1. Có lẽ, em hết yêu tôi rồi...
"Choi Yeonjun, anh lại làm sao nữa vậy?"
"Cậu đang lớn tiếng với tôi đấy à? Cậu đi cả đêm không về, nếu không muốn quay về đây nữa thì đi luôn đi. Tôi dọn đồ cho cậu rồi, cậu khuất mắt tôi đi."
"Anh bị điên à? Đang yên lành sao cứ phải nổi đóa lên vậy?"
"Choi Soobin, tôi hỏi cậu một câu, cậu có còn yêu tôi không?"
"Yeonjun! Anh..."
Choi Soobin im lặng, hắn có còn yêu em nữa không? Hắn thực sự không biết câu trả lời của mình nên là gì? Họ yêu nhau mười năm rồi, trong cả một thập kỷ qua ở cạnh nhau, nói lời hết yêu chẳng thể dễ dàng tới vậy được! Nhưng quả thật, cảm xúc của Choi Soobin đối với em, đã phai nhạt đi nhiều rồi.
"Em... thực sự hết yêu tôi rồi!"
Choi Yeonjun quay lưng bỏ đi, hắn không đành lòng ôm em lại. Dường như đây là một thói quen bấy lâu nay khi bên nhau, hắn sợ nhìn thấy em khóc, sợ nhìn thấy em quay lưng lại với mình. Lúc ôm em trong vòng tay, Choi Soobin không biết vì sao, thấy em khóc nhưng tim hắn chẳng còn đau nữa.
Hắn chỉ nói.
"Nín đi, em xin lỗi!"
"Choi Soobin, em lạnh nhạt thật đấy? Trước đây, em có nhớ, mỗi lần tôi khóc em sẽ đều hôn tôi không?"
"Yeonjun, chúng ta đã lớn cả rồi mà?"
"Lớn rồi, là sẽ không còn được hôn nữa sao?"
"Anh muốn hôn à?"
Choi Yeonjun nhìn hắn một hồi lâu, em muốn chứ? Nhưng vì sao hắn phải hỏi câu đó, chẳng lẽ đã không còn muốn hôn em nữa rồi sao? Đêm qua hắn đi với ai, làm gì, em có thể vì mười năm yêu nhau mà tha thứ nhưng nếu hắn không còn cảm xúc với em nữa, Yeonjun cũng chỉ có thể buông tay.
Yeonjun gật đầu với Choi Soobin. Hắn nhếch môi cười rồi bế em lên tay, mang vào phòng. Nếu em muốn, hắn có thể chiều, chiều chuộng em vẫn luôn là thói quen khó bỏ của Choi Soobin trong mười năm qua. Nhưng, hắn có muốn hay không? Thì Choi Soobin hoàn toàn không rõ lòng mình!
Nụ hôn rời môi em, di chuyển xuống ngực trắng nõn, va chạm trên từng tấc da thịt. Đôi bàn tay thon dài của hắn nhẹ nhàng cởi áo em, vứt xuống sàn. Choi Yeonjun nằm phía dưới, em chăm chú nhìn hắn, Choi Soobin không cười cũng không để lộ một tầng cảm xúc nào. Em rướn người ôm hắn, đôi tay nhỏ xoa lưng người lớn rồi vòng tay ra trước, cởi cúc áo của hắn. Choi Soobin đột nhiên giữ tay em lại, trong ánh mắt hắn có vài tia bối rối.
"Sao thế?"
"Không cần em cởi áo đâu!"
"Nhưng, anh muốn nhìn thấy cơ thể người anh yêu."
Choi Yeonjun mặc kệ hắn ngăn cản, mạnh tay giật vạt áo hắn, hàng cúc áo sơ mi bung ra, chiếc áo mỏng cũng vì vậy mà tuột xuống. Vậy mà, trên người Choi Soobin lại có vết hôn? Em khó hiểu nhìn chằm chằm nơi ngực hắn, nơi chỉ mình em mới được phép hôn lên. Choi Yeonjun bật dậy, đẩy hắn ra, vung tay tát hắn một cái rồi hỏi.
