04
Nháy mắt đã được một tuần, cuộc sống của Nhiên Thuân tự nhiên biến thành lớp học năm nhất, lớp học năm hai và kí túc xá.
Cậu dự tính sẽ thêm một điểm đến nữa, đó là nhà của đàn anh Thôi Tú Bân.
Thường ngày bạn cùng phòng chỉ nghe được từ miệng Nhiên Thuân duy nhất hai chữ đàn anh, cậu ta nghe đến đau tai, bực bội quay đầu lại mắng, "Không phải vừa tuần trước cậu mới thất tình thôi sao?"
Nhiên Thuân nhét sách năm hai vào trong cặp, nhẹ nhàng bâng quơ nói, "Thất tình rồi còn quay lại được chắc? Cô ấy có người mới rồi, tớ cũng phải có người mới chứ, phải tập quen dần với việc biết bỏ lại quá khứ đi. Hơn nữa là cô ấy đá tớ, cậu muốn tớ như mấy đứa con gái muốn níu kéo khóc lóc ôm tay nói đừng bỏ rơi em mà em sai rồi hả?"
Nói xong lại chép chép miệng, "Cũng đúng, người chưa từng hẹn hò như cậu, làm sao mà hiểu được."
Bạn cùng phòng: ...... Mẹ nó cậu thiếu đánh vừa thôi!
Nhiên Thuân không thèm để ý đến bạn cùng phòng sắp bùng nổ ở sau lưng, thong thả sải bước đi ra ngoài, theo thói quen tìm đến lớp của Thôi Tú Bân, vừa vặn thấy hắn đang đứng dựa lưng ở trước cửa, vội vàng chạy đến gọi lớn.
"Đàn anh, buổi sáng vui vẻ!"
Thôi Tú Bân liếc cậu một cái, "Nhìn thấy cậu tôi hết muốn vui vẻ."
Đã sớm biết câu trả lời của Thôi Tú Bân, Nhiên Thuân không những không buồn mà còn tiện bám lấy ống tay áo của đối phương, "Anh chỉ giỏi lừa mình dối người. Em thừa biết buổi sáng mà không gặp em, anh sẽ buồn chán muốn chết."
Thấy Thôi Tú Bân lại mò tay vào túi áo. Nhiên Thuân liền dán sát vào người hắn, "Em biết anh định lấy tiền ra rồi nói em đi chữa bệnh thần kinh đúng không?"
Mắt trông người bên cạnh mặt đã đen lại, Nhiên Thuân cười cười, "Em đi mua bánh phô mai cho anh."
Còn vô liêm sỉ chìa tay ra.
Thôi Tú Bân nhìn Nhiên Thuân không nói gì, nhưng vẫn nhét tiền vào trong lòng bàn tay cậu.
Mọi người đã dần quen với việc tần suất Nhiên Thuân xuất hiện ngày càng nhiều, thấy cậu ngồi bên cạnh Thôi Tú Bân cũng không còn cảm thấy lạ lẫm gì nữa, chỉ có chút tò mò mối quan hệ của hai người là gì.
Thôi Tú Bân đẹp trai nhiều tiền, là mẫu bạn trai lý tưởng của bao nhiêu cô gái, điều này ai chẳng biết, nhưng ai cũng hiểu rõ hắn rất ít nói, làm quen được với người này quả đúng là không phải là người bình thường.
Nhiên Thuân trong mắt của mọi người chính là như vậy.
.
.
.
"Tôi thấy cậu cũng chịu khó lên lớp của năm hai dự thính quá rồi ha."
Giảng viên cúi người đối diện với bàn học của Thôi Tú Bân cùng Nhiên Thuân, trong khi mắt vẫn nhìn chòng chọc vào cậu, tay không ngừng gõ thước lên mặt bàn, vẻ mặt kì quái.
