Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

42. Cho phép.

Lại một lần nữa, Choi Soobin bỏ cả tiết lý thuyết sau mà chạy thục mạng đến bệnh viện X. Nơi Beomgyu đã được đưa đến ngay sau khi bị ngất ở họp báo. 

Chả nhẽ cậu không ăn gì nên bị suy nhược đến ngất xỉu sao? Soobin lòng đau như cắt, trái tim như vỡ vụn khi nhớ lại hình ảnh cậu gục xuống, tay còn cố bám víu lấy cạnh bục phát biểu, tiếp đó là tiếng tách máy ảnh dồn dập, một lũ người vô tâm, một lũ người chỉ biết nghĩ cho mình, những cái gõ chữ gián tiếp giết chết biết bao nhiêu người nổi tiếng.

Vì là chạy bộ nên khi bước đến sảnh bệnh viện cũng đã mất gần nửa tiếng. Soobin thở không ra hơi di chuyển đến số phòng vừa được Taehyun gửi. Anh đứng ở ngoài trông thấy một người đàn ông đứng trước cửa phòng bệnh, có lẽ là quản lý của cậu. Soobin nhẹ nhàng đi về phía đó mà tim đập liên hồi. Anh lấy danh nghĩa gì để gặp cậu bây giờ?

"Cậu là ai?"

Câu hỏi khiến Soobin khựng lại. Anh là ai? Anh là gì của cậu? Không là gì cả. Soobin không là gì của Beomgyu thì sao mà được vào thăm. Nhưng anh chỉ muốn nhìn thấy cậu bình an thôi...

"Tôi... tôi muốn biết người bên trong có ổn không?"

"Tôi không có trách nhiệm thông báo cho phóng viên tình hình của nghệ sĩ."

"Tôi không phải phóng viên."

"Phiền cậu đi cho. Không phận sự miễn vào, nếu còn cố chấp tôi sẽ gọi bảo vệ."

Lời khẳng định đanh thép ấy giữ chân Soobin lại. Lòng anh như lửa đốt khi hoàn toàn không biết về tình hình người ở trong. Beomgyu à, lần này anh đến rồi, anh đến tìm em rồi, xin em đừng có mệnh hệ gì cả, làm ơn...

Đến lúc này đôi chân Soobin mới nhói lên một cơn đau do tai nạn kia. Anh mém nữa đã khuỵa xuống khi đứng không vững. Soobin nhận thấy không ổn liền đi ra một góc khuất ngồi ở ghế chờ vì dường như cổ chân trái đang cầu cứu anh, nó đau lắm nhưng có lẽ không thể cưỡng lại nỗi đau trong tim để giờ đây anh mới nhận ra thì đã quá muộn.

Khắp người anh bỗng nóng ran, mồ hôi hột cứ thế chảy và đầu ong ong đi nhiều. Hai tai anh đã bắt đầu không còn nghe được rõ, tầm nhìn xuất hiện một quầng đen cứ thế lan dần vào... Soobin ngất đi lúc nào không hay.
...
Lúc tỉnh dậy thì đã là chuyện của nửa tiếng trước. Soobin mở mắt thấy tay đau nhói mới biết là đang được truyền nước. Bịch nước biển còn chưa đến một nửa Soobin đã liền nắm lấy vứt phăng đi. Máu từ chỗ kim chảy ra, mặc sự can ngăn của y tá anh vẫn cố ý bước xuống giường hướng về phía phòng bệnh Beomgyu. Lúc này ai mà còn tâm trí nằm truyền nước chứ, người thương anh còn chưa biết đã tỉnh hay chưa.

Bước đến giữa hành lang, chỉ còn cách hai ba phòng nữa là đến, bỗng Soobin dừng lại hẳn. Anh khựng lại khi trông thấy Yeonjun từ phòng kia ra. Soobin sợ...

Yeonjun tay cầm điện thoại bước ra khỏi phòng bệnh hướng thẳng đến chỗ Soobin. Nhìn thoáng qua có lẽ trong phút chốc Yeonjun cũng đã bất đắc dĩ khựng lại khi thấy hình ảnh cậu. Anh Yeonjun bước đến với gương mặt đằm đằm sát khí, dường như có thể nhìn thấy được sự khó chịu đang sôi sùng sục trong lòng.

