02
Nhiên Thuân giật mình tỉnh giấc giữa đêm.
Cậu vừa mơ thấy một giấc mơ vô cùng đáng sợ, bản thân mình có một chuyến đi dã ngoại trong rừng cùng khoa, trong lúc đi kiếm củi thì lạc mất đoàn, sau đó đột nhiên bị một con sư tử không biết từ đâu xông tới vồ lấy, nuốt chửng mình vào trong bụng.
Trên trán Nhiên Thuân mồ hôi nhễ nhại, cảm thấy cổ họng mình khô khốc, định ngồi dậy đi rót một cốc nước.
Nhưng mà vừa động một cái, ngoài ý muốn nghe thấy một tiếng kêu không được trong sáng lắm phát ra từ vị trí bên cạnh giường.
Nhiên Thuân: ? ? ?
Cậu hốt hoảng xoay đầu lại, bây giờ là khoảng hai giờ sáng, xung quanh chỉ có một màu tối đen như mực, Nhiên Thuân không xác định được người nằm bên cạnh là ai, nhưng dựa vào một tiếng "Ưm" vừa rồi có thể chắc chắc người này tuyệt đối không phải là phụ nữ. Sau khi xác nhận lại Nhiên Thuân lại càng hốt hoảng, đ* má mình say rượu loạn X đấy à?
Trong đầu Nhiên Thuân loạn thành một cục, mãi một lúc sau mới tiêu hóa được đống dữ liệu trong não mình, mình đến bar, uống rượu, dụ dỗ con trai nhà lành, rồi XXX người ta?
Nhiên Thuân: ......... Đệt.
Cậu nghĩ, tốt nhất là nên chuồn càng nhanh càng tốt, tránh để việc sau này người ta tìm mình đòi chịu trách nhiệm.
Nghĩ xong, Nhiên Thuân lại đưa tay xuống sờ sờ bên dưới của mình, vẻ mặt kì quái, sao không giống như vừa mới làm cho lắm?
Nhiên Thuân lẩm bẩm nói, "Mặc kệ, giữ được cái mạng trước đã rồi tính."
Cậu cẩn thận xốc chăn lên, nhấc một chân xuống khỏi giường, thời điểm định nhấc chân còn lại xuống, người phía sau đã không biết tỉnh dậy từ khi nào, nằm im tại chỗ, chỉ mở đôi mắt sắc bén ra đánh giá hành động của đối phương, hỏi, "Đi đâu đấy?"
Nhiên Thuân cảm thấy giọng nói này có chút quen tai, nghi hoặc ngoảnh đầu lại, nhưng vẫn không nhìn rõ được gương mặt của hắn, chỉ nói, "Tôi chuồn."
Thôi Tú Bân vẫn không ngồi dậy, chỉ chậm rãi thốt ra một câu, "Quay lại, nằm xuống."
Nhiên Thuân: ..... Hu hu.
Thôi Tú Bân thấy Nhiên Thuân không phản ứng, vươn tay mở công tắc đèn đầu giường, loại ánh sáng đột ngột này khiến Nhiên Thuân cảm thấy chưa quen mắt, cậu đưa tay lên trước mặt mình rồi nheo mắt lại, sau khi dần thích ứng được mới từ từ mở ra.
Không mở thì thôi, vừa mở là lại hết hồn.
Nhiên Thuân khóc không ra nước mắt nhìn người đàn ông đang ngồi đối diện mình, "Đàn anh Tú Bân?"
Thôi Tú Bân liếc mắt đánh giá Nhiên Thuân từ trên xuống dưới, "Ồ."
Nhiên Thuân bắt đầu nói năng lộn xộn, "Em, em, với anh, cái đó......."
Thôi Tú Bân nhíu mày nhìn cậu, "Cậu đánh mất khả năng ngôn ngữ rồi đấy à?"
Nhiên Thuân mím môi nhìn đối phương, thật ra cậu đối với Thôi Tú Bân chỉ được tính là quen biết chứ không thân thiết gì, Thôi Tú Bân cùng câu lạc bộ bóng rổ với cậu bạn học kia, lúc lên gọi cậu ta thi thoảng sẽ chạm mặt với Thôi Tú Bân, ấn tượng ban đầu của Nhiên Thuân dành cho Thôi Tú Bân chính là, ít nói, khó tính, cục cằn.
Nhưng mà được cái đẹp trai.
