1.
Hai giờ sáng.
Soobin chật vật xoay ngang xoay ngửa trên chiếc giường chật hẹp. Hắn kéo chăn trùm đầu kín mít rồi rúc vào gối, nhắm tịt mắt trong nỗ lực tiễn bản thân vào giấc ngủ một cách tuyệt vọng để không trở thành zombie vật vờ vào tiết học bắt đầu sau vài tiếng nữa. Thế nhưng lớp vải vóc và bức tường mỏng tang của căn phòng trọ mười lăm mét vuông chẳng đủ sức ngăn tiếng nhạc ầm ĩ vang lên sát vách.
Soobin thở dài. Lại là Choi Yeonjun, tên khốn đáng ghét ấy.
Soobin ghét hàng xóm của mình là chuyện ai cũng biết. Hắn mới chuyển về đây ba tháng, số lần chạm mặt Yeonjun không nhiều, thế nhưng hội chiến hữu của Soobin đã thuộc lòng tội trạng của tên hàng xóm khó ưa và luôn đảo mắt trước mỗi lần hắn chuẩn bị mở mồm than vãn.
Soobin đâu phải kẻ lắm điều, chẳng qua Choi Yeonjun tập hợp những điều hắn ghét mà thôi.
Yeonjun chính là kiểu người ngày ngủ đêm thức với lối sống buông tuồng. Khi mọi người lục tục tỉnh dậy đi học đi làm vào buổi sáng thì anh ta mới mò về căn phòng trọ tồi tàn, cả người nồng nặc mùi nước hoa và thuốc lá như vừa hoan lạc thâu đêm. Những đêm hiếm hoi Yeonjun ở nhà - như lúc này đây, trong khi Soobin cố nhắm mắt mong giấc ngủ mau đến thì anh tra tấn hắn bằng những bản rock ồn ào, tiếng bass nện thình thình như muốn nứt vách tường giữa hai phòng.
Tệ hơn nữa, trong những lần chạm mặt hiếm hoi, Yeonjun chưa bao giờ bỏ qua cơ hội trêu chọc hắn. Soobin nhớ cái ngày sang than phiền về tiếng ồn lúc nửa đêm, gã trai tóc đen dường như không ngờ hàng xóm mắng vốn nên đơ người, mãi mới chịu quay vào giảm volume. Tưởng thế là hết, ai ngờ nhìn mặt Soobin xong, anh ta liền hướng đôi mắt cáo lúng liếng về phía hắn rồi bỡn cợt bằng chất giọng khào khào khó nghe như bị ai thít cuống họng - trái ngược hẳn với ngoại hình xinh đẹp lả lơi.
"Xin lỗi nhé, hay Soobinnie vào và át âm thanh này bằng tiếng kêu của tôi đi?"
Thế rồi Yeonjun bật cười khùng khục khi Soobin bỏ về với khuôn mặt đỏ tưng bừng. Đây cũng là lý do hắn nằm yên chịu trận chứ quyết không sang gõ cửa phòng tên hàng xóm khó ưa thêm lần nữa. May cho Yeonjun và xui cho Soobin, họ là những khách thuê duy nhất ở tầng này, chứ có người khác thì đảm bảo chẳng để yên.
Soobin không muốn dính dáng đến Yeonjun, nhưng nào Yeonjun có tha cho hắn. Thỉnh thoảng khi Soobin đi học và bắt gặp anh ta thất thểu về nhà lúc tinh mơ, Yeonjun chẳng ngại buông câu "Soobinnie nhớ tôi hay sao mà dậy sớm thế?" và tiễn hắn bằng một tràng cười trầm đục, thô ráp như sỏi đá mài xuống mặt đường. Mỗi lần như vậy, Soobin chỉ biết cắm cúi chạy xuống cầu thang để thoát khỏi tình huống oái oăm này càng nhanh càng tốt.
Thề có Chúa, Soobin không ưa Yeonjun. Bọn họ cũng chẳng thân nhau đến mức anh ta dùng cái tên thân mật mẹ hắn vẫn gọi đứa con út ít của bà. Soobin chỉ muốn tránh Yeonjun càng xa càng tốt, nếu không phải vì căn nhà trọ cũ kỹ này vừa túi tiền của đám sinh viên nghèo kiết xác thì hắn đã dọn đi từ lâu rồi.