"Em đến đây làm gì?"

Anh hỏi. Soobin không biết trả lời sao chỉ biết im lặng.

"Anh hỏi em đến đây làm gì?"

Cổ họng cậu vẫn nghẹn lại khi bị anh chất vấn. Những thanh âm không thể thốt ra vì Soobin xấu hổ.

"Ngay cả lý do đến đây em còn không nói được thì anh thật sự không còn hy vọng rồi."

"Em đến thăm em ấy." Lúc này Soobin mới mở miệng khi nhìn thấy được sự mất kiên nhẫn từ anh.

"Chắc chứ?" Anh hỏi.

Chắc không? Soobin không hiểu câu hỏi ấy. Niềm tin của Yeonjun với Soobin giờ đã chuyển về lại số không rồi.

"Về đi." Yeonjun hết kiên nhẫn, anh nhắm chặt mắt toang bước đi.

"Dạ chắc. Em thật sự lo cho em ấy. Nghe tin xong em liền chạy đến đây. Bị quản lý Ahn ngăn lại em không còn cách nào khác đành ngồi chờ."

Chỉ cho đến khi bị đuổi, Soobin mới thấu được tầm quan trọng của Beomgyu. Nếu không là bây giờ thì mãi mãi cũng chẳng có cơ hội gặp lại em ấy.

Yeonjun dịu đi đôi chút khi khuôn miệng anh thoáng nét cười, anh nhìn một lượt từ trên xuống dưới, dừng lại ở tay đang chảy máu nơi kim tiêm.

"Bị sao mà chảy máu?"

Soobin giờ mới ngợ ra mình bị chảy máy. Bèn lấy tay kia bịt lại.

"Em... em truyền nước."

"Chạy bộ đến đây?"

"Vâng..."

Yeonjun nhìn Soobin có chút xót xa, nói.

"Vào đi. Mà khoan đã, để điện thoại ở ngoài."

Nghe xong Soobin vui như muốn nhảy cẫng lên. Nhưng khổ rằng vẫn không dám biểu thị ra ngoài.

"Dạ vâng... mà điện thoại..."

"Mất anh đền. Beomgyu, em ấy được chẩn đoán mắc chứng sợ các vật thu hình. Giờ đang ngủ nhưng bất ngờ tỉnh dậy trông thấy camera điện thoại chắc loạn mất. Điện thoại em ấy đây, anh phải cầm hộ đấy."

"Sợ các vật thu hình? Là camera đồ ư?" Soobin không tin vào tai mình hỏi lại.

"... em ấy cũng sợ nhìn mình trong gương nữa... hôm nay ngất là do buổi họp báo có nhiều máy quay quá nên em ấy sợ. Chắc có lẽ... là do vụ chụp lén ấy."

Yeonjun nhận lấy điện thoại từ tay Soobin rồi dẫn đến phòng bệnh Beomgyu. Nói gì đó với quản lý Ahn khiến cho người ấy có chút dè chừng mở cửa cho anh vào.

Soobin bước vào, đập vào mắt là con người đang nằm trên giường bệnh với khuôn mặt xanh xao đến đau lòng. Cậu đã không ăn đủ bữa sao?

Đôi tay gầy gò, sau chỗ khoét của áo bệnh nhân để lộ ngực trơ xương. Soobin nhìn mà không khỏi xót xa. 

Nhưng gương mặt ấy vẫn rất đẹp, chỉ có điều nét buồn vẫn còn hiện hữu trên đó. Mày cậu nhíu lại trông vô cùng khó chịu.

Biết phải làm sao đây? Em giờ phải làm sao với chứng bệnh này đây? Em là nghệ sĩ mà... sao lại trớ trêu như thế. Choi Beomgyu em còn bộ phim chưa đóng xong... ống kính máy ảnh của anh còn chưa chụp em nhiều.

Beomgyu những ngày sau sẽ ra sao đây? Thương em để đâu cho hết...

Soobin lòng như vụn vỡ nhìn người đang nằm trên giường bệnh. Giọt nước mắt lăn dài trên gò má. Anh cố nén những cơn nấc nghẹn tránh làm cậu tỉnh giấc.

