Chương 10:Trái tim nói thích rồi.
" Mẹ kiếp, điện thoại hết pin rồi. Đm khúc hay nhất của tao. " Soobin giận dỗi quát tháo, hắn nhìn màn hình điện thoại đã tối đen, thầm chửi thề vài câu rồi thẳng tay ném nó xuống con hồ gần đó.
Hắn vứt xong liền phủi tay rời đi, Soobin không tài nào không nghĩ đến câu nói của cậu, một lời cũng không quên được. Hắn mang trong lòng cảm giác vừa hài lòng lại vừa ngứa ngáy khó tả.
Cơn gió nhẹ tha thướt lướt qua mái tóc ngắn rũ xuống của hắn. Trước khi ra ngoài Soobin đã vuốt keo gọn gàng, có lẽ vì vô thức vò đầu bức tóc khi nói chuyện với Yeonjun nên hắn làm hỏng mất rồi. Soobin đưa tay vuốt tóc ra sau, rồi hắn bỏ tay vào túi quần thông thả bước đi. Giờ này đã tối muộn, công viên này giờ chỉ còn một mình bóng hắn lẻ loi dạo quanh, Soobin im lặng đắm chìm vào không khí yên bình ngắn ngủi.
Vì, hắn biết rõ rằng bản thân đã làm gì chọc đến con sói già xấu xa luôn rình mò mình. Ngày ngày muốn tóm hắn vào tổ rồi nhốt ở đó canh chừng.
Chỉ tiếc là, nếu hắn là một con chim đẹp, người nhốt hắn vào tổ bắt buộc phải là kẻ đó.
[...]
" Khốn khiếp, chết tiệt-- tại sao lại vậy ?? "
" Nè, cậu điên hả. " Beomgyu ngồi cạnh Yeonjun, anh nép người sát vào cơ thể cậu, nhìn Yeonjun vật lộn với đống giấy tờ do chính bản thân tạo ra lòng Beomgyu liền hả hê. Anh nhịp chân ngồi ngoan ngoãn nhìn Yeonjun, giọt mồ hôi lăn dài trên gò má cậu, Beomgyu đưa tay lên tính lau đi giúp cậu nhưng liền rút tay lại.
" Cậu hối hận hả ? " Beomgyu lên tiếng hỏi cậu. Vì có chút đột ngột nên cậu chỉ giật mình xíu nhưng lại không đáp lời anh, thấy Yeonjun không nói, Beomgyu liền nói thêm. " Cậu xót chồng cậu quá thì xóa bài báo đó đi, tớ sẽ tìm người gánh tội thay cho cậu mà. "
Yeonjun khựng lại, cậu nhìn vào khuôn mặt nghiêm túc hiếm thấy ấy, lòng chợt nhận ra một vài điều đã để quên.
Beomgyu luôn là thế, người che chở giúp đỡ cậu từ lần này tới lần khác luôn là anh. Người ở bên khi cậu chập chững bước vào xã hội, ra tay cứu giúp mỗi khi khó khăn vẫn chính là anh. Yeonjun luôn đem về đủ loại rắc rối rồi lại nhờ Beomgyu xử lý nốt, nhưng chưa một lần cậu nói ra lời cảm ơn thật lòng. Nghĩ đến đó, đôi mắt Yeonjun nhòe đi.
Anh nhìn vào Yeonjun trầm ngâm nãy giờ, đột nhiên rơi lệ liền sững sờ đôi chút. Beomgyu ôm lấy vai cậu, anh xoa nhẹ lên tấm lưng gầy gò ấy, giọng thỏ thẻ an ủi. " Tớ biết cậu nghĩ gì mà.. tớ.. chỉ muốn tốt cho cậu thôi. Cậu đừng khóc, tớ không thấy phiền, lời cảm ơn khó nói quá thì đừng nói ra. "
" Tớ xin lỗi. "
Không gian ấy đột nhiên ngưng động, trái tim Beomgyu hẫng thêm một nhịp, anh càng ôm siết chặt lấy Yeonjun. Trong lòng không ngừng tự nhủ bản thân rằng, Yeonjun là người nhà, dù có đánh đổi mạng sống cũng phải bảo vệ cậu ấy.
" Làm ơn đó Beomgyu, cậu thoát khỏi tớ đi. Tớ không cần đâu, cậu cứ tuyệt giao tớ. "
" Không được đâu, bác gái đã nhờ tớ chăm lo cho cậu mà ? "
Yeonjun tròn mắt nhìn anh, Beomgyu lúc này nhận ra mình lỡ lời liền quay vút sang nơi khác, lẩn trốn ảnh mắt nghi hoặc của cậu.
" Kệ mụ già đó đi, tớ không cần bà ta. " Dứt câu, Yeonjun gừ một tiếng.
Cậu không quan tâm ba mẹ mình giờ này như thế nào, ra làm sao. Vì họ không cần Yeonjun làm thế. Từ đầu đã không có ba mẹ, mãi mãi cũng không có ba mẹ. Người đã vứt bỏ mình, dù có quay lại cũng sẽ vứt bỏ mình lần hai.
Người đến và đi trong cuộc sống của cậu nhiều vô số kể, từ người tốt đến người xấu không xót loại người nào. Không ai là ở bên cậu quá lâu, Yeonjun dần mất định nghĩa về gia đình mãi đến khi gặp được Beomgyu, ngày đầu anh nói chuyện với Yeonjun, cậu điều cảm thấy anh kỳ lạ và xa lánh anh ra mặt, Beomgyu dù nhiều lần bị cậu xua đuổi nhưng không một giây nào ngưng nổ lực thuần hóa con cáo nhát người ấy.
