#08
Hắn nở nụ cười quái dị rồi bắt máy.
"Ồ, mày đến rồi sao?"
"Người yêu tao đâu?" - Đầu dây bên kia là giọng nói gấp rút của Sunoo.
"Cậu ấy trốn rồi, tao đoán vậy. Tìm cho kỹ vào."
Soobin trông có vẻ bình thản lắm, không gấp rút như Sunoo ở đầu dây bên kia.
"Đừng đùa tao nữa ẻm ở đâu?"
Sunoo gần như nổi điên.
"Tao đã bảo mày không muốn tìm cậu ta nếu mày dễ nổi điên như vậy."
"Okay, tao chỉ cần biết người yêu tao đâu." Sunoo hạ giọng xuống.
Soobin nhìn xuống Yeonjun đang bị đè ở dưới thân mình, trợn mắt cười.
"Mày đã bỏ lại anh ấy để cứu người yêu mày. Vậy mày hi vọng điều gì? Thằng khốn kia?"
Yeonjun nhìn hắn bằng ánh mắt sợ hãi, anh thoi thóp thở. Tay chân đã bị hắn trói chặt.
"Tao hiểu, tao xin lỗi và hãy tha lỗi cho tao."
"Câm miệng."
"Hãy nói lời chào với bạn bè của anh ấy!"
Yeonjun nhìn xung quanh, gần tay anh có con dao, anh nghĩ nó sẽ giúp ích được gì đó.
Hắn cúp máy, Sunoo bỏ điện thoại xuống.
Thẫn thờ đứng nhìn đống hỗn độn trong căn hộ của Yeonjun. Cửa chính phát ra tiếng nói của ai đó.
"Yeonjunieee, tớ sang đưa đồ cho cậu nè."
"Xin lỗi vì tới tr-..." Junghee ngạc nhiên nhìn Sunoo đang đứng như tên ngốc ở đó, rồi lại nhìn đống hỗn tạp trong nhà Yeonjun.
_____________________________
Soobin đè lên người Yeonjun khiến anh khó thở cực kì. Hắn bóp mạnh vào chiếc cằm của Yeonjun, buộc anh phải ngước lên nhìn hắn.
Yeonjun nheo mắt khó chịu nhìn vào mặt Soobin. Anh nắm lấy đống cát dưới đất, hất vào mặt hắn. Soobin ôm mặt đau đớn, Yeonjun liền chạy đi nhanh hết sức.
Hắn cố đứng lên rồi đuổi theo Yeonjun.
/.../
"Này bạn của Yeonjun! Dừng lại đi! Đừng đi! Anh không thể ...."
Sunoo chạy theo Junghee, ra sức can ngăn.
Junghee dường như không để vào tai lời nói của Sunoo, tiếp tục chạy đi tìm Yeonjun.
______________________________
Yeonjun đang cố gắng chạy thật nhanh, thật xa. Đôi với trắng trên chân anh đã thấm vài giọt máu li ti.
Anh đang chạy thì gặp một chiếc xe van đen, Riki ngã nhào ra từ trong xe ra. Nằm dưới đất quằn quại. Anh dừng lại, sững người khi nhìn thấy vết chém ở bụng của Riki.
"C-cứu...tôi"
"Là-làm...ơn"
Riki ôm bụng, loạng choạng đứng lên. Từng bước đi khó khăn đến gần Yeonjun.
Yeonjun quay đầu ra sau nhìn xem hắn đã đuổi kịp anh hay chưa. Bất chợt bóng dáng hắn xuất hiện, Yeonjun định lấy đà chạy tiếp. Thật may mắn khi hắn đã vội rẽ sang hướng khác!
Nhưng hắn đã phát giác được điều gì đó, nên đã quay trở lại đoạn đường lúc nãy hắn chạy qua. Chiếc xe van đen cách hắn tầm 20 bước chân. Yeonjun và Riki sớm đã rời khỏi nơi đó.
/.../
Junghee đã cùng Sunoo quay lại chỗ mà cậu đã bỏ mặc Yeonjun lúc nãy, nhưng kết quả là không có ai ở đó cả!
