Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

12. Ở một mình, không phải đáng sợ lắm sao!

Choi Soobin tới bệnh viện, phòng cấp cứu vẫn chưa tắt đèn. Hắn chăm chăm nhìn cánh cửa, sau đó mới lên tiếng hỏi Kim Nam Joon.

"Sao vậy anh?"

"Em ấy đang mang thai à? Nãy bác sĩ có nói với anh, em có biết không?"

Choi Soobin ngơ ngác nhìn anh, hắn cứ ngỡ rằng, em đã bỏ đứa bé từ ngày đó rồi chứ?

"Chẳng phải đã nói bỏ đi rồi sao?"

"Cái gì cơ? Em nói vậy cũng nghe được hả?"

Choi Soobin lắc đầu.

"Không phải, là Yeonjunie nói như vậy!"

Choi Soobin ngồi xuống hàng ghế, im lặng không nói gì. Hắn đã tin rằng em chỉ vì giận hắn mà nhẫn tâm phá bỏ đứa con của mình. Nếu như ngày đó em có bỏ nó thật, Choi Soobin cũng chẳng hề ở bên cạnh chăm sóc cho em, dù hắn biết việc đó rất nguy hiểm. Thì ra, em không muốn Choi Soobin làm bố đứa nhỏ, thật sự không muốn đứa bé mang dòng máu của hắn.

Ngày hôm đó, em đợi hắn cả một tối, Choi Soobin biết Park Mihan gạt hắn để trêu tức em, lại chẳng mắng mỏ cô một câu nào. Nhưng hắn bỏ lại Yeonjun ở bệnh viện, mặc kệ em đang mang thai, mặc kệ em phá bỏ đứa bé đó. Sau đó, hắn và Park Mihan hạnh phúc, chẳng quan tâm em có chút khó khăn, mệt nhọc nào không? Choi Soobin không ngờ, bản thân hắn vô tình như vậy!

"Vậy, hôm nay anh ấy gặp chuyện gì sao?"

"Em ấy đi gặp đối tác, có uống vài ly rượu..."

Yeonjunie của hắn đúng thật là không biết thương bản thân mình. Em giấu nhẹm chuyện mình mang thai vì không muốn mọi người phải quan tâm, lo lắng cho em. Cũng vì thế mà vẫn hoàn thành mọi công việc, vẫn đi tiếp khách, gặp gỡ đối tác. Em thực sự muốn giết mình hay sao?

Choi Soobin đờ đẫn, nếu như hắn biết, hôm đó em nói dối hắn đã không để có ngày hôm nay. Tim hắn đau đớn như bị ngàn con côn trùng gặm nhấm, nói không nên lời. Bản thân hắn khi nãy còn nói, việc em có làm sao chẳng liên quan tới hắn, vậy mà Yeonjun vì đứa con của hắn lại vất vả, khổ sở như thế!

Phòng cấp cứu tắt đèn, Choi Soobin vội đứng dậy tới cửa chờ. Bác sĩ từ trong bước ra, hắn cuống cuồng hỏi.

"Anh ấy sao rồi bác sĩ?"

"Ổn rồi, đứa nhỏ cũng ổn. Sau này cần chú ý nghỉ ngơi, chăm sóc tốt hơn. Hạn chế sử dụng chất kích thích, người nhà vào trong được rồi."

Choi Soobin gật đầu rồi nhanh chóng bước vào trong phòng. Hắn chăm chú nhìn em một lượt, khuôn mặt trắng trẻo nay lại thiếu sức sống nhìn nhợt nhạt đến đau lòng. Ống tiêm được cắm vào đôi tay nhỏ của em khiến Choi Soobin xót xa mà nắm lấy, nâng niu hôn lên. Hắn ngồi xuống bên cạnh, tay xoa chiếc bụng nhỏ của Yeonjun, khẽ lẩm bẩm.

"Em xin lỗi, xin lỗi bé và con nhiều..."

"Là do em không tốt, không bảo vệ được bé, không bảo vệ được cả bé con."

Hắn nhẹ vuốt má em, đặt lên đó một nụ hôn.

Yeonjunie, từ nay bé không phải sợ nữa, có em rồi!

Lúc Yeonjun tỉnh lại, em thẫn thờ nhìn hắn, sau đó ngay lập tức đưa tay lên bụng nhỏ của mình. Choi Soobin khẽ cười, nắm lấy tay em rồi nói.

"Bé con vẫn ổn, anh yên tâm!"

Nghe hắn nói xong em mới cảm thấy nhẹ nhõm, em sợ rằng mình đã không đủ tốt để bảo vệ con. Nước mắt em vì thế mà tuôn rơi không ngừng, hai má cũng đỏ ửng lên. Choi Soobin đau lòng nhìn em khóc, khẽ ôm lấy em mà dỗ dành.

"Không sao cả, mọi chuyện ổn rồi mà..."

