Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 9 - CÁI NHÌN RẠN VỠ

Dạo gần đây vì suy nghĩ quá nhiều nên anh thường xuyên phải dùng thuốc ngủ, điều đó khiến anh kiệt quệ cả về thể xác lẫn tâm hồn. Ngồi trong tiết học, những suy nghĩ cứ đổ vào đầu Yeonjun, từ việc hắn buông lời cay độc đến việc chuyện của bản thân bị hắn kể ra hay cái nhìn chiều qua của hắn khiến cho Yeonjun cảm thấy chóng mặt như gặp ảo giác, anh nhanh chóng xin phép giáo viên lao thẳng ra ngoài rồi chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Hành lang khu nhà vệ sinh nam luôn vắng vẻ vào cuối buổi học. Nắng chiều loang ra từ ô cửa kính cao hắt một màu vàng nhợt lên mặt đất, soi bóng một Yeonjun đơn độc đang bước thấp bước cao. Cơn sốt chưa dứt khiến đôi chân anh chao đảo, mồ hôi lạnh túa ra sau gáy.

Tình trạng của anh đã xảy ra khá thường xuyên dạo gần đây. Nó gây cho anh tình trạng biếng ăn, đến mức anh còn không cung cấp đủ lượng máu mà mình cần, cơ thể anh vốn đã yếu ớt hơn so với các đồng tộc, vì vậy nên anh phải cung cấp máu cho bản thân thường xuyên. Hiện giờ thì Yeonjun đang ở trong tình trạng không hề khả quan, răng nanh anh mọc dài ra và mắt anh lóe lên ánh đỏ như thể cơ thể đang thông báo cho anh về sự nguy cấp mà nó đang gặp phải.

Lúc này anh nghe thấy có tiếng bước chân lại gần. Yeonjun hoảng sợ đến mức chả biết làm gì, lúc bấy giờ anh mới nhận ra là mình chưa khóa cửa. Bước chân ấy cứ lại gần về phía anh cho đến khi nó dừng lại ở ngay phía sau lưng anh.

"Ê, đồ biến thái. Tao nghe nói mày thích con trai lắm đúng không?"

Woo Seok. Giọng nói xé gió như dao rạch thẳng sau lưng.

Yeonjun chưa kịp phản ứng, gáy đã bị ghì xuống, tay bị kéo mạnh áp lên tường gạch lạnh buốt. Anh không còn đủ sức để chống đỡ.

"Tao thấy mày cũng xinh xắn trắng trẻo giống con gái, dù hơi ghê nhưng tao làm phước cho mày nếm mùi của tụi con trai nhé?"

Lồng ngực Yeonjun co thắt, tim đập loạn nhịp không chỉ vì bệnh, mà còn vì cảm giác bất lực tột độ. Nhưng đúng lúc ấy—

"Bỏ cậu ấy ra."

Giọng Soobin vang lên từ cửa nhà vệ sinh, lạnh băng.

Woo Seok thoáng khựng lại, nhưng vẫn giữ nguyên thế ghì. "Soobin? Cậu cũng thấy chướng mắt đúng không?"

Soobin bước vào, hai tay đút túi quần. Đôi mắt lạnh lẽo dừng lại trên Yeonjun đang bị áp sát vào tường, rồi chuyển sang Woo Seok.

"Đừng để người khác nghĩ mày thiếu hơi đến mức phải trút bức bối lên một thằng sốt đứng không vững, nứng quá đéo phân biệt được trai gái à?"

Soobin nói không to, nhưng từng chữ nặng như búa giáng khiến tên Woo Seok xấu hổ, đỏ mặt bỏ đi, để lại một bầu không khí ngột ngạt.

Yeonjun thở dốc, cố gượng đứng dậy. Anh khẽ ngước nhìn Soobin, cố mím môi để không phát ra tiếng ho, rồi cúi gằm đầu.

"...Cảm... ơn..."

"Này Yeonjun, giáo viên nói cậu đi lâu quá, mau quay lại lớp học."

"So- Soobin à, tôi cảm thấy không ổn lắm cậu cứ về trước đi."

"Tsk- Không ổn thì đến phòng y tế chứ ai lại ngồi ở nhà vệ sinh? Bộ cậu bị bệnh hỏng đầu à?"

"Tớ biết rồi mà cậu cứ về đi."

"Cậu làm gì mà từ nãy giờ nói chuyện với tôi cứ cúi mặt vậy hả? Cậu làm tôi thấy khó chịu đấy. Ngẩng đầu lên. Cậu không biết ngẩng đầu cảm ơn người ta à?"

Soobin bực tức kéo mạnh tóc anh.

Cổ họng Yeonjun nghẹn lại. Bởi vì khi đầu bị kéo ngẩng lên, đôi mắt Soobin bất ngờ mở to.

"Cái quái gì..."

Tròng mắt của Yeonjun, trong khoảnh khắc ấy, ánh lên màu đỏ sẫm. Môi anh nứt nẻ, răng nanh nhọn dài như muốn xuyên khỏi lớp thịt, da tái đến mức gần như trong suốt.

Không phải vì sốt.

Mà vì bản chất thật sự đang trỗi dậy.

 Hắn vừa thấy thì đẩy mạnh Yeonjun xuống đất. Yeonjun lúc bấy giờ đau đớn gượng dậy.

Soobin lùi lại, như thể vừa chạm vào lửa.

"...Mày là cái thứ gì thế?"

Soobin nhìn anh từ đầu tới chân, ánh mắt chứa đầy khiếp sợ và ghê tởm.

"Ghê tởm... Mày là quái vật..."

Hắn vừa định chạy đi thì bị Yeonjun giữ lại. Với cái cơ thể đang yếu đến mức chỉ một cái dựt nhẹ cũng có thể khiến Yeonjun ngã ngay xuống đất vậy mà anh vẫn cố níu giữ hắn lại.

"Soobin à! Riêng chuyện này thực sự, thực sự cầu xin cậu đừng nói với ai. Làm ơn đừng nói. Tớ xin lỗi, từ giờ tớ sẽ không bao giờ xen vào cuộc sống của cậu, làm ơn hãy giúp bí mật giúp tớ..."

Nước mắt anh giàn giụa cùng với giọng nói khàn đặc khiến anh trở nên đáng thương hơn bao giờ hết, đến cả đôi tay như không còn sức lực nào vẫn cố bấu lấy Soobin, máu mũi anh chảy ra. Nhìn anh không còn một chút sức sống nào. Dẫu vậy vẻ mặt kinh sợ ấy của Soobin vẫn chẳng hề thay đổi.

"Tôi biết rồi cậu bỏ ra đi."

Soobin quay lưng chạy đi, không ngoảnh lại.

Yeonjun khụy xuống sàn, bàn tay run rẩy bám lấy thành bồn nước. Máu rỉ ra từ khoé môi, còn ánh mắt thì trống rỗng.

Nhìn người mình yêu đến tận xương tủy gọi mình là quái vật và ghê tởm mình, dường như nỗi đau về thể xác hiện giờ cũng chả đọ lại với những hành động của người ấy đối xử với anh. Yeonjun cố gắng gượng ngồi dậy dựa vào góc tường. Anh mở điện thoại ra và gọi vào số quen thuộc.

"Beomgyu à anh nghĩ anh sắp không xong rồi...."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com