"Em là người rất hiếu học đó." Nhiên Thuân mặc kệ mọi ánh mắt đang đổ dồn về phía mình, bắt đầu thao thao bất tuyệt, "Một ngày em không học sẽ nhịn không nổi, không có sách cuộc đời em chẳng khác gì địa ngục, nằm mơ em cũng mơ được nghe giảng tiết học của thầy."
Nói xong lại bồi thêm một câu, "Thầy, nghe giảng tích lũy niềm tin mà thầy không biết sao?"
Không! Tôi chưa nghe thấy câu đó bao giờ!
Giảng viên lấy lại bình tĩnh đưa tay lên đẩy gọng kính mắt, nhìn điện thoại nói, "Em rất thích học sao?"
Nhiên Thuân gật đầu, "Đúng!"
"Không nghe giảng thì sẽ không sống nổi sao?"
Nhiên Thuân cật lực gật đầu, "Đúng ạ."
Đầu dây bên kia điện thoại trên tay giảng viên bất chợt vang lên một giọng nói, dội thẳng vào màng nhĩ Nhiên Thuân: "Mẹ nó em nghỉ bao nhiêu tiết của tôi rồi, nói như vậy lọt lỗ tai sao? Nhiên Thuân em nghe đây, còn nghỉ thêm một tiết nào nữa tôi sẽ đánh tích F cho em, không cần phải thi gì hết."
Nhiên Thuân che lỗ tai lại, đáng thương nhìn Thôi Tú Bân, gọi, "Đàn anh."
Thôi Tú Bân nhướng mày.
Nhiên Thuân hít hít mũi, "Anh có thể đóng tiền thi lại cho em được không?"
Thôi Tú Bân: .......
Giảng viên: ........
Giảng viên đầu bên kia điện thoại: .......
"Em còn chút liêm sỉ nào không vậy!"
Nhiên Thuân đi ở sau lưng Thôi Tú Bân, bây giờ cậu mới nhận thấy hóa ra bả vai Thôi Tú Bân lại rộng như vậy, Thôi Tú Bân đúng là hoàn mỹ, cái gì cũng có, bản thân đã đẹp trai ngời ngời thu hút không ít ong bướm, mà mảng học hành cũng không chịu buông tha cho giáo viên. Cho đến bây giờ còn chưa thấy có tiến triển gì, con gái xung quanh hắn lại rất nhiều, Nhiên Thuân tự cảm thấy bản thân mình rất có nguy cơ.
Tự nhiên lại có loại suy nghĩ gì kì lạ như vậy, Nhiên Thuân mím môi, một ý nghĩ nảy lên trong đầu rằng rất không muốn Thôi Tú Bân hẹn hò với bất cứ người nào.
Bỗng nhiên người trước mắt dừng lại, Nhiên Thuân không cẩn thận liền đâm sầm vào lưng của đối phương.
Cậu đưa tay xoa xoa mũi, giương mắt lên nhìn hắn, "Đàn anh, làm sao vậy?"
Thôi Tú Bân xoay đầu, liếc mắt nhìn cậu một cái, "Từ giờ trở đi đừng theo tôi đến lớp học nữa."
"Anh muốn đuổi em đi sao?" Lông mi Nhiên Thuân khẽ động.
Thôi Tú Bân nhìn chằm chằm khóe mắt cậu một hồi, sau đó mới mở miệng nói, "Chăm đến lớp của cậu nghe giảng đi."
Nhiên Thuân cúi thấp đầu, phản ứng xong lời nói của Thôi Tú Bân ngay lập tức ngẩng đầu lên, sắc mặt lại trở nên tươi tắn như cũ, "Có nghĩa trừ lúc có tiết, em vẫn có thể đi theo anh đúng không?"
Thôi Tú Bân lại tiếp tục im lặng, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Thật ra không có cái đuôi này có chút trống vắng.
