Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

12

Nhiên Thuân tuy là người mạnh dạn, nhưng đầu óc lại thuộc dạng đơn giản, cái gì cũng suy nghĩ trước mắt chứ không hề đến hậu quả tương lai. Cũng giống như thích người ta thì cứ việc tiến tới, không hề nghĩ tới việc sau này sẽ yêu người ta đến nỗi không thể rời bỏ.

Mà cậu cũng không có ý định rời bỏ người ta.

Nhìn  Thôi Tú Bân đang nằm bên cạnh nghịch điện thoại, Nhiên Thuân nghiêng người chống tay lên đầu, dán ánh mắt lên người hắn cười tủm tỉm. Lúc này đã là giờ chuẩn bị đi ngủ, trên người  Thôi Tú Bân chỉ mặc một cái áo phông trắng cùng quần thể thao cộc màu đen, mái tóc rũ xuống không theo nếp, Nhiên Thuân bỗng nhiên vươn người đến sờ sờ lên tóc hắn, cảm thán không ngừng.

"Tóc anh mềm ghê."

Thôi Tú Bân vừa nhìn điện thoại vừa nói, "Cút khỏi giường cho anh."

"Vì sao chứ, em muốn ngủ chung với anh." Nhiên Thuân bĩu môi không cam lòng.

"Nóng chết."

"Nóng cái gì mà nóng." Nhiên Thuân càng được nước làm tới, sấn gần về phía  Thôi Tú Bân cọ cọ, "Mùa thu rồi, anh xem, em cọ anh anh cũng không nóng."

Thôi Tú Bân bị cậu cọ qua cọ lại, đặt điện thoại xuống sang một bên, ánh mắt thâm trầm nhìn đối phương, "Anh nóng chỗ khác."

Nhiên Thuân lắc đầu ngán ngẩm, "Anh dung tục hết sức."

"Anh nói nóng ở ngoài da."  Thôi Tú Bân một lần nữa cầm điện thoại lên, "Em suy nghĩ bậy bạ, chính em mới dung tục."

"Anh làm sao biết em suy nghĩ bậy bạ, là anh dung tục thì có." Nhiên Thuân giơ bàn tay lên vỗ vào nhau mấy cái trước mặt  Thôi Tú Bân, "Bốp bốp bốp, anh có cảm thấy rát má không?"

Thôi Tú Bân đen mặt đá Nhiên Thuân xuống khỏi giường, "Cút cho anh."

Nhiên Thuân lại đứng trước giường vỗ vỗ tay, "Vừa hôm qua anh nói muốn ngủ với em, bốp bốp bốp, anh có cảm thấy rát má không?"

"Ông đây chơi chết em, em tin không?"

Nhiên Thuân rụt cổ lại, "Em tin."

"Được." Thôi Tú Bân chồm người dậy đặt Nhiên Thuân xuống dưới thân mình, "Em đã tin rồi thì chúng ta làm."

Sắc mặt Nhiên Thuân tái mét, lắc đầu nguầy nguậy, "Không không không, em nghĩ lại rồi, em không tin."

"Không tin? Em dám không tin?"  Thôi Tú Bân cúi người xuống ép sát lên người Nhiên Thuân, ghé vào tai cậu thổi hơi nóng, "Vậy anh chỉ còn cách chứng minh khiến em tin."

Tiêu Chiến muốn cắn lưỡi tự tử luôn tại chỗ, "Anh có liêm sỉ không vậy?"

Nhìn cái bánh bao nếp đã dần chuyển sang màu hồng,  Thôi Tú Bân lại không nhịn được cắn vào má cậu một cái, đáp:

"Anh cái gì cũng có, ngoại trừ liêm sỉ."

Nhiên Thuân nói, "Vậy là anh có tiền đúng không?"

Thôi Tú Bân hôn vào môi Nhiên Thuân mấy cái mới chịu lui xuống khỏi người cậu, "Có, rất nhiều."

Nhiên Thuân không nhịn được mà hỏi, "Nếu sau này em nghèo túng thảm hại, anh có bỏ em không?"

Thôi Tú Bân nghiêng đầu qua nhìn cậu một cái, thản nhiên nói, "Làm như bây giờ em không nghèo túng thảm hại ấy."

Nhiên Thuân ném gối về phía  Thôi Tú Bân, "Anh đi chết đi!"

