Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 1 - HÀNG XÓM CŨ TRỞ VỀ


Những ngày cuối hè tại thị trấn Yonghwa, nắng đổ dài trên mái ngói đỏ, phủ một màu bình yên giả tạo lên tất cả. Mùa khai giảng đến gần, học sinh bắt đầu lục đục chuẩn bị, còn Choi Soobin – lớp trưởng 12A1, vẫn đều đặn mỗi sáng chạy bộ qua những con hẻm cũ. Con đường ấy đi ngang căn nhà màu xám tro, đã bỏ trống suốt bảy năm.

Nơi từng là nhà của họ.

Gia đình nhà Choi – hàng xóm thân thiết nhất, cũng là mối quan hệ khiến Soobin không muốn nhớ lại nhất.

Cậu từng có một người bạn.

Tên là Yeonjun.

Cậu bé có mái tóc đen và làn da trắng đến mức như phát sáng trong bóng râm. Cậu ấy cười rất nhiều, giọng nói thanh trong như thủy tinh gõ nhẹ. Họ từng là một đôi bạn không rời – dù Soobin luôn vụng về và ít nói, nhưng khi ở bên Yeonjun, cậu lại thấy mình sống động hơn. Cả hai thường vẽ nguệch ngoạc lên tường, chơi bột màu dưới bếp, hay ngồi ngắm sao trên sân thượng.

Cho đến một ngày, Yeonjun đổ bệnh.

Bệnh lạ. Không có trong bất kỳ hồ sơ y tế nào của bệnh viện thị trấn.

Soobin từng đứng ngoài sân, nhìn ánh đèn phòng Yeonjun bật suốt đêm, nghe thấy tiếng nức nở khe khẽ qua tường mỏng. Rồi một sáng nọ, căn nhà ấy đóng cửa im ỉm. Mẹ Soobin nói nhỏ:

"Gia đình bên đó sang Mỹ rồi, bệnh Jun nặng lắm nên không kịp báo con."

Nhưng Soobin không tin.

Một lời tạm biệt, một mảnh giấy nhỏ, cũng không có.

Cậu không biết vì sao người bạn thân nhất của mình lại rời đi như một kẻ chạy trốn. Năm đó, Soobin mới mười tuổi. Và sự im lặng ấy đã gieo vào lòng cậu một thứ gì đó rất sâu – rất lạnh.

Gần tám năm trôi qua.

Soobin không còn là cậu bé lẽo đẽo theo sau Yeonjun nữa. Cậu bây giờ là học sinh ưu tú, được kỳ vọng đỗ vào Đại học Quốc gia Hàn Quốc. Tóc cậu vàng nhạt, lẫn ánh nắng, nhìn càng giống con lai hơn – cũng dễ hiểu, vì ông nội là người phương Tây.

Cậu sống một cuộc đời gọn gàng, đầy kế hoạch – cho đến sáng nay.

Tin đồn lan nhanh như lửa: "Hai con trai của tiến sĩ Choi từ Mỹ trở về, sẽ nhập học ngay trong học kỳ này."

Cả trường náo loạn, và không ít người còn nghĩ đến "chuyện đó" – tin đồn cổ lỗ về gia đình quý tộc di cư bí ẩn, về cặp anh em đẹp như bước ra từ phim, và về "người con trai có ánh mắt như yêu tinh" mà ai cũng từng nghe qua thời tiểu học.

Soobin ngồi trong lớp, đầu óc như đang trên mây mà  gác cằm nhìn bảng. Bỗng cửa lớp mở ra.

Giáo viên chủ nhiệm nói một câu rất ngắn:

"Cô thấy tin đồn lan khá nhanh rồi nên chắc không cần nói nhiều đâu ha? Được rồi cả lớp chú ý! Lớp chúng ta có môt bạn chuyển về từ Mỹ. Vì bị bệnh nên bạn ấy lưu ban 1 năm, các em nhớ hòa thuận với nhau nhé!"

"Đột xuất vậy hả cô?"

"Ừ cô cũng mới biết, thầy hiệu trưởng mới bảo cô. Chắc tầm này là bạn gần đến lớp rồi."