Cả hai song song bước vào căn tin giống như mọi lần, Nhiên Thuân vẫn là người xếp hàng lấy hai suất cơm. Thôi Tú Bân không thích ăn cay, điểm này cậu nhớ rất rõ, liền dặn dò kĩ người ta không cho món nào có nấu chung với ớt.
Đến lúc quay trở lại, xung quanh Thôi Tú Bân từ lúc nào đã xuất hiện thêm hai cái đuôi khác. Nhiên Thuân nắm chặt hai khay cơm, trong lòng hậm hực bực bội. Tôi vì anh xếp hàng cả ngày trời mua cơm cho anh, anh còn ở đó trêu chọc ong bướm. Anh coi Nhiên Thuân tôi là gì hả?
Cậu không biết đã tự phong danh cho mình là 'chồng' cả từ khi nào.
Ai quan tâm là từ khi nào, ông là người tiếp cận anh ta đầu tiên có được không vậy!
Nhiên Thuân quét ánh mắt thăm dò hai cái đuôi kia từ trên xuống dưới, là hai nữ sinh bộ dạng rất xinh đẹp, Nhiên Thuân đúng là rất thích cái đẹp nhưng gu của cậu giống Thôi Tú Bân cơ.
Nhiên Thuân bĩu môi đặt khay cơm xuống trước mặt Thôi Tú Bân , nhân tiện dò xét phản ứng cùng với thái độ của hắn đối với hai nữ sinh kia. Quả nhiên đúng là Thôi Tú Bân, mặt lạnh như tiền, một chút hào hứng cũng không có, không bao giờ làm cậu thất vọng.
Về điểm này Nhiên Thuân rất tự hào.
Ngồi trầm ngâm một lúc, cậu dùng thìa trên tay nghịch nghịch miếng thịt trong khay cơm, bỗng nhiên quay qua hỏi Thôi Tú Bân:
"Đàn anh, anh thích con trai không?"
Hai nữ sinh phụt một tiếng, toàn bộ nước trong miệng đều phun hết ra ngoài. Thi nhau ho sặc sụa.
Thôi Tú Bân nhướng một bên lông mày nhìn cậu, chống tay lên cằm, vừa quan sát vẻ mặt của đối phương vừa đáp, "Tôi không có hứng thú với con trai."
Thấy Nhiên Thuân rũ mi mắt xuống, hắn hạ tay rồi bổ sung thêm một câu, "Cũng không có hứng thú với con gái."
Sau đó liền đối diện với đôi mắt long lanh của Nhiên Thuân.
Thôi Tú Bân: .........
Chờ đến lúc Thôi Tú Bân đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, Nhiên Thuân mới mon men về chỗ của hai bạn nữ, chậm rãi gợi chuyện.
"Hai chị định theo đuổi đàn anh sao?"
Thấy nữ sinh tóc dài đỏ mặt gật gật đầu, Nhiên Thuân liền trong lòng chửi thầm Thôi Tú Bân một trận, đồ phong lưu hay đi trêu hoa ghẹo nguyệt!
Thôi Tú Bân ở phía bên kia hắt hơi hai cái.
Thấy nữ sinh tóc ngắn đang chăm chú quan sát nhìn mình, Nhiên Thuân đảo con ngươi một vòng lại tiếp tục thì thầm to nhỏ.
"Ấy không được không được. Hai chị chưa biết gì sao?"
Nữ sinh tóc ngắn nghi hoặc hỏi, "Biết cái gì?"
"Ây cái này là vấn đề nhạy cảm, nhưng vì muốn tốt cho hai chị em mới nói cho nghe nha."
Nhiên Thuân quan sát sắc mặt đối phương rồi mới nhi nhí mở miệng, "Thôi Tú Bân, phía dưới không được."
"Hả?" Cả hai đồng thời thốt lên.
Nhiên Thuân đưa ngón trỏ lên miệng làm dấu im lặng, chột dạ nhìn xung quanh, "Hai chị nói nhỏ một chút."