Thôi Tú Bân né đi, ngáp một cái, "Em muốn trở thành góa phụ sao?"

Nhiên Thuân cầm chiếc gối còn lại ném vào người  Thôi Tú Bân, "Là góa phu!"

Thôi Tú Bân cầm gối ném ngược trở lại, "Ai nói cưới em mà đòi làm góa phu?"

"Không phải anh vừa nói em trở thành góa phụ à?"

Thôi Tú Bân lướt lướt điện thoại, vẻ mặt thản nhiên đáp, "Anh có nói gì sao? Trí nhớ anh kém lắm."

Nhiên Thuân nheo mắt lại, giọng điệu ghét bỏ, "Kém đến mức nào?"

Thôi Tú Bân quay đầu lại mở to mắt, làm bộ ngạc nhiên không hiểu cậu đang nói cái gì, "Cái gì kém đến mức nào?"

Nhiên Thuân: ........ Mẹ nó anh đi chết luôn đi được không.

Kết quả cuối cùng vẫn là,  Thôi Tú Bân bị Nhiên Thuân K.O, sau một hồi mè nheo ỉ ôi thì rốt cuộc cũng không có cách nào đẩy được cái đuôi này đi, bị cậu ôm chặt cứng đến nỗi không thể động đậy.

.

.

.

"Sao mắt anh thâm thế?" Lúc tỉnh dậy Nhiên Thuân liền bị dọa sợ một trận,  Thôi Tú Bân giống như ngủ không ngon giấc, sắc mặt rất kém, cậu nhìn xuống sờ sờ áo phông màu xanh nhạt trên người  Thôi Tú Bân, bày ra vẻ mặt khó hiểu, "Còn nữa, sao mới sáng sớm anh đã thay áo khác rồi?"

Thôi Tú Bân nhìn tên nhóc không ngừng thao thao bất tuyệt trước mặt, còn không biết hôm qua là con mèo nào không ngừng nháo loạn bên cạnh mình, vốn đã có thể chìm vào giấc ngủ lại bị con mèo kia cắn một cái, lúc sau còn liếʍ ɭáρ khắp tay, nước miếng chảy đầy lên áo của hắn. Không thay áo còn có thể chịu được hả.

Hôm nay Nhiên Thuân có tiết buổi sáng, vì thế không thể đến lớp của  Thôi Tú Bân dự thính được. Thời điểm cậu vừa vẫy tay chào tạm biệt  Thôi Tú Bân, bỗng nhiên thấy được bóng dáng của một nữ sinh từ trong lớp hắn chạy ra, mặt mày đỏ ửng, chân tay lóng ngóng nhìn Thôi Tú Bân.

Trong đầu Nhiên Thuân liền bật mode đề phòng tình địch, cái gì đây? Không những phòng thủ phải kín cổng cao tường mà xung quanh còn phải chôn mìn gắn bom, tình địch dẫm vào là nổ banh xác.

Ngày nào cũng có tình địch, cậu sợ mình chưa kịp làm gì với đàn anh đã vì ngáng chân tình địch mà giảm luôn tuổi thọ mất.

Nhiên Thuân quyết định nán chân lại quan sát hành động của nữ sinh, lại thấy được nữ sinh kia đem vở đến trước mặt  Thôi Tú Bân, lắp bắp nói mấy tiếng không hiểu bài. Lông mày Nhiên Thuân khẽ nhếch lên, lại cái gì nữa đây? Muốn lợi dụng bài tập để tiếp cận người của ông đây sao? Suy nghĩ thật là đơn giản.

Thôi Tú Bân sớm đã biết Nhiên Thuân đang đứng ở phía xa theo dõi mình, tưởng tượng ra bảy bảy bốn mươi chín vẻ mặt ăn giấm chua của cậu liền nhịn cười muốn nội thương. Lối suy nghĩ của cậu là một đường thẳng, còn không biết lần này sẽ làm ra cái loại chuyện gì.

Thôi Tú Bân làm bộ không nghe thấy giọng nói của nữ sinh, cong thắt lưng cúi người xuống, "Vừa rồi cậu mới nói cái gì?"

Lông mày của Nhiên Thuân nhíu lại.

