23. Đối đãi tuỳ tiện đừng mong lâu dài...
"Đối với em hai từ xứng đáng được hiểu như thế nào?"
Có phải vì em luôn cho rằng mình không xứng đáng, nên điều gì cũng nhẫn nhịn?
Có phải, vì em luôn cho rằng mình không xứng đáng nên thế giới này đối xử với em như thế nào cũng được? Dù là đối xử một cách tàn nhẫn nhất?
Em không coi trọng bản thân mình nên em cho rằng, những chuyện xảy đến là em xứng đáng phải nhận lấy?
Anh chưa từng thấy ai đơn thuần lại ngốc nghếch như em.
Mẹ của Choi Soobin không thích em, em liền cho rằng là vì em không tốt.
Choi Soobin phản bội em, em chỉ ân hận vì đã giới thiệu Park Mihan cho hắn.
"Đối với anh, quý giá nhất là em, xứng đáng với tất cả những điều tốt đẹp trên thế gian này cũng là em. Yeonjunie, em ở bên anh, anh mới là kẻ không xứng. Cho nên, hãy yêu thương bản thân mình hơn được không? Để anh được chăm sóc cho em, có được không?"
Yeonjun vì những lời nói của anh mà cảm động, mỗi câu đều như muốn moi cả trái tim dâng lên cho em. Jung Mingyu đối với em mà nói, là người anh trai tốt nhất, là người em ngưỡng mộ nhất. Nếu không phải vì con tim em đã trao cho Choi Soobin, thì em cũng muốn được trở thành người yêu anh. Jung Mingyu tương lai rạng ngời như vậy, em không muốn vì bản thân mình mà cản trở anh, cũng giống như đã từng cản trở Choi Soobin.
Thế nhưng, em cũng muốn được yêu thương, được bao bọc, em cũng muốn có người dịu dàng chữa lành mọi vết thương trong lòng em.
Em cũng muốn được giống như một loài hoa quý, mọi người nâng niu và trân trọng em. Em cũng muốn có người nhẹ nhàng ôm em trong tay, dù là vết thương nhỏ nhất cũng sẽ đau lòng vì em.
Em cũng muốn có một người yêu mình tới mức tính mạng cũng không màng, muốn ở bên cạnh một người dù cả thế giới này có hàng tỷ người nhưng lúc nào cũng chỉ nghĩ tới em.
Em muốn ở cạnh người mà dù trời có thực sự sập xuống cũng lấy thân mình che cho em.
Em không yêu anh thì sao chứ? Thời gian sẽ cho em yêu anh mà thôi!
Còn anh, là người đã trao cả con tim cho em, trao cho em sự ấm áp, an toàn mà em cần. Là người có thể vì em mà chống lại tất cả.
Yeonjun chưa bao giờ ích kỷ, bây giờ có thể cho em thử cảm giác này một lần hay không? Có thể cho em ở bên cạnh người yêu em, để em không cần gồng gánh, không cần mạnh mẽ nữa không?
Nước mắt em rơi xuống hai bên má, Jung Mingyu ân cần khẽ lau đi, ôm em trong lồng ngực.
"Yeonjun, em có đồng ý không?"
"Em... em đồng ý!"
Xin lỗi anh vì trong lúc này em yếu lòng, em rất muốn có người ôm mình trong lòng.
Yeonjun, cho dù em đồng ý vì một phút yếu lòng, anh vẫn nguyện dành một đời này để yêu em!
Đêm hôm đó, nằm trong vòng tay anh, em đã ngủ rất ngon. Mọi sự cảnh giác, đề phòng của em đều tan biến, không phải vì em đã quên Choi Soobin cũng không phải vì em yêu anh mà là vì, em biết anh sẽ bảo vệ an toàn cho em.
Trái ngược với em, Choi Soobin lại chẳng thể ngủ được. Chỉ cần nhớ đến lúc Jung Mingyu ôm em vào lòng, bảo vệ chu toàn cho em, bế em đi trước mắt hắn, Choi Soobin lại cảm thấy vô cùng tức giận, tim hắn dường như thắt lại tới mức muốn tan nát.
Là hắn bỏ rơi em, vậy mà em có người ở bên cạnh, hắn lại buồn bực đến thế?