"Ầyyy bọn con trai lớp này thì có biết cái gì đâu cô. Nghe nói có hai học sinh mới chuyển về trường mình, là anh em, hai người họ sang Mỹ từ nhỏ nhưng không hiểu sao giờ lại về."

Thấy vậy một bạn nữ khác liền lên tiếng.

"Nghe nói họ rất đẹp trai, bạn mình vô phòng hiệu trưởng lấy tài liệu thì nhìn thấy hai bạn ấy."

"Trời ơi! Đúng mấy bà con gái chỉ mê trai đẹp là giỏi."

"Mấy ông thì biết cái gì? Điều quan trọng đây nè, anh em hai người đó họ Choi đó!"

"Họ Choi thì sao? Lớp mình cũng có Choi Soobin mà- Soobin nhỉ?"

Cậu bạn vừa quay ra sau liền thấy một chàng trai có mái tóc vàng màu lúa chín đang ngồi đeo tai nghe nhìn ra cửa sổ. Tay thì cầm bút chì vẽ những nét nguêch ngoạc trên tờ giấy nháp như thể một mình một không gian.

Thấy vậy cậu bạn kia mới quanh lên biu môi mắng thầm.

"Cậu thì biết cái gì? Nghe nói người mới chuyển đến là con trai tiến sĩ Choi nổi tiếng bên Mỹ đấy, ông ấy đạt được nhiều thành tựu y học lắm, người ta là thiếu gia đấ-"

Cắt đứt giọng nói của bạn nữ sinh kia là một tiếng nói vang lên.

"Thưa cô em xin phép vào lớp."

Vị giáo viên từ nãy đến giờ đứng bối rối nhìn học sinh của mình lời qua tiếng lại mà không biết làm gì. Sự xuất hiện của anh giống như là cứu tinh.

"Em vào đi."



Choi Yeonjun.

Không thể nhầm lẫn.

Mái tóc đen dài chạm cổ, rũ xuống nhẹ nhàng như màn đêm lướt ngang khung cửa. Đồng phục mặc chỉnh tề, dáng người cao, thon, như được vẽ bằng nét bút mềm. Đôi mắt ấy... vẫn trong như nước. Vẫn là Yeonjun năm xưa, nhưng trưởng thành và xa lạ đến khó thở.

Cả lớp chết lặng. Một tiếng xuýt xoa bật lên.

"Ôi đệt mợ. Biết là đẹp trai nhưng có cần đến mức đó không?"

Sau tiếng nói của cậu nam sinh là sự rì rầm bàn tán không thôi giữa các nữ sinh.

Có bạn nữ thốt khẽ:

"Đẹp hơn idol luôn ấy..."


Soobin không lên tiếng.

Cậu nhìn Yeonjun bước đến cúi đầu chào, miệng cười rất nhẹ – như cánh bướm đậu lên tay ai đó.

"Xin chào. Mình là Yeonjun. Mong được làm quen với mọi người."

Giọng cậu ấy... không khác gì xưa. Chỉ là, không còn gọi tên Soobin trước tiên nữa.

Cậu được sắp xếp ngồi ngay cạnh Soobin. Một khoảng trống lặng lẽ bị lấp đầy.

Soobin nghiêng đầu, mỉm cười đúng mực:

"Lâu rồi không gặp. Cậu thay đổi nhiều thật đấy."

Yeonjun chớp mắt, rồi cười rạng rỡ:

"Cậu... là Soobin? Trời ơi, sao mình không nhận ra? Cậu cao quá, tóc còn vàng nữa..."

Soobin gật đầu, vẫn giữ nụ cười hoàn hảo. Không ai nhận ra trong lòng cậu dâng lên cả một vùng ký ức lẫn lộn – những buổi tối chơi đèn pin dưới chăn, những lần Yeonjun gọi cậu dậy đi xem mưa sao băng, cả cái đêm cuối cùng đó, khi đèn trong nhà Jun tắt hẳn, và mãi mãi không bật lại.

Thật nực cười.

Người biến mất như chưa từng tồn tại – giờ lại ngồi đây, ríu rít như thể chưa có gì xảy ra.

Ra chơi, Yeonjun lập tức trở thành tâm điểm. Có vài bạn học vây quanh Soobin, tò mò hỏi han về người bạn mới kia , còn Soobin thân thì ngồi trong lớp, nhưng tâm trí lại đang lén liếc nhìn khung cửa sổ nơi ánh nắng rọi qua lưng Jun, nhuộm một màu mơ hồ. Tim cậu nhói lên nhẹ.