Em thực sự đã rất sợ, sợ trong khoảnh khắc đó sẽ mất đi đứa nhỏ này. Như vậy em sẽ không thể tha thứ cho bản thân mình được!

Xin lỗi con... là baba không đủ tốt!

"Ngoan nào, đừng khóc, không sao rồi!"

Trong lúc này em rất bối rối cũng rất lo lắng và sợ hãi, nhất thời không biết được người đang ôm mình là Choi Soobin. Nhưng hơi ấm của hắn khiến em cảm thấy an toàn lắm, trong suốt thời gian qua em luôn sống trong cô độc. Nhiều lúc trong lòng em luôn rất sợ, thế nhưng chẳng một ai bên cạnh cả. Được hắn ôm trong lòng, em cảm nhận được sự ấm áp mà bấy lâu nay tìm kiếm, muốn dựa dẫm mà tựa đầu lên vai hắn, rúc sâu trong lồng ngực người lớn hơn.

"Ưmm..."

"Sao thế?"

"Lạnh..."

"Em ôm bé chặt hơn nhé!"

Choi Soobin vòng tay ôm trọn cơ thể nhỏ của em vào lòng, khẽ vuốt dọc tấm lưng gầy của em.

"Như vậy còn lạnh không?"

"Không còn, ấm lắm."

...

"Em đi mua chút cháo cho bé nhé?"

"Đừng đi, anh sợ lắm!"

"Sao bé lại sợ?"

"Ở một mình rất đáng sợ mà..."

Yeonjun nói xong nghẹn ngào như muốn khóc, cứ mãi nói hắn đừng đi mà. Trái tim hắn đau đớn, cúi xuống nhìn em. Yeonjun nằm gọn trong lòng hắn, tay còn bám chặt lấy góc áo của hắn đến nhăn nheo. Ánh mắt ngập nước của em ngước lên nhìn làm Choi Soobin xót xa khẽ hôn lên chóp mũi em rồi nói.

"Em không đi nữa, ngoan nhé!"

"Ừm, đừng đi..."

Em nói rồi gục đầu xuống ngực hắn, Choi Soobin xoa xoa lưng em rồi nói.

"Sau này, em ở cạnh bé nhé?"

"Ừm..."

Hôm sau em được xuất viện, biết em còn mệt nên Choi Soobin không để em đi, suốt cả quãng đường ra tới xe hắn đều bế em trên tay. Yeonjun nằm trong lòng hắn nên đã có giấc ngủ ngon. Hắn nhìn em, trông em đáng yêu lắm, lúc ngủ còn phồng má lên. Choi Soobin không nhịn được liền hôn xuống mặt em vài cái.

Trợ lý của hắn mở cửa xe cho Choi Soobin bế em vào trong. Hắn ngồi xuống ghế, đỡ em nằm tư thế thoải mái nhất mới ra hiệu cho xe chạy. Không khí trong xe ngột ngạt không thoải mái, đi đường lại có chút sóc khiến em khó chịu tỉnh giấc. Yeonjun mếu máo làm nũng Choi Soobin.

"Hức..."

"Sao thế? Bé khó chịu à?"

"Ừm..."

Yeonjun gật đầu nhìn hắn bằng đôi mắt ướt. Choi Soobin muốn đau tim vì em quá đỗi xinh đẹp.

"Cố lên chút nào, sắp tới nhà rồi."

Em dụi mặt vào lồng ngực hắn, Choi Soobin vuốt mái tóc của em, dỗ cho em có thể ngủ lại. Nhưng ngồi trên xe thêm một đoạn khiến em cảm thấy hơi chóng mặt, cơn buồn nôn cũng kéo tới. Mọi ngày em tự lái sẽ cảm thấy ổn hơn, vì ngồi phía sau nên thấy khá khó thở. Thấy em hơi cựa quậy, Choi Soobin cúi xuống hỏi.

"Sao thế?"

Mặt Yeonjun đỏ lên, lông mày cũng nhíu lại.

"Sao thế? Bé mệt lắm à?"

Thấy em gật đầu, Choi Soobin liền cho dừng xe, để em ra ngoài nghỉ một chút. Yeonjun bất ngờ ngồi thụp xuống, Choi Soobin hoảng hốt đỡ em. Em thấy hơi choáng, sáng nay hắn dỗ em mãi mới ăn được nửa bát cháo nhưng giờ em lại nôn hết ra. Hắn thực sự không biết làm gì hơn ngoài việc ở bên cạnh vỗ nhẹ lên lưng em. Choi Soobin đau lòng nghĩ, những lúc em ở một mình mệt như vậy, cũng tự mình chịu đựng hay sao?

Yeonjun nằm nhoài lên người hắn, Choi Soobin cho em uống chút nước sau đó liền ôm em dỗ.

"Không sao, có em ở đây mà!"

"Cố gắng thêm chút, chúng ta về nghỉ bé nhé, có được không?"

"Được!"

"Ngoan lắm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com