Vật lộn với tiếng nhạc chát chúa cả đêm, Soobin thiếp đi chưa được bao lâu thì chuông báo thức đã réo vang nhà. Kết quả là hắn uể oải ngáp ngắn ngáp dài cả sáng, nếu không nhờ cốc cà phê giữa trưa thì Soobin đã gục ngã trước khi bước vào ca làm tại cửa hàng tiện lợi buổi chiều. Cũng may hôm nay đã là thứ sáu, hắn tự hứa với lòng rằng về đến nhà sẽ đánh một giấc say sưa, cho mình quyền nghỉ ngơi sau một tuần vất vả.
Ai ngờ nói trước bước không qua. Vừa đặt lưng xuống giường thì tiếng chuông điện thoại đã đánh tan mộng đẹp của cậu trai hai mươi tuổi.
Soobin úp mặt vào gối, làu bàu trong họng. Hắn vươn tay tắt chuông, nhưng điện thoại tiếp tục réo lần hai, rồi lại lần ba. Bỏ cuộc, Soobin liền vớ lấy chiếc máy phiền nhiễu, hé đôi mắt cay xè vì thiếu ngủ nhìn màn hình nứt toác.
Là Minhyuk - anh họ hắn.
"Hyung gọi em có việc thế?" Soobin mở miệng, kèm theo một cái ngáp dài. Nếu không có việc nhờ vả thì làm gì có chuyện ông anh quý hóa này gọi cho hắn. Tốt nhất là không phải việc gì quan trọng, Soobin buồn ngủ lắm rồi.
"Không có việc thì không được gọi cho em họ yêu dấu của anh à?" Minhyuk cất giọng ngọt ngào khiến Soobin khịt mũi. "Nhưng đúng là có chuyện thật. Tối nay chú mày có rảnh không, đến bar 943 hát hộ anh với, anh có việc đột xuất."
Bên cạnh nghề chính là nhiếp ảnh gia, Minhyuk còn làm ca sĩ tự do. Dường như ông trời ban cho nhà hắn gene ca hát, bởi Soobin cũng biết hát chứ chẳng riêng Minhyuk, thậm chí hắn còn được nhận xét là hát hay. Nhưng nếu Minhyuk có cơ hội thể hiện tài lẻ trước đám đông vào tối thứ tư, thứ sáu và chủ nhật hàng tuần tại quán bar 943 thì Soobin chỉ có khán giả là chiếc vòi hoa sen cũ mèm trong phòng tắm. Lần cuối cùng có người nghe hắn hát là ở buổi diễn văn nghệ thời trung học xa lắc xa lơ.
Soobin thích hát. Nhưng gánh nặng cơm áo gạo tiền và đống bài vở chứa đầy những con số phức tạp đau đầu của ngành Kế toán khiến hắn không còn cơ hội hát. Thời gian cũng bào mòn sự tự tin của gã sinh viên, khiến hắn chẳng còn nhớ cảm giác khi cầm mic và để những nốt nhạc điều khiển giọng mình.
"Em không đi đâu," Soobin ngay lập tức từ chối. "Anh biết em không thích mấy chỗ bar bủng đông người mà."
"Hyung xin mày đấy Soobin ơiiii," Ở đầu dây bên kia, giọng Minhyuk van nài khẩn khoản. "Tối nay đông khách lắm, nếu không tìm được người thay chắc ông chủ cạo đầu anh quá."
"Đông khách thì lại càng không, em run lắm. Anh nhờ người khác đi."
"Không nhờ được ai thì anh mới phải gọi cho mày mà Soobin. Nói nghe nè, tiền hát tối nay tận hai trăm nghìn won đấy. Trước anh còn một người nữa nên chú mày chỉ cần làm từ mười giờ đến mười hai giờ thôi, gấp mấy lần tiền đi làm thêm ở cửa hàng tiện lợi còn gì," Minhyuk ngừng một lát rồi tiếp tục thuyết phục. "Chỉ cần ngồi một chỗ và hát thôi, lại còn có đồ uống miễn phí. Setlist cũng toàn mấy bài Pop thịnh hành cũ rích, chẳng khó gì đâu. Đi mà Soobin ơi, giúp anh điiiii."
Soobin ngần ngừ. Hắn ngại chỗ đông người, nhưng tiền công lại làm hắn xiêu lòng. Soobin nghĩ tới hóa đơn điện, nước và đống giáo trình phải mua ở học kỳ này, rồi nhẩm tính số tiền ít ỏi mà mình có được từ việc làm thêm.
"Thôi được rồi," Soobin cuối cùng cũng thở dài nhượng bộ và nhận được một tràng hú hét từ phía Minhyuk. "Gửi cho em setlist hôm nay với mấy thứ cần chuẩn bị nhé hyung."