Junghee vẫn điên cuồng chạy xung quanh đó tìm kiếm, bỏ lại Sunoo đứng ngây người ở đó.
_________________________
Yeonjun và em núp tạm ở khoảng trống đặt vòi và bình xịt hoả hoạn giữa những ngôi nhà gần đó.
"Anh, bây giờ thế nào?"
Riki run rẩy nói, Yeonjun đang bấm một dãy số điện thoại trên giao diện gọi điện rồi đưa cho em xem.
Em lắc đầu, che miệng lại. Tay chỉ ra phía ngoài kia, Yeonjun đưa mắt ra nhìn thì thấy hắn đang ở gần đó liền lấy tay che miệng lại và núp vào trong.
Soobin lướt mắt nhìn vào khoảng trống mà cả hai đang núp nhưng không thấy có gì bất thường nên quay lại chiếc xe van.
Soobin mở cửa xe ra, hắn không thấy em ở đâu liền tìm xung quanh rồi lại ra sau mở cốp xe lên kiểm tra vẫn không thấy người đâu.
Hắn dần tia mắt đến những giọt máu trên đường, rút trong túi ra con dao phẫu thuật.
Yeonjun không nhìn thấy bóng dáng của hắn nữa, nhanh chóng đưa điện thoại cho Riki.
"Người yêu cậu đang ở gần đây, hãy gọi cho cậu ta. Cầm lấy điện thoại của tôi."
Riki cầm điện thoại của anh, nhưng em lắc đầu nhìn Yeonjun. Mặc kệ cái lắc đầu của em, Yeonjun bước ra ngoài tìm hắn.
Hắn lần theo vết máu, càng lúc càng đến gần nơi Riki đang núp.
"Mày có ở đó không?"
Em cố gắng che miệng, nép sát người vào trong.
"Chỉ cần ra ngoài..."
Yeonjun đứng bên ngoài, tay dọng liên hồi vào cánh cửa sắt kế bên.
Hắn bước ra, nhìn thấy Yeonjun liền không khỏi giấu được niềm vui, cười phá lên. Tiến lại gần anh.
Hắn càng đến gần anh càng lùi lại, tay cầm chắc con dao tự vệ.
"Con bé ở đây đúng không?"
Hắn hạ giọng, chất giọng khiến người nghe sởn gai óc.
Yeonjun không nói gì, chạy đi thật nhanh.
Hắn nhanh chóng đuổi theo.
"Ở đây không có, đừng cố tìm nữa."
Sunoo nhìn Junghee đang dần bất lực.
Junghee ngồi xổm xuống đất, thở dốc. Lúc đó Sunoo nhận được một cuộc gọi đến từ số máy của Yeonjun.
"Số máy của Yeonjun, bạn tôi?"
Junghee ngạc nhiên nhìn vào màn hình.
Sunoo bắt máy, nhưng điều khiến Junghee mừng hụt vì giọng nói bên đầu dây kia không phải của Yeonjun mà là Riki.
"Alo, S-sunoo."
"Riki, em vẫn ổn chứ? Anh đây!"
"Máu chảy nhiều quá, em cần giúp."
"Anh đến ngay đây."
Cậu bật định vị cuộc gọi lên, cúp máy rồi đi theo định vị.
Junghee cũng đi theo cậu, mong rằng bản thân có thể tìm thấy Yeonjun.
_____________________________
Bọn họ chạy ra đường lớn, xe hơi qua lại rất nhiều. Điều đó khiến Yeonjun gặp nhiều khó khăn, vì để né kịp những chiếc xe mà anh đã ngã xuống đường nhiều lần.
Vì sự nhanh nhẹn của bản thân, hắn đã kịp theo gần sát anh. Cuối cùng Yeonjun đã vượt qua được đường lớn, anh vẫn cứ chạy. Đến khi bản thân nhận thức được chuyện gì đang diễn ra thì anh đang đứng ở con phố đêm nhộn nhịp nhất Seoul.
Ngó nghiêng xung quanh xem hắn đã đuổi kịp anh hay chưa, rồi ngồi xuống băng ghế kế bên để nghỉ chân.
"Ồ, Yeonjun!"
.
.
.
.
.
.
.
.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com