"Choi Soobin, đêm qua em đã làm gì?"
"Yeonjun, không như anh nghĩ đâu!"
"Tôi không nghĩ gì hết, em đang đùa tôi đấy à? Nói đi!"
Ánh mắt Yeonjun đỏ rực nhìn hắn, giọt lệ nơi khóe mắt lại trực trào ra. Em cúi mặt nhìn xuống cơ thể mình, trong lúc nổi nóng, em đã tự lột hết quần áo trên người mình xuống, hướng Choi Soobin nói.
"Tới đi, tôi không chấp nhận em yêu cơ thể một đứa nào khác hơn tôi."
Từng tấc da thịt trắng nõn nà, mịn màng của người yêu ngay trước mặt, Choi Soobin nói không còn cảm xúc là nói dối. Hắn kéo đôi chân của em, gác nó lên cổ mình rồi tiến tới hôn lên ngực em. Choi Yeonjun thẫn thờ nghĩ, liệu Choi Soobin lúc làm tình với ai khác, có thích thú hơn bên cạnh em không?
"Soobin, em có người mới rồi đúng không?"
"Không, anh nói gì thế?"
"Anh sợ rằng, bản thân không có đủ sức để giữ em nữa..."
...
Yeonjun thẫn thờ nằm trên giường, nước mắt em cứ thế tuôn rơi không ngừng. Em thực sự không muốn khóc, nhưng cứ nghĩ đến việc, liệu Choi Soobin có phải chỉ trao nụ hôn cho mình em không? Có phải sự dịu dàng của hắn có chỉ dành cho mình em không, nước mắt em cứ thế trào ra. Suốt mười năm qua, Yeonjun luôn tin tưởng hắn, em cho rằng, tình yêu của họ bền vững tới vậy, có thứ gì đạp đổ được chứ?
Nhưng khi nhìn thấy dấu hôn trên ngực hắn, trong lòng em tức giận vô cùng. Choi Yeonjun có thể chấp nhận hắn không còn yêu em nữa, nhưng em không chấp nhận hắn có ai khác vẫn lừa dối là còn yêu em.
Choi Soobin là mối tình đầu của em, cũng là người em muốn đồng hành đến cuối đời. Em nên lựa chọn cố chấp ở bên hắn, buộc hắn cả đời này chỉ có thể cưới em, sống với em. Hay buông tay hắn, cho hắn một cuộc sống khác, yêu người khác tốt hơn em đây? Thực ra, Choi Soobin chưa từng nói hết yêu em, nhưng trái tim em đã dần cảm nhận được sự nguội lạnh của hắn từ lâu.
Chắc Choi Soobin chưa yêu em đến thế? Mười năm qua, ở cạnh em cũng không bằng người mới vừa bước đến cuộc đời của hắn ư?
Choi Soobin bước vào phòng, hắn thấy em khóc, lập tức hốt hoảng tới ôm em vào lòng. Yeonjun nằm trong vòng tay ấm áp của Choi Soobin càng khóc lớn hơn, hắn tưởng là mình làm em đau rồi, ra sức dỗ dành em.
"Yeonjunie, sao thế? Anh đau ở đâu à?"
"Soobin, em thật sự không còn yêu anh nữa, đúng không?"
"Không phải đâu, anh nói gì thế?"
"Em có biết, một năm qua đối với lúc ban đầu, tình yêu của em đã thay đổi nhiều lắm không?"
Choi Soobin xoa nhẹ tấm lưng, rồi vuốt ve mái tóc của em, hắn nhẹ nhàng nói.
"Em xin lỗi, em chỉ nghĩ rằng, chúng ta lớn rồi không cần quá thể hiện như trước nữa. Khiến anh suy nghĩ nhiều rồi, ngoan nào, đừng khóc!"
"Soobin, không phải chúng ta lớn rồi... Anh muốn nghe em nói yêu anh mỗi ngày, anh không muốn cãi nhau với em... Tối qua, em vắng nhà, anh thực sự không ngủ được..."
Yeonjun, em xin lỗi...
Xin lỗi anh...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com