Chẳng vì lý do gì.

Hoặc là vì quá nhiều lý do.

"Soobin, cậu thân với bạn ấy à?"
"Sao cậu lạnh lùng vậy? Nhưng nãy còn cười với Yeonjun đó nha~"
"Hai người từng là gì của nhau vậy?"

Soobin không đáp. Cậu chỉ ngước mắt nhìn chiếc bàn bên cạnh – nơi Yeonjun đang cười toe với một bạn nữ vừa tặng nước trái cây.

Cậu bỗng thấy khó chịu.

Chả mấy lại đến giờ ra về, tận dụng thời cơ mấy đứa trong lớp liền kéo Yeonjun ra căng tin, mua cho anh một cây kem rồi kéo ghế ngồi vây lấy anh như thể sợ anh bị cướp mất.

"Chào Yeonjun nha tớ tên là..."

"Còn tớ là..."

Mấy đứa trong lớp cứ ríu rít với Yeonjun như đàn chim con đòi ăn.

"Bạn Yeonjun! Đây là câu hỏi dành cho bạn!" Rồi chả hiểu sao một cậu bạn nam lôi ra một cái mic từ túi quần.

"Nghe nói cậu là bạn nối khố của Choi Soobin, điều đó có đúng sự thật không?"

Câu hỏi được đưa tới một cách dồn dập, Yeonjun không còn cách nào ngoài trả lời.

"Đúng vậy, gia đình bọn tớ khá thân."

"Học sinh trường mình cho rằng Soobin rất đẹp trai, cậu ấy có nhiều mối quan hệ nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định khiến mọi người cảm thấy khó gần. Cậu có biết không?"

"Vậy sao? Tớ thấy đâu đến nỗi..."

Một bạn nữ liền giơ tay.

"Tớ có câu hỏi! Tóc Soobin là vàng thật hay nhuộm vậy?"

"Là thật, do gen lặn nhà cậu ấy, ông cậu ấy là người ngoại quốc."

"Câu hỏi quan trọng! Sao hai anh em nhà cậu đẹp vậy? Em cậu có người yêu chưa?"

"À...ờm...tớ không biết. Beomgyu thì...nhóc đó không hứng thú với tình yêu đâu."

Nghe vậy bao nhiêu người phải tiếc hùi hụi ra mặt.

"Bỏ đi bỏ đi, trai đẹp khó hiểu lắm. Yeonjun nè! Cậu biết không? Trường mình có một bạn nữ được mệnh danh là hoa khôi đó."

"Vậy sao?"

Yeonjun cười rồi hỏi dù cho gương mặt anh chả có vẻ gì quan tâm, có thể là nói bâng quơ. Nhưng sự nhiệt tình của bạn cùng lớp là không thuyên giảm.

"Cậu ấy tên là Mo Ah cùng khối với bọn mình. Tính tình tốt nên mọi người từ học sinh đến giáo viên ai cũng quý cậu ấy hết-"

"Đặc biệt là cậu ấy cực kì xinh luôn. Vibe bạch nguyệt quang trong trẻo lại có phần thanh lịch. Ôi trời mình là nữ mà còn không cưỡng lại được."

Yeonjun mang theo một cái nhoẻn miệng trông như chú mèo tinh nghịch nói.

"Hm~ có xinh bằng mấy bạn nữ lớp mình không?"

"Trời ơi cái gì đây? Đẹp trai mà còn dẻo miệng, Yeonjun hư quá đó."

Đang cười đùa vui vẻ bỗng có bạn nữ lên tiếng.

"Nhưng mà mấy cậu có công nhận là Mo Ah với Soobin lớp mình siêu hợp đôi không? Trai tài đi với gái sắc là chuẩn bài òi."

"Ugh- không muốn thừa nhận nhưng đúng vậy thật. Huhuhu họ đã thân thiết thì thôi đi, nếu mà yêu nhau chắc tớ ghen tỵ chết mất ><"

Nghe đến đây Yeonjun khựng lại, nụ cười vốn tươi tắn lại có phần trông không tự nhiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com