Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1. vốn là họ không ưa nhau

Ngày ba mươi tám, tồi tệ là một cách nói giảm.

Soobin cần một cú điện thoại từ Yeonjun, để nói cho em biết rằng gã sẽ không ở nhà trong vòng một tuần nữa và em không cần phải để ngỏ cửa chờ gã. Nhưng gã mất liên lạc với em phải đến tám mươi hai phút tính từ khi gã gọi cuộc đầu tiên.

Yeonjun nhấc máy ở cuộc thứ mười ba, đúng là con số xui xẻo. Em không nói gì, nhưng đáp lại gã là tiếng thở dốc, tiếng hồng hộc, tiếng cơ thể cọ xát vào nhau,

và Soobin suýt phát điên.

“Hay đấy. Phang nhau như thú nhỉ?” Gã mong rằng tiếng nghiến răng ken két của mình không vang qua máy. “Tôi sẽ gọi lại trong hai tiếng nữa. Nhanh lên đấy.”

Yeonjun về nhà vào sáng hôm sau, khi Soobin tỉnh dậy thì em đã nằm gác chân lên sofa. Rõ là em không thèm trả lời thêm một cuộc gọi nào nữa, khi kia là em cố tình nhấn nút để trêu ngươi gã. Soobin biết vậy nhưng gã nén xuống, gã không muốn gây sự với cái của nợ ấy, mẹ kiếp, phang nhau thì cứ phang đi, ông đây để tâm chắc?

Gã đi loanh quanh trong nhà, lượm lặt chỗ này chỗ kia những thứ đồ để bỏ vào vali. Yeonjun đang lướt điện thoại, ngón tay em di chuyển liên tục, chắc là đang nhắn tin cho tên bạn lợi ích kia. Thỉnh thoảng em lại khẽ rên rỉ và úp mặt vào tay, rồi nhìn quanh quất để nghĩ câu trả lời. Soobin chướng cả mắt.

“Hôm qua đến mấy giờ?” Gã cất tiếng, đè xuống cái sự mỉa mai thèm khát được phát bộc. Gã cầm một bức tượng lên và đánh giá nó, ngắm nghía từng đường nét nhưng vẫn cảm thấy tự nực cười cái hành động của mình. Gã đâu thể mang bức tượng đi, gã đang làm màu thôi. Tai gã dỏng lên để nghe thêm một tiếng thở dài nữa của Yeonjun, và gã không biết trong đầu em có bao nhiêu suy nghĩ để chống lại câu hỏi của gã nữa.

“Không có nhu cầu trả lời.” Yeonjun thốt ra một tiếng biếng nhác và gục đầu vào ghế sofa.

Một lát sau em lại nói: “Tên đó mười tám, ra trong vòng mười phút. Dở kinh lên được. Rồi tôi phải đuổi tên đó về nhà, bảo cậu ta nói mẹ mua bảo hiểm đi vì có thể tôi bị STD chăng? Thế mà cũng tin.” Giọng Yeonjun ngoa ngoắt và Soobin nhăn nhúm. Gã đặt bức tượng xuống, chuyển hướng sang bức tranh bên cạnh (một thứ cũng không thể nào mang theo được), nhìn chằm chằm vào dải quang phổ lắm sắc và tự hỏi tại sao mình lại có nó trong nhà. Cộp một tiếng, Soobin quay ra đằng sau. Gã thấy Yeonjun vứt đôi dép bông của mình xuống đất và nằm hẳn vào ghế, chân rúc vào phần gối nệm.

“Trông như thể anh đang đi đâu đó.” Em nói, không lên giọng ở cuối câu; đây không phải là một câu hỏi. Yeonjun cắm mặt vào cái điện thoại đến mức em chẳng buồn ngẩng đầu lên nữa, nên Soobin có gục gặc đầu thì cũng chẳng để làm quái quỷ gì. Gã ậm ờ mấy câu và bất chợt nhớ đến món bánh kẹp trong tủ lạnh; có lẽ chúng chưa hỏng, mà gã chẳng có bụng dạ gì ăn lắm. Nhưng gã có thể nhai cho miệng đỡ nhạt, chúng bỗ bã nãy giờ.

Soobin mở toang cánh tủ lạnh và nhìn thấy món bánh kẹp. Gã lấy chúng ra - khô khốc và sượng sạo - nhìn chằm chằm vào rau diếp và thử nhớ lại xem chúng ở đó từ bao giờ. Gã không phải là một đầu bếp đàng hoàng và trình nấu ăn của gã chỉ dừng lại ở mức tàm tạm, nhưng chí ít Soobin thấy gã nấu đủ sống. Gã nhai trệu trạo cái bánh kẹp trong mồm và nghĩ đến lũ bò gặm cỏ.

Yeonjun cựa mình - Soobin biết vậy vì ghế sofa của bọn họ kẽo kẹt to kinh khủng. Gã cầm cái đĩa bánh kẹp đến bên ghế sofa - nơi có Yeonjun đang nhăn nhó, nói một lời đề nghị hết sức khuôn cách dầu cho họ là bạn cùng nhà. Gã nói: “Liệu em có thể nằm lui vào được không?” và Yeonjun thu chân lại.

“Chắc là em đang có chuyện gì.” Soobin nói, họ đã luyện được cách chỉ dùng toàn những câu khẳng định thay cho câu hỏi. Không ai biết khi nào thì người kia mới trả lời; còn im lặng là sự đồng ý ngầm. Yeonjun không nói gì, em quá tập trung vào cái điện thoại. Họ ngồi như vậy một lúc lâu, Soobin làm việc của gã còn Yeonjun làm việc của em. Họ đang trong cái trường hợp giãn cách xã hội khỉ gió gì mà biến thành hai đồ quái gở không nói nổi với nhau quá năm lời?

