Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 10 - MÙA THI LẶNG LẼ

Căn nhà nơi góc thành phố vốn đã yên tĩnh, nay lại càng im lìm hơn khi Yeonjun chọn cách ẩn mình.

"Bệnh nhân do lạm dụng thuốc và không ăn uống đầy đủ nên sinh ra những triệu chứng hoa mắt, chóng mặt, chảy máu cam...đã thế còn không cung cấp máu định kì. Haiz- Beomgyu à cháu để ý anh trai nhé, cứ đà này thằng bé sẽ chết đấy."

"Vâng ạ. Cháu cảm ơn Dr."

"Ừm."

Yeonjun nằm trên giường nhắm mắt giả vờ như đang ngủ mà nghe hai người nói chuyện, trán anh toát mồ hôi hột vì anh biết thể nào Beomgyu cũng làm ầm ĩ một trận. Ngay khi bác sĩ vừa ra ngoài kéo theo cánh cửa khép lại, Beomgyu lên tiếng nói.

"Anh mau mở mắt ra đi, em biết thừa anh đã tỉnh từ lâu rồi."

Yeonjun có hơi ngạc nhiên, chẳng phải là sẽ nổi giận một trận lôi đình rồi la lối om xòm anh hay sao. Trường hợp này Yeonjun chưa nghĩ tới nên anh đành giả vờ tiếp.

Thấy không có động tĩnh gì. Beomgyu thở dài một hơi rồi nói.

"Anh về Mĩ với bố mẹ đi."

Nghe đến đây Yeonjun không nhịn được mà mở to mắt ngồi phắt dậy.

"Gì? Sao? Sao lại thế?"

"Anh còn hỏi được à? Từ lúc anh về đây đã xảy ra không ít chuyện rồi, vậy mà anh vẫn sống nổi sao?"

"Nhưng...à ừ, còn một tháng nữa là thi đại học rồi, anh không chuyển đi được nữa đâu."

"Anh vẫn còn biết 1 tháng nữa là thi đại học à Choi Yeonjun?"

"Ugh-..."

"Ha- chuyện tại sao anh thành ra như vầy. Em biết hết rồi, em không cấm anh làm gì nhưng làm ơn đừng gượng ép bản thân mình. Bây giờ em cho anh hai lựa chọn. 1 là quay về Mĩ, 2 là trong suốt 1 tháng còn lại anh sẽ phải ở nhà, cho đến ngày thi em cũng sẽ nhờ người sắp xếp cho anh chương trình đặc biệt thi tại nhà luôn."

Nghe đến đây Yeonjun cứng họng, biết mình chả làm làm gì được nữa nên anh cũng đành thôi.

Yeonjun im lặng. Môi cậu khô rát, khoé mắt còn vết đỏ vì sốt đêm qua. Trong ánh sáng nhạt xuyên qua màn cửa, vẻ đẹp của cậu dường như lại càng trở nên mong manh và đau đớn.

"Anh thật ngu ngốc..." – Beomgyu gằn nhẹ, đặt tay lên trán kiểm tra nhiệt độ. "Biết rõ nó khinh thường giống loài của mình, vậy mà còn thích nó."

Yeonjun không đáp, chỉ khẽ mỉm cười, nụ cười mờ nhạt hơn cả ánh sáng ngày đông. Anh khéo léo và thông minh, chỉ riêng việc đối diện với tình yêu là anh lại ngờ nghệch như vậy. 

"Có lẽ là do chấp niệm quá lớn, nên anh mới tự biến bản thân thành kẻ ngốc, để anh có thể dũng cảm bước tiếp, để anh có thể vờ như giữa anh và Soobin chưa xảy ra chuyện gì, để anh vẫn có thể nhận được ánh mắt của Soobin dù chỉ là sự bố thí..."

Beomgyu cười nhạt nói với anh.

"Cái suy nghĩ ngốc nghếch gì vậy?"

"Em cũng thấy vậy nhỉ?"

"Ngày xưa khóc nhiều quá nên giờ anh quên mất cách khóc rồi sao? Nhiều khi có chuyện khóc ra thì tâm trạng sẽ tốt hơn mà."

Yeonjun nghe thế thì khựng lại một chút. Song anh nghiêng đầu rồi lại bày ra nụ cười khó coi đến mức mà chính bản thân anh còn chả biết mình có đang cười hay không.

"Sao vậy nhỉ? Beomgyu à, sao nước mắt không chảy ra nhỉ? Có lẽ là đau lòng quá, cơ thể tự biết có khóc cũng vô dụng."

Beomgyu đau lòng nhìn anh trai em đang gượng cười thì trong họng trào lên một vị cay đắng. Em không chịu nổi, tiến tới vòng tay ôm lấy anh.

"Anh đừng cười như thế! Anh có thể tức giận, cáu bẩn, đập phá đồ đạc và đưa ra những yêu cầu vô lí. Sao anh cứ cười như vậy cơ chứ?"

Lần này thì người khóc là Beomgyu, em cảm thấy uất ức thay cho người anh của mình. Cớ sao anh lại cứ đâm đầu vào hắn làm gì để thiệt thân mình? Anh tài giỏi, xinh đẹp, khéo léo, có rất nhiều người chào đón anh, anh lại đi chọn người ích kỉ nhất để trao con tim mình...

"Ui chà- nín nín nào. Lớn đùng rồi còn khóc nhè."

Yeonjun thấy em khóc thì mới nhẹ nhàng lấy tay áo lau lấy những giọt nước mắt trên khuôn mặt em. Lúc này Yeonjun mới thực sự ra dáng một người anh trai biết bao. Beomgyu vừa khóc vừa cầm lấy tay anh.

"Nhưng mà anh ơi...hức...em thương...anh lắm. Sao...anh cứ...tự làm đau bản thân như vậy cơ chứ?"

"Xin lỗi em..."

Ngày thi đại học đến gần, trường râm ran nhắc về Yeonjun.

"Không biết bạn ấy có tới không nhỉ?"

"Hy vọng vẫn tham gia thi... bạn ấy học giỏi lắm mà."

Giữa tất cả những lời bàn tán ấy, chỉ có một người im lặng. Soobin ngồi tại chỗ, chống cằm, ánh mắt thẫn thờ như đang tìm kiếm thứ gì đó đã rơi khỏi lòng bàn tay.

Cậu không nói.

Không hỏi.

Cũng không phủ nhận gì cả.

Và trong vô thức, mọi ánh nhìn từ phía mọi người lại đổ về phía Soobin – người được cho là khởi nguồn của cơn ác mộng kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com