Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3. Một bước của chúng ta...

Choi Soobin chôn chân tại chỗ, ánh mắt vô định nhìn về hướng em đã rời đi. Hắn ngồi phịch xuống sofa, đưa tay vuốt mặt của mình. Cuối cùng điều hắn muốn che giấu cũng đã lộ, hắn muốn giữ em mãi ở bên cạnh mình, đã không thể nữa rồi.

Yeonjun cứ chạy mãi, đôi chân em đã mỏi nhừ, tới nỗi ngã quỵ dưới nền xi măng cứng đến đau nhói. Nước mắt như suối không ngừng tuôn rơi, em không phải khóc vì hắn yêu cô ta, em khóc vì từng kỉ niệm suốt mười năm qua, hắn chẳng hề trân trọng. Giống như một thước phim rất dài, từng chút đều hiện rõ trong đầu em, chưa từng quên. Yeonjun và Soobin yêu nhau từ trung học, đại học rồi ra trường vẫn yêu nhau. Đã cùng nhau trải qua những lúc khó khăn nhất, vậy mà đến khi tưởng chừng như đã không còn trở ngại nào nữa, lại rời bỏ nhau.

Choi Soobin nói còn yêu em, nhưng nếu hắn thật sự yêu em nhiều đến thế, đã không rung động với kẻ khác.

Trời nổi trận gió rất lớn, từng hạt mưa tí tách rơi xuống rồi bắt đầu mưa lớn, như bão tố ập đến muốn cuốn trôi em đi. Mấy hôm dự báo thời tiết nói là sẽ mưa lớn, Yeonjun chẳng quan tâm, chỉ cần hắn bên cạnh, sẽ lo lắng mang đủ mọi loại đồ che mưa cho em. Bây giờ thì sao chứ, con đường vắng tanh đã chẳng còn một bóng người, vậy mà chỉ có mình em đứng dưới cơn mưa, cười như một kẻ điên.

Mưa nặng hạt rơi xuống người em đau nhức, nước mắt em hoà quyện cùng cơn mưa tới nỗi hai mắt sưng tấy, không thể mở nổi. Yeonjun cảm thấy mình chống đỡ không nổi thiên nhiên đất trời, càng chống đỡ không nổi trái tim đau đến nứt thành từng mảnh rồi vỡ vụn. Cơ thể em vô lực, đầu óc trống rỗng, trước mắt tối đen không còn thấy gì. Em ngã xuống nền đường, buông bỏ mọi thứ mà ngất đi.

Choi Soobin lái xe đi tìm em, mưa lớn như thế này em đã chạy tới đâu mà không về nhà chứ? Bao năm qua, Yeonjun ngốc nghếch của hắn đã dầm mưa biết bao nhiêu lần, sau đó liền ốm một trận khiến hắn đau lòng. Hắn đi mãi chẳng thấy bóng dáng em, chỉ đến khi nhìn thấy cơ thể nhỏ nhắn thân thuộc nằm co ro trên vỉa hè, hắn hoảng hốt dừng xe lại. Choi Soobin mở cửa xe, chạy ào ra. Yeonjun không biết đã ngất ở đây từ khi nào, gương mặt tái nhợt, đôi môi trắng bệch không có chút huyết sắc. Cơ thể em lạnh toát khiến hắn không ngừng sợ hãi, trái tim hắn đau đớn đến vụn vỡ, cả đầu óc cũng quay cuồng. Choi Soobin bế em lên rồi nhanh chóng đưa em tới bệnh viện.

Tối đó, hắn ngồi bên cạnh giường bệnh của em. Người trên giường vẫn mê man chưa tỉnh lại, hắn thấy lòng mình đau thắt. Họ chỉ còn cách một bước nữa thôi, Choi Soobin đã định sẽ cầu hôn em trong năm nay!

Choi Soobin muốn cho em một danh phận, nhưng vẫn muốn sau lưng em nuôi tình nhân khác? Muốn cho em danh phận để không thể rời bỏ hắn sao?