Nữ sinh đảo mắt không dám nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp của Thôi Tú Bân, lắp bắp nửa ngày mới nói, "Có....... Có chỗ tớ không hiểu, cậu có thể giảng giúp tớ được không?"

Lần này cả hai bên lông mày đều dựng đứng cả lên.

Nữ sinh thấy  Thôi Tú Bân không nói gì, nghĩ rằng hắn không từ chối, lại được một tấc lại muốn một thước, hai tay xoắn chặt vào với nhau: "Thật ra, tớ......."

Nhiên Thuân  nhìn hết nổi, chạy thẳng về phía chỗ của hai người, vươn tay kéo  Thôi Tú Bân về lại phía mình, dùng tay bao chặt eo người ta lại, đen mặt nói:

"Ấy ấy stop. Anh ấy là người tôi bỏ oxi cả đời để hôn, không phải người của chị thì đừng có động vào."

Nữ sinh sắc mặt hết xanh lại tím giống như một con tắc kè hoa, không thể tin vào cảnh tượng trước mắt mình, "Hai người....... Hai người đều là đàn ông....... Làm sao có thể......."

"Cái gì mà làm sao có thể, có chỗ để đi vào là được rồi." Nhiên Thuân không phục nói, con trai thì sao, đàn ông con trai thì không thể yêu một người con trai khác à, mọi người đều có chung một loại suy nghĩ như vậy, đều đối với tình yêu của bọn họ không công nhận.

  Thôi Tú Bân nhìn cái bánh bao nếp đang dính chặt vào người mình, thấy vẻ mặt không vui của cậu, lại nghe được nữ sinh phát ra câu nói chói tai kia, không quản mọi người đều đang nhìn liền phun ra khỏi miệng một chữ, "Biến."

Nữ sinh bặm môi, hai mắt đã ửng đỏ, hết nhìn  Thôi Tú Bân lại nhìn sang Nhiên Thuân, nhìn đến vòng tay của Nhiên Thuân đang đặt lên eo  Thôi Tú Bân, bàn tay của  Thôi Tú Bân đang đặt lên tay của cậu, khung cảnh đột nhiên trông hòa hợp vô cùng.

Đúng là tuyệt phối.

Sau khi nữ sinh bỏ đi,  Thôi Tú Bân mới nhẹ giọng hỏi, "Không định vào lớp à."

Nhiên Thuân dường như không muốn buông tay ra, "Không muốn."

"Em lại muốn bị giảng viên mắng sao."

"Nhưng để anh một mình, em không yên tâm."

Thôi Tú Bân dở khóc dở cười, "Anh không phải con nít, cũng không thể lạc đường được."

"Đàn anh." Nhiên Thuân ngẩng mặt nhìn đường cằm tinh xảo của  Thôi Tú Bân, "Anh nói xem, sau này có phải mỗi lần anh ra đường em đều phải dùng bao tải trùm đầu anh lại không?"

"Em mẹ nó đang nói cái quái gì thế."

Nhiên Thuân bĩu môi giải thích, "Anh đẹp trai như vậy, nhất định ra ngoài sẽ được người ta theo đuổi rất nhiều."

Thôi Tú Bân kéo cậu vào góc khuất sau hành lang, nói, "Người ta theo đuổi anh chứ không phải anh theo đuổi người ta, em sợ cái gì."

"Tú Bân."Nhiên Thuân hít hít mũi nói, "Anh có bỏ em không?"

Thôi Tú Bân không biết nói sao với thằng nhóc này, nhẹ giọng lại, "Kể cả em muốn buông cái móng heo của em ra, anh cũng không cho phép."

"Ừm........" Nhiên Thuân đầu gật gù, năm giây sau mới phản ứng lại, "Anh nói ai móng heo?"

"Ở đây chỉ có hai người, không lẽ anh nói anh?"

"Anh mới là heo, cả nhà anh đều là heo!"

___________

Tiểu kịch trường:

Nhiên Thuân: Em vừa mới ngủ dậy.

Thôi Tú Bân: Em là một con lợn.

Nhiên Thuân: Anh mới là lợn!

Thôi Tú Bân: Em ngủ đến tận bây giờ, giống như một con lợn.

Nhiên Thuân: Anh là bạn trai của con lợn, anh cũng là lợn.

Thôi Tú Bân: Anh nuôi em, nên anh là người chăn lợn.

Nhiên Thuân: ? ? ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com