Thế là tạm biệt giấc ngủ quý giá, nhưng ai bảo hắn nghèo.
---oOo---
Đúng chín giờ bốn lăm phút, Soobincó mặt ở quán bar 943 sau khi khoác lên bộ cánh tươm tất nhất trong tủ đồ. Khách đông y như lời Minhyuk, nhưng 943 không xô bồ ồn ã giống những nơi nam thanh nữ tú trụy lạc ăn chơi. Quán bar được bao phủ bởi ánh sáng vàng dịu nhẹ, tường và trần ốp gỗ tối màu. Đa phần khách khứa túm tụm thành nhóm, rôm rả trò chuyện trong men rượu sau một tuần dài. Số ít ngồi một mình tại quầy pha chế, gặm nhấm sự cô đơn trong tiếng nhạc nhẹ và những ly rượu đầy vơi. Bên cạnh quầy rượu là một sân khấu nhỏ. Là nơi chút nữa Soobin sẽ trổ tài.
Tay Soobin ướt đẫm mồ hôi. Hắn chỉ biết vâng vâng dạ dạ đi theo quản lý, nào có tâm trạng ngó dọc nhìn ngang. Tới sân khấu cũng là lúc ca sĩ hát trước hắn kết thúc ca làm. Đó là một chàng trai tầm hai tư, hai lăm tuổi xăm kín một bên tay, khuyên tròn lấp lánh bên khóe miệng. Đối lập với ngoại hình hầm hố, anh ta lại có đôi mắt to tròn, trong veo như mắt thỏ con. Đang dọn đồ nhưng thấy Soobin, người thanh niên lập tức dừng tay, hồ hởi chào hắn.
"Soobin đấy à? Nhìn giống Minhyuk-hyung thật đấy! Anh là Jungkook, anh họ em gửi gắm em cho anh rồi, đừng lo nhé. Dễ ẹc ấy mà!"
Soobin cúi gập người chào Jungkook rồi ngượng nghịu đứng một bên nghe anh ta và quản lý hướng dẫn những việc phải làm. Xong xuôi, Jungkook vỗ vai hắn buông câu "Cố lên nhé!" rồi nháy mắt bỏ đi, để Soobin đứng đực trên sân khấu.
Soobin thấy mình như một thằng khờ. Không chỉ hai bàn tay mà giờ lưng hắn cũng ướt mồ hôi lạnh, tim đập mạnh đến nỗi muốn làm lồng ngực vỡ toang. Trong phút chốc, hắn muốn kệ mẹ đống tiền công giá hai trăm nghìn won, chạy thục mạng lẩn trốn những ánh mắt đang hướng về mình, hiếu kỳ có, trông đợi có, dò xét có.
Nhưng lời hứa với Minhyuk, đống hóa đơn và lòng tự trọng không cho phép Soobin chùn bước. Hắn hít một hơi thật sâu, ngồi xuống chiếc ghế kim loại dành cho ca sĩ, chỉnh micro và lật bản nhạc dở dang trước mặt. Ánh mắt Soobin dừng lại ở dòng chữ In My Blood.
Cố nặn ra nụ cười tự nhiên nhất có thể, Soobin nói vài câu giới thiệu bản thân rồi ra hiệu cho người chỉnh nhạc. Đầu hắn vội vã tua lại ký ức hiếm hoi về những buổi văn nghệ trường lâu thật lâu về trước, hay tiết mục karaoke trong phòng kín một mình. Tay Soobin run bắn vì lo, nhưng khi nốt nhạc đầu tiên vang lên, cảm giác ấy liền biến mất. Gã sinh viên năm hai thả mình theo giai điệu da diết về chàng trai tưởng chừng muốn buông xuôi tất cả nhưng rồi mạnh mẽ vượt qua, vì bỏ cuộc chẳng phải thứ chảy trong huyết quản.
Giống Soobin và thú vui ca hát. Hắn có thể lo lắng bất an, nhưng chưa bao giờ chọn cách chối từ. Tất cả vì niềm yêu thích đơn thuần dành cho những nốt nhạc trầm bổng và cảm giác phấn khích, mê say khi chính mình cất lên những giai điệu nói hộ nỗi lòng.
Soobin không biết rằng trong góc tối, có người say sưa nghe hắn hát.
(TBC)
A/N: Thói quen của tôi là viết xong, hoặc ít nhất cũng viết hòm hòm rồi mới post. Nhưng lần này đang hơi chán chường nên viết đến đâu post đến đấy, chẳng biết sẽ đi tới đâu nhưng kệ vậy. Hy vọng có thể hoàn thành fic này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com