Choi Soobin nắm chặt đôi tay nhỏ của Yeonjun, hắn khẽ cúi xuống hôn lên mu bàn tay em. Người nhỏ nằm trên giường khẽ động, hàng lông mi dài run lên, em từ từ nhấc đôi mắt đau nhức của mình lên. Lúc mở mắt ra, chạm vào ánh đèn sáng chói khiến mắt em hơi đau mà nhắm chặt lại, kêu một tiếng. Choi Soobin vội vàng che trước tầm mắt em, Yeonjun một lần nữa mở mắt ra, ánh mắt em lần này nhìn hắn. Nhưng chỉ hai giây sau liền quay đi nơi khác, giọng nói khàn khàn, yếu ớt lên tiếng.

"Cút!"

"Yeonjunie, em xin lỗi..."

"Đi đi, tôi không muốn nhìn thấy em."

"Yeonjunie, bé đang ốm, không thể ở một mình được đâu."

"Em không đi, thì tôi đi."

Choi Soobin ngơ ra nhìn em, Yeonjun thật sự gượng người ngồi dậy rồi xuống giường. Em thẳng tay giật bỏ ống truyền khiến hắn hoảng sợ muốn rơi tim ra ngoài. Cả cơ thể em mỏi nhừ, vừa đau nhức vừa không có lực. Em đứng trước mặt hắn, không nói gì liền bước đi. Choi Soobin quay người lại quan sát em, đúng là người hắn yêu rất cứng đầu, cố chấp đi dù rằng hai mắt em hoa lên, đầu óc đau đớn quay cuồng. Choi Soobin không nhịn được, bế em quay về giường, rồi nói.

"Để em đi, em đi là được mà! Anh nghỉ ngơi đi."

Chỉ còn lại mình em trong căn phòng, xung quanh toàn dây rợ và máy móc, Yeonjun thở dài một hơi rồi nhắm mắt lại. Đầu em đau nhức chẳng còn nghĩ được gì nữa rồi, bây giờ nên ngủ một giấc thì tốt hơn. Vừa rồi giật ống truyền xuống nên giờ có hơi mệt, nhưng em cũng không muốn gọi bác sĩ, nghĩ mình cảm một chút thôi, ngủ dậy là khoẻ.

Nửa đêm, Choi Soobin quay lại phòng bệnh của em, chắc giờ này em ngủ rồi, sẽ không kích động mà đuổi hắn nữa. Giờ hắn đến chăm sóc em cũng không khiến em cảm thấy khó chịu. Choi Soobin đi tới cửa, nghe thấy tiếng ho khù khụ bên trong, hắn vội đẩy cửa chạy vào xem. Thấy Yeonjun nằm trên giường mê man, cả người đổ đầy mồ hôi lạnh, nóng rực còn ho không ngừng. Hắn liền ấn chuông khẩn cấp, ôm em lên, bao bọc trong lồng ngực mình. Người nhỏ không ngừng run bần bật, Choi Soobin tự trách mình lúc em giật ống truyền xuống rồi lại không gọi bác sĩ.

Trong người em khó chịu, lờ mờ tỉnh dậy. Trong cơn mê man ôm chặt lấy hắn còn nức nở khóc. Choi Soobin nhẹ nhàng xoa tấm lưng của em, thấy em ho nhiều quá, rót cốc nước ấm cho em uống. Yeonjun ở trong lòng hắn, thì thầm rất nhỏ, Choi Soobin cố lắng tai nghe.

"Soobin, em yêu anh không?"

"Em có!"

Hắn đáp lại lời em.

Yeonjun nghe vậy mỉm cười rồi nói.

"Nói dối..."

Choi Soobin cảm thấy cõi lòng mình tan nát, nghe được cả tiếng trái tim vỡ vụn.

Bác sĩ tới cho em uống thuốc rồi thay ống truyền nước biển cho em. Nói em chỉ bị ngấm mưa nên sốt cao, chăm sóc tốt một chút sẽ khá hơn thôi. Còn dặn hắn, lúc nào em tỉnh lại nhớ cho ăn chút cháo rồi cho em uống thuốc.

Hắn chỉ sợ, em nhìn thấy mình sẽ lại đuổi đi như khi nãy, còn những điều nhỏ đó, không cần dặn, hắn cũng tự biết phải làm gì!

Em không vui, không thoải mái khi thấy hắn. Cũng đúng thôi, hắn phản bội em, lừa dối em tới vậy... Yeonjun nhìn thấy hắn chỉ khiến em đau đớn hơn thôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com