Nhiên Thuân sợ hãi lao đến ôm chân Thôi Tú Bân, "Đàn anh, em sai rồi, lần sau sẽ không dám động vào một sợi tóc của anh, chuyện hôm nay anh đừng quá thương tâm, em sẽ đền bù mà, nhưng đừng bắt em chịu trách nhiệm, em còn muốn hẹn hò, còn muốn yêu đương."
Thôi Tú Bân trên trán nổi đầy gân xanh: ........
Nhiên Thuân lại bắt đầu lảm nhảm, "Đàn anh, anh biết mà, khi say rồi thì không biết cái gì hết, những gì em làm chỉ theo bản năng thôi, anh tin em đi, em không cố ý, cố ý......." Giọng nói càng lúc càng nhỏ dần.
Thôi Tú Bân muốn đạp Nhiên Thuân một cái, "Nói ngắn gọn."
Nhiên Thuân nhắm mắt nhắm mũi nói, "Em muốn về nhà!"
Thôi Tú Bân: ........
Hắn dùng cằm chỉ chỉ đồng hồ trên bàn, lại nói, "Hoặc là cậu ngủ ở đây đến sáng mai rồi về kí túc xá, hoặc là bây giờ cậu ra ngoài đường ngủ."
Chưa kịp để Nhiên Thuân mở miệng nói gì thêm, Thôi Tú Bân nằm xuống, vừa đắp chăn vừa nói, "Hai giờ sáng bên ngoài có những thứ mà cậu không ngờ đến được đâu."
Nhiên Thuân: .........
Cậu miễn cưỡng co chân lên giường, nằm cách xa Thôi Tú Bân ra một chút, trước khi tắt đèn ngủ vẫn không nhịn được hỏi, "Anh không thấy khó chịu sao?"
Thôi Tú Bân không hiểu, "Khó chịu cái gì?"
Nhiên Thuân mở miệng ra định nói gì đó, nhưng nhìn sắc mặt không tốt lắm của Thôi Tú Bân, cuối cùng vẫn nuốt ngược trở về, vươn tay lên đỉnh đầu tắt đèn.
.
.
.
Sáng hôm sau, Nhiên Thuân về kí túc xá trong tình trạng phờ phạc, bạn cùng phòng mắt nhắm mắt mở ra mở cửa, ngáp một cái nói, "Về rồi đấy à."
Nhiên Thuân chẳng còn tâm trạng cãi nhau với cậu ta, vừa vào phòng đã đi lục tủ quần áo, bạn cùng phòng gãi gãi đầu, giọng nói lè nhè chưa tỉnh ngủ, "Hôm qua cậu với cậu ta ngủ ở đâu thế?"
"Cậu còn nói?" Không nhắc thì thôi, vừa nhắc đến là Nhiên Thuân lại đau đầu, "Sao cậu không trực tiếp gϊếŧ tớ luôn đi? Cậu có biết hôm qua tớ gặp ai trong đó không? Là đàn anh Thôi Tú Bân, Thôi Tú Bân đó!"
Bạn cùng phòng day day lỗ tai, "Gặp thì làm sao? Cậu làm gì có lỗi với đàn anh à?"
Nhiên Thuân đau khổ mếu máo, "Trọng tội phải trảm."
Bạn cùng phòng nhìn vẻ mặt như phạm phải tội tày đình của Nhiên Thuân, nhẹ nhàng bâng quơ nói, "Có gì đâu, thì bây giờ cậu đi chuộc lỗi đi, cố gắng lấy lòng đàn anh cho đến khi nào anh ấy hết giận là được."
"Ồ." Nhiên Thuân nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng có lý, dù sao cũng không còn cách nào khác. Thôi Tú Bân là người có sức ảnh hưởng vô cùng lớn, đắc tội không phải sẽ bị anh ta ghim suốt mấy năm đại học sao, vậy thì cuộc sống sau này của cậu nhất định sẽ biến thành địa ngục.
Nhiên Thuân thay quần áo, đánh răng rửa mặt xong, cầm theo cặp sách chạy ra khỏi cửa, bạn cùng phòng thấy bộ dáng vội vàng như bận đi đầu thai của Nhiên Thuân, gọi vọng ra, "Sáng nay không có tiết, cậu đi đâu đấy?"
"Đi dự thính!"
Nhiên Thuân chạy qua khu khoa âm nhạc, đứng trước bảng tin xem lịch học của từng lớp, sau khi xác định được cái tên Thôi Tú Bân nằm ở phòng học nào, mới co giò chạy thẳng về phía trước.