Choi Soobin hắn muốn gì? Muốn cả đời này, dù em không ở bên cạnh hắn cũng không được phép ở bên bất kỳ ai hay sao? Muốn em đã trao trái tim cho hắn một lần, hắn liền muốn giữ luôn không trao trả cho em ư? Muốn Yeonjun cả đời nhung nhớ đến Choi Soobin cho dù bây giờ hắn đã có vợ?
Choi Soobin quả thật vô cùng ích kỷ, nếu đã không muốn Yeonjun trở thành bảo bối của kẻ khác, chi bằng ban đầu hắn nên yêu thương em cho tốt, đừng làm ra chuyện phản bội em. Đến giờ, cả hai chẳng còn ràng buộc gì với nhau, Choi Soobin lại cứ mãi lưu luyến?
Hắn biết mình ích kỷ, rất ích kỷ nhưng hắn thật sự không muốn mất em, thực sự không thể nhìn em ở bên cạnh người đàn ông khác. Nhất là người đàn ông tốt gấp vạn lần hắn!
Sáng hôm sau, Yeonjun mở mắt thức dậy đã thấy Jung Mingyu nằm bên cạnh nhìn em mỉm cười, nhớ đến đêm ngày hôm qua, em liền vứt bỏ mọi phòng bị mà ôm lấy anh muốn được ngủ thêm một chút. Jung Mingyu chỉ ôn nhu cười, vỗ lưng người nhỏ trong lòng, cứ giống như một bé mèo làm nũng, không chịu mở mắt.
Cảm giác này thật ấm áp quá, thật giống như khi Yeonjun còn ở bên Choi Soobin, giống tới mức em không kìm lòng được mà rơi nước mắt. Jung Mingyu ôm em thật chặt, ghé sát bên tai Yeonjun, nói nhỏ.
"Đừng khóc, anh sẽ đau lòng. Anh chỉ muốn nhìn thấy em cười mỗi ngày thôi, Junie."
"Không có, em khóc vì hạnh phúc thôi."
"Vậy sao, anh có phước quá rồi, thật vinh hạnh. Dậy thôi nào, em có muốn đi làm muộn không?"
"Em không muốn đi làm!"
"Vậy thì nghỉ việc đi, anh nuôi em!"
"Nhưng mà, không muốn ăn bám anh."
"Không sao, anh nuôi em giống như nuôi mèo thôi."
"Anh so sánh em với con mèo sao?"
"Không có mèo nào xinh như em được."
Nói rồi liền đặt nụ hôn chào buổi sáng lên trán em. Thật sự, đây là khung cảnh em luôn mơ ước, không ngờ có ngày lại thành hiện thực, chỉ là người thực hiện ước mơ với em không phải là Choi Soobin nữa rồi. Những sự dịu dàng này, Choi Soobin chưa từng làm được!
Tình đầu như cơn mưa rào, mãnh liệt nhưng ngắn ngủi, Jung Mingyu lại muốn trở thành cơn mưa phùn, nhẹ nhàng nhưng thấm lâu, càng lâu tạnh...
Jung Mingyu trưởng thành, anh thích và nuông chiều tất cả mọi điều về em, kể cả những khi làm nũng, anh cũng không một lời to tiếng với em. Choi Soobin nhỏ hơn em một tuổi, cho nên đối với hắn, Yeonjun đừng nên nũng nịu, bởi hắn sẽ không chiều chuộng được. Khi yêu, Yeonjun thích bám người, gọi em là mèo con quả không sai. Nhưng Choi Soobin luôn nói, chúng ta lớn rồi mà, còn anh lại nói "đối với anh, em luôn là em bé."
Trước đây, mỗi lần hắn và em cãi nhau, Jung Mingyu luôn ở bên cạnh an ủi em. Những lúc, họ hòa thuận, anh vẫn âm thầm ở cạnh lo lắng, bảo vệ em. Cho nên tất cả những điều về Yeonjun, anh đều hiểu rõ, hiểu em thích gì, ghét gì, hiểu em sợ nhất điều gì.
Yeonjun sợ nhất là thiếu an toàn, sợ ở một mình, sợ đối diện với sự lạnh lùng của người mình yêu, cho nên anh không bao giờ khiến em phải ở một mình, không bao giờ phớt lờ em, không bao giờ phản đối em.
Jung Mingyu là cẩn trọng đối đãi, nâng niu em. Còn Choi Soobin chính là coi sự hiện diện của em bên cạnh hắn là điều hiển nhiên, tùy tiện đối đãi, như nào cũng được!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com