Nữ sinh tóc dài đã sớm xấu hổ đến khuôn mặt có thể nhỏ ra máu, nữ sinh tóc ngắn lại không ngừng tra hỏi.
"Làm sao cậu biết?"
"Còn có thể làm sao được. Em đã thử rồi." Nhiên Thuân phẩy tay, "Em là con trai, sau này không cần tính phúc cái gì mà sinh con đẻ cái, nhưng hai chị là con gái, Thôi Tú Bân bất lực như vậy em rất lo lắng cho cuộc sống của hai chị."
Giọng điệu còn vô cùng chân thành.
Kết quả lúc Thôi Tú Bân quay lại, trên bàn ăn chỉ còn lại một mình Nhiên Thuân.
Nhiên Thuân mở lời trước, "Hai người đó quả nhiên là có ý xấu với anh. Hừ, muốn lên giường thì tìm người nào khác đi, tránh xa chỗ này một chút."
Thôi Tú Bân nhìn cái miệng không ngừng đóng mở của cậu, mạnh tay nhét một miếng thịt vào, cáu kỉnh nói, "Ăn đi, nói một câu dung tục hết sức."
Nhiên Thuân ngước nhìn đôi đũa trên tay đối phương đang cho vào miệng, hai mắt sáng trưng lên, "Đàn anh."
"Cái gì?"
"Chúng ta vừa gián tiếp hôn môi đó!"
Thôi Tú Bân trên trán đầy hắc tuyến ném đôi đũa xuống mặt đất.
.
.
.
Nhiên Thuân vậy mà coi mấy lời này trở thành chiến thuật của mình, giúp Thôi Tú Bân thoát khỏi lũ con gái. Chỉ cần có người có ý đồ mon men lại gần hắn cậu liền lập tức chặn họng.
Vào một hôm rất đẹp trời, thật ra lúc đó trời đã sẩm tối, Nhiên Thuân mặc áo phông quần cộc định qua nhà riêng của Thôi Tú Bân, lại nhìn thấy trước cửa nhà có một nữ sinh trạc tuổi cậu, trên tay là một hộp quà được thắt nơ vô cùng tỉ mỉ.
Cậu biết ý đồ của cô gái này mà, nhất định là tìm đến Thôi Tú Bân tỏ tình rồi.
Nhiên Thuân bắt đầu gợi chuyện giống như thường lệ, cuối cùng chốt hạ một câu:
"Phía dưới Thôi Tú Bân không được."
Thấy nữ sinh hốt hoảng bỏ chạy, thậm chí vội vội vàng vàng đánh rơi cả hộp quà xuống đất, Nhiên Thuân hí hửng phủi phủi tay, quay người lại định ấn chuông cửa.
Điều không ngờ đến là, Thôi Tú Bân không biết từ lúc nào đã choàng khăn tắm tựa lưng ở cửa. Trên tóc nước chảy tí tách xuống cần cổ thon dài.
Thôi Tú Bân nhướng lông mày, cong thắt lưng, cúi sát vào mặt cậu gằn từng chữ:
"Cậu nói, chỗ nào của tôi không được?"
Chưa lúc nào Nhiên Thuân lại có cảm giác muốn chạy trốn khỏi Thôi Tú Bân như lúc này.
Nhiên Thuân hốt hoảng nghĩ, mẹ nó, anh là ma đấy à? Sao không phát ra tiếng động?
_---/---_
Tiểu kịch trường
Nhiên Thuân : Thôi Tú Bân phía dưới không được!
Thôi Tú Bân: Em vừa mới nói cái gì?
Nhiên Thuân: Chính là bất lực đó, anh xem, trước kia em suốt ngày trước mặt anh bày trò anh cũng đâu có cứng.
Thôi Tú Bân: Vậy bây giờ anh liền cho em biết anh có cứng được hay không.
Nhiên Thuân: Hả? Khoan đã, anh định làm cái gì, mau thả em xuống! A a a cứu mạng!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com