Sự nổ lực nào cũng sẽ được đền đáp, ngày cậu mở lòng Beomgyu vui như thắng giải độc đắc, anh từng giây từng phút ở bên cậu cũng không hề bỏ lỡ, rồi lò sưởi ấm Beomgyu dần có chỗ đứng trong trái tim đóng băng ấy.
Mãi đến giờ, Yeonjun chỉ tin tưởng được Beomgyu, nhưng cậu lại bất ngờ biết được người thuê Beomgyu đến bên an ủi cậu lại là người đã bỏ rơi cậu ngần ấy năm. Rõ ràng là muốn hận Beomgyu nhưng vẫn không thể, cậu biết chắc rằng anh ấy đã bảo vệ cậu bằng cả tính mạng, quan tâm cậu thật lòng, như thể hành động ấy là chính anh tự nguyện.
" Giờ thì ổn thôi Yeonjun, nếu cậu thế này thì tớ rút, cái scandal của Soobin tớ cũng sẽ gỡ xuống và cho người gánh thay cậu. Mau đến với tình yêu đời mình đi. " Beomgyu choàng tay qua cổ cậu, anh xoa nhẹ tai của Yeonjun.
" Tớ có bảo là tớ thích Soobin đâu ? " Hai mắt tròn xoe ấy nhìn Beomgyu như chẳng hay biết chuyện gì.
Thấy Yeonjun mãi ngây ngô không nhận ra tình cảm của mình, Beomgyu nghĩ đến càng chán, việc ghét ai đó dễ dàng được nhận ra, nhưng nếu thích ai đó thì khó biết đến thế sao ?
" Dù sao mình cũng không có thích ai.. à đâu.. mình có mà. "
Tâm trí hỏi, trái tim trả lời. Beomgyu lắc đầu vài cái lấy lại tinh thần của mình, anh bám chặt vào vai Yeonjun, nhìn thẳng vào đôi mắt ấy rồi nói. " Cậu là thích Soobin, tớ nhìn là biết. "
" Cậu vớ vẩn, mau đi khỏi phòng tớ. " Yeonjun cầm tay Beomgyu vòng ra trước, xong lại đá anh ra xa mấy cái, biết mình bị đuổi anh cũng đành chào tạm biệt Yeonjun rồi quay về nhà, không phải nhà của anh.
" ♬♬♬ "
" Uầy mẹ kiếp, lại là ai đây ? "
Yeonjun bắt máy, đầu dây bên kia vang lên chất giọng có chút quen thuộc.
" Alo ? "
Cậu có chút gượng gạo, đáp lời. " Ai thế ạ ? "
Bên kia nghe câu hỏi ấy, đột nhiên cười nhẹ một tiếng, hắn nhẹ nhàng từ tốn trả lời cậu.
" Kim Doojun, không nhớ a-- "
" Ủa là ai thế ạ ? "
" Mẹ kiếp, mới chia tay có 5 tháng đã không thèm nhớ đến tôi sao ? "
" Rốt cuộc mày là ai ? Không nhớ ấy. "
Yeonjun liền ngắt máy, câu không nhớ là nói dối, phải là cậu nhớ cực kỳ rõ tên điên này.
Cậu đã dùng 5 tháng vờn qua vờn lại với Soobin để quên đi tên khốn chết tiệt này nhưng giờ hắn lại từ mò đến tìm cậu. Công sức như đổ sông đổ biển, Yeonjun hận không thể nhồi cái tên đó vào máy ép hoa quả.
"♬♬♬"
" Đm, tao đã bảo không biết mày là ai--"
" Không biết là ai ? "
Yeonjun giật nảy mình, giọng nói nặng nề trầm trầm này không lẫn đi đâu được. Cậu cuống cuồng lên, nhanh chóng giải thích với hắn.
" Bình tĩnh, lúc nãy có tên điên cứ điện đến-- tôi tưởng.. "
" Kệ, nói tiếp chuyện hôm qua đi. "
Dù là ngoài trời đang hiu hiu gió nhưng mồ hôi hột vẫn nhỏ giọt nhễu nhão trên khuôn mặt của Yeonjun, cậu dùng mu bàn tay với chiếc tay áo dài lau nó đi. Giọng nói lắp bắp đổi chủ đề.
" A, giám đốc, về mấy mặt báo tôi xin lỗi anh ạ. Tôi sẽ gỡ xuống và mọi chuyện sẽ đâu vào đấy cả thôi. Anh yên tâm đi, nếu anh muốn tôi sẽ thôi việc luôn. À, còn kỳ nghỉ tuần trăng mật của anh thì tôi có thể sắp xếp cho anh ở một con đảo nhỏ ở nước ngoài--"
" Cậu nói xong chưa ? Mẹ kiếp, cái gì mà nghỉ việc ? Cái gì mà hưởng tuần trăng mật ? Tôi sẽ đấm vỡ cái mồm em. "
" ... "
Yeonjun bất lực thở dài, cậu vốn sẽ nói một tuồng dài rồi ngắt máy ngay, dự định không dây dưa với hắn lâu nhưng giờ lại khó rồi đây. Gài bẫy Soobin khó hơn lên trời nữa, cậu đã sẵn sàng tin thần bị hắn mắng mỏ nhưng cũng không nghĩ đến hắn sẽ tức giận đến mức này. Chỉ cần nghe qua điện thoại, Yeonjun cũng dễ dàng nhận ra hàm răng cắn chặt vào nhau, âm thanh phát ra rất méo mó.
" Em hôm qua nói vậy là sao ? Em thích tôi ư ? "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com