưng không nghĩ sẽ nhận được sự trả lời nghiêm túc như thế.
Nhưng ở một khía cạnh nào đó thì câu trả lời ấy cũng tốt với một "vài" người, ở phía đầu bàn tiệc cũng có một người đang chăm chú nghe cậu chuyện, miệng mỉm cười khi thấy anh ngại ngùng thừa nhận mình độc thân. Beomgyu cứ cười ngốc nhìn anh như vậy mà bỏ quên mấy miếng thịt trên lửa lớn...
—————————————————————-
Hôm nay đăng có khác với mọi tuần. Tuần này là tuần của chap 25 nhưng tuần sau sẽ không có chap mới vì tui có một chuyến du lịch dài ngày với bạn nên mong các cậu thông cảm nhé <33
Chúc các cậu đọc truyện vui vẻ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com