Soobin ăn hết cái bánh kẹp mà quên không mời Yeonjun. Đằng nào em cũng chẳng để ý đến, lâu lắm rồi họ chẳng ăn cùng nhau. Từ lúc chia tay, hay trước cả đấy nữa. Họ quá ít tiền để sống tách nhau ra, để ý nhau ở mức tối thiểu và tránh đụng chạm ở mức cảnh giác cao nhất. Dầu cho lúc này Yeonjun có vẻ chẳng để ý gã có ngồi quá sát vào mình, hay Soobin cũng chẳng để ý nếu đôi chân của em sắp sửa gác lên người gã.

Tất nhiên là không. Yeonjun gác chân lên thành ghế và Soobin tự động nép vào một góc hết sức khiêm nhường, gã với tay lấy tờ báo ưa thích của em và nhìn đăm đăm trước cái sặc sỡ lố bịch của The New Yorker tháng tám. Cộp một tiếng nữa và Soobin biết là Yeonjun vứt điện thoại xuống đất.

Đấy là một thói quen của em, vứt điện thoại xuống đất chẳng màng bên dưới có gì để đỡ. Soobin định cằn nhằn, rằng điện thoại em sẽ ngỏm sớm nếu em không thay đổi, nhưng Yeonjun chỉ vươn vai và nhăn như một con mèo vào sáng sớm, khi ánh trời chiếu quá lâu vào nó.

“Im mồm, Soobin, tôi biết anh đang định nói gì đấy.” Soobin thấy mình không được ích lợi gì khi cãi nhau với con người này, nên gã quyết định im thật. 

“Khỉ thật.” Yeonjun đá loạn xạ vào không khí và nghiễm nhiên là trúng vào người Soobin, nhưng gã trai chỉ thở dài và nhắm mắt một khoảng chừng hai giây.

Gã định hỏi câu “Sao thế?”, nhưng lại dừng lại và thế bằng câu “Buồn cười thật.” Chẳng có gì buồn cười.

Yeonjun nhìn gã bằng ánh mắt tức tối, nhưng rồi cũng giống như gã, em nhận ra mình có sưng sỉa, có sừng cộ thế nào cũng chẳng liên can gì đến người kia mà phải quan tâm sất, nên em dừng lại. Em vớ lấy mớ luận văn thạc sĩ đặt bừa bộn trên bàn nhỏ cạnh ghế sofa, nheo mắt nhìn nó, rồi nhìn ra cửa sổ như thể chiếc rèm có thể tự kéo lại.

Soobin biết ý, gã đứng dậy và kéo rèm vào ngay. Trở lại chỗ ngồi cũ và tất cả lại rơi vào im lặng.

“Tôi sẽ đến Vegas. Một tuần. Ở nhà nhớ đóng cửa.” Gã thở dài một hơi nặng nề, loại không khí quỷ quái này khiến gã khó chịu chết được. “Mẹ kiếp tôi mà trở về và thấy nhà cửa trống trơn, thì mẹ kiếp…”

“Nói ít từ mẹ kiếp thôi.” Yeonjun nằm ngửa mặt lên trần nhà, mớ giấy đè trên mặt khiến giọng em nghe phều phào hẳn đi. 

“...Mẹ kiếp, tôi sẽ phát nổ đấy.”

“Biết rồi.”

Rồi họ lại im lặng. Nhiệt độ xuống đủ để không cần bật tới quạt trần, cả căn phòng chỉ còn lại tiếng sột soạt của mớ giấy trên mặt Yeonjun.

Thật tình là không có gì kích cho hai quả bom lúc nào cũng trong trạng thái đi giật lùi về thời khắc phát nổ, trái ngược hoàn toàn với tuần trước đó.

À, phải rồi, sao gã lại quên được. Họ có một trận xô xát rất kinh khủng khi Yeonjun đề nghị vứt hết đống giấy tờ môi giới của Soobin, thứ để gã kiếm ăn hàng ngày, và thay vào đó là chồng giấy và cái máy đánh chữ truyền ba đời của Yeonjun, sở thích của một tâm hồn già cỗi sắp sửa học xong bậc thạc sĩ văn học. Soobin nói rằng chẳng ai làm thạc sĩ văn học đến giờ này cả, còn Yeonjun thì bĩu môi và cho rằng đầu óc của gã thật nông cạn. Đỉnh điểm là khi gã lỡ mồm (cố ý) phỉ báng cái nòi văn học nhà em và cho rằng thứ tầm chương trích cú ấy chẳng qua chỉ là “tấm rèm bộ tịch phủ lên cái tôi hợm hĩnh, cau có, không biết điểm dừng, mộng mơ quá đà và chắc chắn là không trò trống được gì cả”, thì Yeonjun cũng kiếm được một cái bật lửa để sẵn sàng thiêu không chỉ đống hồ sơ và hợp đồng của gã, mà còn cả đống luận văn và nguyên căn hộ vốn được làm bằng những vật liệu dễ bắt lửa.

Bây giờ im ắng quá, còn gã thì ngứa mồm vô cùng.

Thế là gã nói:

“Em chả ra cái thể thống mẹ gì.”

Yeonjun dẩu môi: “Anh nhìn lại mình xem.”

“Để tự thấy tôi đẹp trai khiếp à?”

“Chả buồn cười đâu.”

“Đi khám đi.”

“Tôi ghét anh kinh lên được.”

“Còn tôi thì yêu mến em muốn chết.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com