Những điều xui rủi luôn bám lấy em vì sao lại không vịn vào anh. Soobin không phải người của công chúng mắc bệnh này thì vẫn ổn cớ sao lại cứ phải là em.

Chỉ đến khi nhận thấy tự mình cũng không thể ngăn nổi cơn nấc nghẹn, Soobin mới vội vã đi ra ngoài.

Anh Yeonjun đứng đó trông thấy hai hàng nước mắt chảy dài kia, kìm không nổi cũng chỉ đành thở dài. Yeonjun hẳn cũng vô cùng đau lòng khi nghe tin nhưng chẳng biết làm gì, chỉ biết bên cạnh cậu đến đâu hay đến đó.

"Em đỡ chưa?"

Soobin được hỏi gật gật đầu.

"Ta ra quán caffee nói chuyện chút chứ?"

Soobin ngẩng mặt lên nhìn anh, cậu đồng ý.
...
Bọn họ đến quán caffee nơi làm thêm của cậu. Có lẽ lâu rồi anh ấy mới lại đến đây.

Trước mặt hai người là hai cốc nước, một americano đá và một ly sữa nóng. Yeonjun nhìn Soobin mở lời trước.

"Nhìn thằng bé như thế... em có đau không?"

Soobin nhìn anh, chả nhẽ cuộc hẹn này chỉ để anh đay nghiến cậu về lời từ chối hôm ấy? 

Nhưng biết sao giờ, cậu cũng đau lắm chứ. Trái tim cậu đang rỉ máu...

"Beomgyu mấy nay không ổn chút nào... lời Taehyun kể chỉ để em yên tâm thôi."

"Chưa ngày nào là thằng bé không uống rượu cả."

Yeonjun lại nhìn sang cửa hàng hoa bên kia đường, cô gái tóc ngắn bước ra cùng một bình tưới cây. Rưới những giọt nước lấp lánh dưới ánh nắng lên từng nụ bông đẹp đẽ.

"Soobin... nếu còn yêu thì quay lại đi. Em coi rằng yêu em là một vết thương vậy sao khi rời xa em vẫn không khiến Beomgyu hạnh phúc?"

"Vốn dĩ trên đời làm gì có đồng tính, song tính,... chỉ đơn giản là hai người gặp rồi thương nhau thôi. Dù có đúng với quy luật xã hội tự đặt ra, hai người không dành cho nhau mãi mãi cũng không thể có cơ hội bên nhau."

"Ông trời cho em hai lần ở bên Beomgyu. Em lại chọn rời đi hai lần ấy. Quá tam ba bận... lần này là lần cuối rồi. Anh cho phép em chăm Beomgyu lần nữa."

Nói rồi anh rời đi, anh không muốn tạo áp lực cho cậu. Hay đơn giản, Yeonjun sợ lại một lần nữa chứng kiến Soobin từ chối. 

Ly caffee còn chưa đụng một giọt. Đến lúc này cậu mới vội vã hướng theo Yeonjun. 

Cơ mà lúc sau thu trọn vào mắt Soobin lại là cô nhân viên tiệm hoa MOA ấy, mái tóc ngắn cùng nụ cười toả nắng, Soobin dường như đã gặp ở đâu đó rồi. Màn hình điện thoại số gọi đến mang tên "<3".

Đến tận lúc này Soobin mới biết người Yeonjun thương thầm là ai. Tình yêu anh Yeonjun còn đáng thương hơn cậu, anh thậm chí còn chẳng thể biết tên cô. Tên số điện thoại chỉ vỏn vẹn "<3" chỉ mình anh biết. Yeonjun anh với cô ấy căn bản chỉ là một khách hàng không hơn không kém.

Cuộc sống cô ấy không có Yeonjun cũng chẳng ảnh hưởng gì nhưng cuộc sống bọn cậu đột nhiên người kia biến mất lại vô cùng đau khổ...

Bởi lẽ đó mà anh Yeonjun biết tình yêu đơn phương khổ đau như nào. Đến khi hai người cùng thích nhau lại chọn cách chia xa nên anh tiếc...

——————————————————————————-
Tính sáng nay đăng mà lu bu việc học quá quên béng luôn. Sogy mọi người nhá <33

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com