Các khu nhà cách nhau không xa lắm, Nhiên Thuân mất mười phút đã chạy đến tầng ba tòa nhà C3, ngang nhiên đứng giữa lớp đảo mắt quan sát một lượt, rồi lại chạy xuống bàn cuối cùng.
"Đàn anh!" Nhiên Thuân ngồi xuống bên cạnh Thôi Tú Bân, dùng vẻ mặt nịnh nọt nhìn đối phương, "Sáng nay anh đẹp trai ghê á."
Thôi Tú Bân không nói không rằng, sờ soạng trong túi áo một lượt, lấy một tờ tiền ra đưa đến trước mặt Nhiên Thuân .
"Lại là tiền." Nhiên Thuân giơ tay ra nhận lấy, "Anh tưởng làm như thế em thích lắm hả? Thực tế đúng rồi đó."
Thôi Tú Bân nhìn chằm chằm Nhiên Thuân một lúc, sau đó lại chưng biểu cảm như cũ, không phản ứng lại cậu.
Nhiên Thuân ngồi nghe giảng được một lúc, bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, dù sao cậu mới năm nhất, nghe không hiểu giáo trình của năm hai, cậu gật gà gật gù, cái đầu nhỏ dần nghiêng về phía Thôi Tú Bân, Thôi Tú Bân trông thấy Nhiên Thuân sắp ngả đầu lên vai mình, dịch mông sang một bên.
Kết quả đầu Nhiên Thuân va lên mặt bàn một tiếng cốp.
Nhiên Thuân tỉnh ngủ, giơ tay lên đầu mình hô lên một tiếng.
Sau đó lại căm phẫn nhìn Thôi Tú Bân.
Thôi Tú Bân làm như không nhìn thấy ánh mắt của cậu, chỉ nói, "Nhìn tôi làm gì."
Nhiên Thuân nói, "Đau."
Thôi Tú Bân thò tay vào túi áo, lần thứ hai đưa đến trước mặt Nhiên Thuân, Nhiên Thuân nhìn một hồi, do dự không biết có nên cầm hay không.
"Tiền khám bệnh." Thôi Tú Bân nhìn cậu nói.
Nhiên Thuân gắt gỏng lại, "Em không bị bệnh thần kinh! Chỉ là ngủ gật thôi......"
"Tôi nói là đi khám cái cục u trên đầu của cậu kìa." Thôi Tú Bân chạm tay vào trán cậu một cái. Còn chưa kịp cảm động đã bị hắn tạt cho một xô nước vào mặt, "Sưng lên một cục trông dung tục hết sức."
Đm anh mới dung tục ấy!
Nếu không phải đang lấy lòng anh, tôi đã sớm bóp nát cổ họng anh rồi!
Cầm thêm một tờ tiền màu hồng trên tay, Nhiên Thuân quay qua hỏi Thôi Tú Bân, "Anh thường tùy tiện cho người lạ tiền thế này hả? Một ngày anh đem theo bên mình nhiều tiền như vậy sao? Không sợ trên đường bị cướp giật?"
".........." Thôi Tú Bân im lặng từ chối trả lời.
"Đàn anh, anh không những bên ngoài đẹp trai, bên trong còn nhiều tiền. Thảo nào." Thảo nào mà Lâm Nhược Vũ lại thích anh.
Còn chưa để Thôi Tú Bân kịp lên tiếng mắng thằng nhóc này nói nhiều, giảng viên đã từ trên bục đi xuống, hướng hai người lạnh mặt nói, "Nếu đã không muốn nghe giảng thì mời ra ngoài. Không hiểu sau này các cậu sẽ kiếm sống bằng cách nào nữa."
Nhiên Thuân bị đuổi, bĩu môi kéo ống áo Thôi Tú Bân bước ra khỏi phòng học. Trước khi đi vẫn không quên quay lại bồi thêm một câu, "Đàn anh siêu cấp nhiều tiền, có khi đủ sống đến già luôn đó."
_________
Tiểu kịch trường:
Nhiên Thuân: Anh, em muốn mua áo.
Thôi Tú Bân: Ví ở trên bàn
Nhiên Thuân: Anh, em muốn mua quần.
Thôi Tú Bân: Ra ví mà lấy tiền.
Nhiên Thuân: Anh, em muốn đến quán bar bao trai.
Thôi Tú Bân: Cút lên phòng, nói một câu dung tục hết sức.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com